

TRẦN ÂU MAI ANH
Giới thiệu về bản thân



































Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ và toàn cầu hóa đang làm thay đổi mạnh mẽ cách con người sống, nghĩ và cảm, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở thành một vấn đề mang tính cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là linh hồn của dân tộc, mà còn là cội nguồn làm nên bản sắc, tinh thần và sự gắn kết cộng đồng. Văn hóa truyền thống là hệ thống các giá trị, phong tục, tín ngưỡng, ngôn ngữ, nghệ thuật, lối sống… được hình thành và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó có thể là những tà áo dài thướt tha, câu ca dao mộc mạc, mái đình làng cổ kính, hay những lễ hội dân gian đặc sắc. Những giá trị ấy mang trong mình ký ức tập thể, sự tích lũy tinh thần và kinh nghiệm sống của cha ông, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Tuy nhiên, trước làn sóng hiện đại hóa, không ít giá trị truyền thống đang bị mai một, lãng quên. Nhiều bạn trẻ ngày nay không còn mặn mà với tiếng mẹ đẻ, thơ ca dân gian hay những trò chơi cổ truyền. Những ngôi nhà cổ, làng nghề truyền thống bị phá bỏ để nhường chỗ cho các công trình hiện đại. Không ít người chạy theo lối sống phương Tây, xem nhẹ, thậm chí quay lưng với những giá trị xưa cũ. Đó là một thực trạng đáng lo ngại, bởi khi mất đi văn hóa truyền thống, con người dễ trở nên xa rời cội nguồn, đánh mất bản sắc dân tộc mình. Việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là bảo thủ, khép kín hay từ chối cái mới. Ngược lại, đó là quá trình chọn lọc, kế thừa những giá trị tốt đẹp từ quá khứ, kết hợp hài hòa với tinh thần hiện đại để tạo nên bản sắc riêng trong thời đại hội nhập. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần ý thức được vai trò của mình trong việc lưu giữ tiếng Việt, trân trọng áo dài, tìm hiểu lịch sử dân tộc, tích cực tham gia các hoạt động văn hóa truyền thống, và biết nói “không” với lối sống lai căng, thực dụng. Nhà nước cũng cần có chính sách cụ thể để bảo tồn các di sản văn hóa, khuyến khích phát triển làng nghề truyền thống, hỗ trợ các nghệ nhân dân gian. Đồng thời, giáo dục văn hóa truyền thống trong nhà trường và qua các phương tiện truyền thông là cách để khơi dậy niềm tự hào dân tộc trong mỗi công dân. Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống chính là giữ lấy cội nguồn, là giữ hồn dân tộc trong đời sống hiện đại. Chỉ khi biết trân trọng và phát huy những giá trị ấy, chúng ta mới có thể tự tin hội nhập mà không hòa tan, phát triển mà vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.
Câu 1
Văn bản trên kể về danh lam thắng cảnh di tích lịch sử cố đô Huế.
Câu 2
Ptbđ trong văn bản trên là: miêu tả. So sánh . nhân hóa
Câu 3
Bởi vì văn bản trên cung cấp những thông tin về di tích lịch sử cố đô huế _ kiến trúc và văn hóa nơi đây. Văn bản trên còn cung cấp về các thông tin cơ bản về cố đô Huế và tầm qtrong của việc bảo tồn di sản. Từ ấy nói lên đc tầm quan trọng của nơi đây.
Câu 4
Thu hút được người đọc _ tăng tính thuyết phục và trực quan cho vban.
Câu 5
Nhận ra đc vẻ đẹp độc đáo của nơi đây sự hài hòa với thiên nhiên của phong cảnh_ sự độc đáo của kiến trúc. Và e nhận thấy được tầm quan trọng của việc bảo tồn di tích lịch sử. Qua đó e thêm tự hào về di tích lịch sử của quê hương mình.
Em dùng dấu_ thay dấu phẩy tại e ko tìm thấy dấu phẩy
Câu 1
Bảo vệ và giữ gìn những nét đẹp văn hóa truyền thống là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi công dân Việt Nam, đặc biệt là giới trẻ hiện nay. Văn hóa là nền tảng tinh thần của xã hội, sức mạnh nội sinh hun đúc nên phẩm chất, cốt cách con người Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước .Giới trẻ Việt Nam cần nhận thức rõ vai trò quan trọng của văn hóa truyền thống trong việc hình thành bản sắc dân tộc và phát triển đất nước. Họ phải hiểu rằng văn hóa không chỉ là di sản của cha ông mà còn là nền tảng để xây dựng tương lai.Để bảo vệ và giữ gìn những nét đẹp văn hóa truyền thống, giới trẻ cần:Tìm hiểu và học tập_Tìm hiểu về lịch sử, phong tục, tập quán và truyền thống của dân tộc.Thực hành và ứng dụng_ Áp dụng những giá trị văn hóa truyền thống vào cuộc sống hàng ngày.Bảo tồn và phát huy. Bảo tồn và phát huy những nét đẹp văn hóa truyền thống, đồng thời sáng tạo và đổi mới để phù hợp với thời đại.Chúng ta cần coi trọng và phát huy những giá trị văn hóa truyền thống, đồng thời tiếp thu tinh hoa văn hóa của nhân loại để làm giàu bản sắc văn hóa dân tộc. Hãy cùng nhau bảo vệ và giữ gìn những nét đẹp văn hóa truyền thống, để xây dựng một Việt Nam văn minh, giàu đẹp và bền vững.
Câu 2
Bài thơ "Khoảng trời nhớ nhà" của nhà thơ Đỗ Trung Lai là một tác phẩm văn học đặc sắc, thể hiện sâu sắc tình cảm gia đình và quê hương. Bài thơ này có nhiều nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật.Bài thơ kể về cuộc hành trình về nhà của một đứa trẻ cùng bà sau giờ học. Qua những hình ảnh đơn giản, tác giả đã thể hiện sự gắn kết gia đình, tình yêu thương và sự nhớ nhà.Tình cảm gia đình được thể hiện qua sự chăm sóc của bà dành cho cháu. Bà cõng cháu trên xe đạp, nấu thịt kho, cho cháu điểm mười. Tác giả đã thể hiện sự yêu thương và quan tâm của bà dành cho cháu.Tình yêu quê hương được thể hiện qua hình ảnh thiên nhiên như sông, đồng, cỏ, hoa. Tác giả đã miêu tả cảnh đẹp quê hương một cách sống động và chân thực.Bài thơ sử dụng nhiều phương tiện nghệ thuật như:Hình ảnh trong bài thơ rất sống động và chân thực. Tác giả đã miêu tả cảnh đẹp quê hương, sự gắn kết gia đình qua những hình ảnh đơn giản.Tác giả đã sử dụng biện pháp so sánh để miêu tả cảnh đẹp quê hương. Ví dụ: "Khoi chiều cõng một hoàng hôn", "Đồng xa đã lặn Mặt Trời".Tác giả đã lặp lại hình ảnh "Mặt Trời" để thể hiện sự gắn kết giữa cháu và quê hương.Câu hỏi tu từ "Bà ơi, bánh xe bà đạp quay tròn bao giờ đi hết đường mòn?" thể hiện sự ngây thơ và tò mò của đứa trẻ.Bài thơ được kết cấu theo hình thức tự do, với các khổ thơ không đều nhau. Điều này tạo nên sự tự nhiên và ngây thơ của bài thơ.Bài thơ "Khoảng trời nhớ nhà" không chỉ thể hiện tình cảm gia đình và tình yêu quê hương mà còn mang đến thông điệp về sự gắn kết và nhớ nhà. Bài thơ này là một tác phẩm văn học đặc sắc, thể hiện sâu sắc tình cảm con người và quê hương.