

Nguyễn Ngọc Nhi
Giới thiệu về bản thân



































Trong dòng chảy không ngừng của xã hội hiện đại, khi công nghệ, kinh tế và lối sống phương Tây ngày càng ảnh hưởng sâu sắc đến mọi mặt của đời sống, vấn đề gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống ngày càng trở nên cấp thiết. Văn hóa truyền thống không chỉ là bản sắc dân tộc mà còn là cội nguồn của tâm hồn, là nền tảng tinh thần bền vững để mỗi con người Việt Nam định hình nhân cách và phát triển hài hòa trong xã hội.
Văn hóa truyền thống là tổng hòa những giá trị vật thể và phi vật thể được hình thành, tích lũy qua hàng nghìn năm lịch sử. Đó là tiếng nói, trang phục, phong tục, tín ngưỡng, ẩm thực, lễ hội, nghệ thuật dân gian… – tất cả tạo nên bản sắc riêng của một dân tộc. Trong thời đại hội nhập, những giá trị này chính là yếu tố giúp mỗi quốc gia khẳng định mình trước bạn bè quốc tế. Chúng không chỉ thể hiện lòng tự hào dân tộc mà còn là chất keo gắn kết cộng đồng, giữ gìn truyền thống gia đình và đạo lý làm người.
Tuy nhiên, trong đời sống hiện đại hôm nay, nhiều giá trị văn hóa truyền thống đang dần bị mai một. Một bộ phận giới trẻ dần thờ ơ với các lễ hội truyền thống, không còn hứng thú với ca dao, dân ca hay trò chơi dân gian. Việc chạy theo trào lưu hiện đại, thích ứng nhanh với mạng xã hội, thời trang phương Tây đôi khi khiến người ta quên mất nguồn cội của mình. Nhiều nét văn hóa đẹp như: lời chào, tiếng cảm ơn, nếp sống “trên kính dưới nhường”… cũng bị coi nhẹ, dẫn đến sự phai nhạt trong lối sống, đạo đức.
Việc gìn giữ và bảo vệ các giá trị truyền thống không có nghĩa là khước từ cái mới, mà là biết lựa chọn và tiếp nhận có chọn lọc. Chúng ta cần chủ động bảo vệ những giá trị cốt lõi của dân tộc, như giữ gìn tiếng Việt trong sáng, phục hồi và phát triển các lễ hội dân gian, đưa văn hóa truyền thống vào trường học, truyền thông và các sản phẩm văn hóa hiện đại. Mỗi người, nhất là giới trẻ, cần ý thức rõ vai trò của mình trong việc giữ gìn bản sắc: từ cách ăn mặc, ứng xử đến việc tìm hiểu, học hỏi và truyền lại những nét đẹp văn hóa cho thế hệ sau.
Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên như một hình tượng tiêu biểu cho người con gái quê đang dần thay đổi theo nhịp sống mới. Ban đầu, “em” gắn liền với vẻ đẹp mộc mạc, chân chất: “áo cánh nâu… yếm lụa đào”, là hình ảnh của sự dung dị, nền nã gắn với làng quê và truyền thống. Tuy nhiên, theo thời gian, “em” đã “điệu” hơn, mang khăn nhung, đánh phấn, mặc áo dài – những biểu hiện của sự ảnh hưởng từ cuộc sống thị thành. Sự thay đổi ấy không chỉ là bề ngoài, mà còn thể hiện sự xa rời những giá trị hồn hậu xưa kia. Dù vẫn là “em” – người con gái ấy, nhưng nay đã khác, đã khiến “hương đồng gió nội bay đi ít nhiều”. Qua nhân vật “em”, nhà thơ không chỉ thể hiện nỗi tiếc nuối cho vẻ đẹp chân quê đang mai một, mà còn gửi gắm quan niệm thẩm mỹ: cái đẹp thực sự nằm ở sự giản dị, tự nhiên, chứ không phải là sự tô vẽ, trau chuốt bề ngoài. Nhân vật “em” vì thế mang chiều sâu cảm xúc và trở thành biểu tượng cho sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại.
Thông điệp của bài thơ này là sự trân trọng và yêu quý văn hóa truyền thống, bản sắc của quê hương. Tác giả muốn giữ gìn và bảo tồn những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc, thể hiện qua trang phục và lối sống giản dị của người nông dân. Bài thơ cũng thể hiện tình yêu và sự gắn bó của tác giả với quê hương, với những giá trị truyền thống và bản sắc văn hóa của dân tộc.
Biện pháp tu từ trong câu thơ "Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều" là hoán dụ.
Tác dụng của biện pháp tu từ này là gợi lên hình ảnh và cảm giác của không gian đồng quê, nơi có gió thổi qua và hương thơm của hoa cỏ. Câu thơ này cũng thể hiện sự tinh tế và sâu sắc trong cách sử dụng ngôn từ của tác giả.
lục bát
-ý nghĩa nhan đề của bài thơ Chân Quê
Nhưng lí giải văn vẻ và sâu sắc hơn thì “chân quê” chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của vùng thôn quê, của những người con quê. Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê. Đó là sự chân chất, thật thà, thẳng thắn, hồn nhiền, trong sáng, không chút vụ lợi, tối tăm của người dân quê
Những loại trang phục được liệt kê trong bài thơ bao gồm:
- Khăn nhung
- Quần lĩnh
- Áo cài khuy bấm
- Yếm lụa sồi
- Dây lưng đũi
- Áo tứ thân
- Khăn mỏ quạ
- Quần nái đen
Những loại trang phục này đại diện cho văn hóa truyền thống và bản sắc của người Việt, đặc biệt là ở vùng nông thôn. Chúng thể hiện sự giản dị, mộc mạc và gần gũi với thiên nhiên.
Câu 1
Trong thời đại hội nhập và phát triển toàn cầu, việc bảo vệ và giữ gìn những nét đẹp văn hóa truyền thống đang trở thành một thách thức lớn đối với giới trẻ Việt Nam. Văn hóa truyền thống không chỉ là di sản quý báu của dân tộc, mà còn là nguồn cội giúp chúng ta nhận diện bản sắc và gìn giữ tinh thần dân tộc. Tuy nhiên, nhiều bạn trẻ hiện nay dường như ít quan tâm đến các giá trị văn hóa truyền thống, mà bị cuốn hút bởi những xu hướng hiện đại, thậm chí lai căng văn hóa nước ngoài. Điều này dẫn đến nguy cơ mai một những giá trị cốt lõi của dân tộc.Ý thức bảo vệ văn hóa truyền thống cần được khơi dậy thông qua giáo dục gia đình, nhà trường và xã hội. Các hoạt động như tham gia lễ hội dân gian, học hỏi nghệ thuật truyền thống hay tìm hiểu lịch sử đất nước có thể giúp giới trẻ thêm yêu và tự hào về văn hóa dân tộc. Hơn nữa, mỗi cá nhân cần ý thức rằng, việc giữ gìn văn hóa không chỉ là trách nhiệm mà còn là quyền lợi, bởi nó tạo nên sự khác biệt và sức mạnh mềm của đất nước trong bối cảnh toàn cầu hóa.Hãy trân trọng và gìn giữ những giá trị truyền thống, bởi đó chính là nền tảng giúp chúng ta đứng vững trước những biến động của thời đại.
Câu 2:
Bài thơ gợi lên những hình ảnh bình dị, thân thương trong ký ức tuổi thơ, đặc biệt là hình ảnh người bà và những kỷ niệm ấm áp bên gia đình. Qua đó, bài thơ không chỉ mang giá trị nội dung sâu sắc mà còn thể hiện những nét đặc sắc về nghệ thuật đáng chú ý bài thơ là lời tâm tình của người cháu kể lại những ký ức thân thuộc về người bà trong một buổi chiều tan học. Hình ảnh “khói chiều cõng một hoàng hôn” mở đầu bài thơ vừa giản dị, vừa gợi cảm, thể hiện sự giao thoa giữa thiên nhiên và tình người. Trong những dòng thơ tiếp theo, người cháu bộc lộ suy nghĩ, cảm xúc hồn nhiên, trong trẻo khi ngồi sau lưng bà trên đường về nhà. Hình ảnh bà được khắc họa như điểm tựa tinh thần vững chắc, là nơi lưu giữ những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ. Từng chi tiết nhỏ, từ “vườn trái mọng tươi,” “ông bảo điểm mười” đến “bà nấu thịt kho,” đều gợi lên sự đầm ấm, yên bình của gia đình. Đặc biệt, câu thơ cuối “mà quên ngắm một Mặt Trời cạnh bên” mang ý nghĩa ẩn dụ sâu sắc, ví người bà như một “Mặt Trời” tỏa sáng yêu thương, hi sinh thầm lặng cho cháu.Bài thơ sử dụng ngôn ngữ bình dị, gần gũi, nhưng lại rất giàu hình ảnh và biểu cảm. Các biện pháp nghệ thuật như ẩn dụ, so sánh được sử dụng khéo léo. Chẳng hạn, hình ảnh “khói chiều cõng một hoàng hôn” hay “bà cõng tâm hồn cháu bay” vừa cụ thể, vừa tượng trưng, tạo nên một không gian mơ màng, gợi cảm. Nhịp thơ êm dịu, nhẹ nhàng như những vòng quay xe đạp của bà, đưa người đọc vào dòng chảy ký ức tuổi thơ. Ngoài ra, cấu trúc đối lập giữa quá khứ êm đềm và hiện tại lặng lẽ làm nổi bật giá trị của những kỷ niệm yêu thương trong cuộc sống.
Câu 1: quần thể di tích cố đô huế
Câu 2: biểu cảm ,nghị luận, thuyết minh
Câu 3: văn bản quần thể di tích cố đô huế được coi là văn bản thông tin vì : + cung cấp thông tin cụ thể . Văn bản nêu rõ thông tin về lịch sử , kiến trúc , văn hóa và giá trị của quần thể di tích , giúp người đọc hiểu rõ về di sản này
câu 4 : tăng sự trực quan : giúp người đọc dễ hình dung hơn về vẻ đẹp và sự độc đáo của các di tích cố đô huế
thu hút sự chú ý kích thích người đọc quan tâm và muốn tìm hiểu thêm về địa danh
bổ trợ cho nội dung thuyết minh : hình ảnh cụ thể hoá những mô tả trong văn bản nổi bật giá trị
câu 5 Từ nội dung của văn bản, em cảm nhận rằng Quần thể di tích Cố đô Huế là một kho tàng văn hóa vô giá, mang đậm dấu ấn lịch sử, nghệ thuật và sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc và thiên nhiên. Việc bảo tồn và phát huy giá trị của các di tích này không chỉ là niềm tự hào của người dân Huế mà còn của cả dân tộc Việt Nam. Điều này cũng thể hiện sự tôn vinh những giá trị văn hóa phi vật thể, như âm nhạc cung đình Huế, đã được UNESCO công nhận. Những lăng tẩm, cung điện, và các công trình khác tạo nên một không gian văn hóa đặc biệt, mang đậm tính tâm linh và nghệ thuật, cho thấy sự tài ba, tỉ mỉ và tâm huyết của các thế hệ đã xây dựng nên di sản này.
"Thân em như tấm lụa đào/
Nhẹ nhàng trong gió, đẹp dịu dàng."