

Lê Thành Long
Giới thiệu về bản thân



































Trong suốt những năm tháng học trò, em đã gặp nhiều thầy cô đáng kính. Nhưng người để lại trong em nhiều ấn tượng sâu đậm nhất chính là cô giáo chủ nhiệm năm lớp 6 và lớp 7 đó là cô Lê Thị Thúy.
Cô Thúy có dáng người nhỏ nhắn nhưng lại rất nhanh nhẹn và duyên dáng. Mỗi lần bước vào lớp, cô luôn mang theo nụ cười hiền hậu khiến cả lớp thấy ấm áp. Cô có giọng nói nhẹ nhàng, truyền cảm, khiến mỗi tiết học như trở nên gần gũi và dễ hiểu hơn. Em nhớ nhất những lần cô kiên nhẫn giảng lại bài cho bạn học yếu, hay lúc cô ân cần nhắc nhở chúng em phải lễ phép, biết yêu thương và chia sẻ với nhau.
Cô không chỉ là một người dạy học, mà còn như một người mẹ thứ hai luôn quan tâm, lo lắng cho học sinh của mình. Có lần em bị ốm, cô còn đến tận nhà thăm và mang bài vở đến cho em. Hành động ấy khiến em xúc động và càng thêm yêu quý cô hơn.
Dù sau này có lớn lên, rời xa mái trường xưa, em vẫn sẽ luôn nhớ về cô Lê Thị Thúy – người cô nhỏ bé mà dịu dàng, đã dạy dỗ em bằng cả tấm lòng yêu thương và tận tụy.
Khi nhắc đến Chủ tịch Hồ Chí Minh – vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc Việt Nam, em luôn cảm thấy vô cùng xúc động và biết ơn. Trong suốt cuộc đời của mình, Bác đã dành trọn tình yêu nước và ý chí kiên cường để đấu tranh vì độc lập, tự do cho dân tộc. Một trong những sự kiện khiến em cảm phục nhất là việc Bác rời quê hương để ra đi tìm đường cứu nước vào ngày 5 tháng 6 năm 1911.
Lúc đó, Bác chỉ là một chàng thanh niên trẻ tuổi, nhưng đã mang trong mình một lý tưởng lớn lao. Bác lên con tàu ra nước ngoài không phải để tìm cuộc sống sung sướng cho bản thân, mà để tìm con đường giúp dân tộc thoát khỏi ách nô lệ. Em tưởng tượng giây phút Bác bước lên tàu, rời xa quê hương, chắc hẳn trong lòng Bác đầy nỗi nhớ nhà, nhớ quê. Nhưng trên hết, Bác vẫn dũng cảm ra đi vì đất nước, vì đồng bào.
Hành động đó của Bác khiến em vô cùng kính trọng. Nhờ sự hi sinh thầm lặng của Bác, dân tộc ta mới có được ánh sáng cách mạng, mới có ngày độc lập hôm nay. Em biết ơn Bác Hồ vô cùng và tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng học tập tốt, sống tốt để xứng đáng với công lao to lớn của Người.
Dưới đây là bài văn biểu cảm về sự hi sinh thầm lặng của nhân vật dì Bảy trong bài tản văn "Người ngồi đợi trước hiên nhà" của Huỳnh Như Phương. Bài viết khai thác chiều sâu cảm xúc và sự lặng lẽ cao cả của nhân vật, phù hợp với yêu cầu biểu cảm:
Bài văn biểu cảm: Sự hi sinh thầm lặng của dì Bảy trong “Người ngồi đợi trước hiên nhà”
Trong cuộc sống, có những con người chẳng để lại dấu ấn bằng lời nói hay hành động lớn lao, nhưng chính sự âm thầm và bền bỉ của họ lại khiến ta không thể nào quên. Dì Bảy trong bài tản văn “Người ngồi đợi trước hiên nhà” của Huỳnh Như Phương là một người như thế – một biểu tượng đẹp của tình thân, của sự chờ đợi và hi sinh lặng thầm mà đầy xúc động.
Dì Bảy không phải nhân vật chính trong đời, nhưng lại là trung tâm của những điều lớn lao. Dì sống một cuộc đời đơn sơ, cả đời gắn bó với mái nhà cũ, lặng lẽ lo lắng và vun vén cho từng người thân yêu. Không ồn ào, không kêu ca, dì chỉ lặng lẽ “ngồi đợi trước hiên nhà” – một hình ảnh tưởng như tĩnh tại nhưng lại chứa đựng biết bao nỗi niềm sâu kín. Dáng ngồi ấy là biểu tượng của sự thủy chung, của niềm mong ngóng và sự bền bỉ vượt thời gian.
Điều khiến tôi xúc động hơn cả là sự hi sinh âm thầm của dì. Dì không có con, nhưng tình thương của dì dành cho các cháu chẳng khác gì tình mẫu tử. Dì thay mẹ, thay cha, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, dạy dỗ từng bước đi đầu đời, lặng lẽ đứng sau làm điểm tựa. Khi mọi người lần lượt rời xa mái nhà để đi tìm tương lai, chỉ còn dì ở lại – chờ đợi và gìn giữ. Sự chờ đợi ấy không phải là mong cầu được báo đáp, mà chỉ đơn giản là vì yêu thương. Dì giữ lấy căn nhà, giữ lấy những ký ức, giữ cho mọi người một chốn để quay về.
Cái lặng lẽ của dì Bảy không khiến người ta quên lãng, mà ngược lại, càng khiến ta day dứt và biết ơn. Dì giống như ngọn đèn dầu cháy suốt đêm dài – không rực rỡ, không huy hoàng, nhưng cần mẫn tỏa sáng, sưởi ấm cả một vùng trời ký ức. Khi đọc đến những dòng miêu tả ánh mắt của dì, cái dáng ngồi trầm mặc bên hiên, tôi thấy tim mình thắt lại. Dường như trong sự tĩnh lặng đó, dì đã gói ghém cả một đời người – một đời hi sinh mà không đòi hỏi điều gì cho bản thân.
Dì Bảy khiến tôi nghĩ đến bao người phụ nữ Việt Nam tảo tần và giàu đức hi sinh. Những người mẹ, người dì, người bà… vẫn ngày ngày lặng lẽ sống vì người khác, không tên tuổi, không danh hiệu, nhưng tình thương và sự hi sinh của họ là vô giá.
Dẫu cho thời gian có trôi qua, dù mái hiên nhà xưa có bạc màu, thì hình ảnh dì Bảy vẫn sẽ sống mãi trong tâm trí người đọc – như một biểu tượng của tình thân, của lòng bao dung và sự hi sinh thầm lặng mà cao cả. Dì không cần ai ghi nhớ, nhưng lại khiến ta không thể nào quên.
Khi đọc tản văn “Người ngồi đợi trước hiên nhà” của Huỳnh Như Phương, em rất xúc động trước hình ảnh dì Bảy – một người phụ nữ hiền hậu, giàu tình thương và đầy hi sinh.
Dì Bảy là người luôn lặng lẽ ở lại quê nhà, chăm sóc ngôi nhà cũ và đợi chờ những người thân trở về. Dáng ngồi của dì bên hiên nhà khiến em liên tưởng đến một ngọn lửa nhỏ, luôn cháy âm thầm nhưng đủ để sưởi ấm cả một mái ấm. Dì không bao giờ than phiền, không cần được báo đáp, chỉ lặng lẽ lo toan và giữ gìn ký ức tuổi thơ cho những đứa cháu.
Em rất cảm phục sự hi sinh thầm lặng của dì. Dì giống như bao người phụ nữ Việt Nam – tảo tần, kiên nhẫn và luôn sống vì người khác. Dù không nói ra, nhưng tình yêu thương của dì Bảy luôn hiện rõ qua từng việc nhỏ.
Hình ảnh dì Bảy sẽ mãi ở trong lòng em như một biểu tượng đẹp đẽ của tình thân và sự hi sinh lặng thầm mà cao quý.