Trần Lê Hân

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Trần Lê Hân
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Đoạn kết trong truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của nhà văn Andersen đã khắc họa một hình ảnh bi thương nhưng đầy ám ảnh: cô bé tội nghiệp, bị bỏ rơi trong cái giá rét thấu xương của đêm giao thừa, đã vĩnh viễn ra đi trong cô đơn, lạnh lẽo, trong khi mọi người vẫn vô tư, hân hoan đón chào ánh bình minh rực rỡ của năm mới. Hình ảnh ấy như một tiếng chuông cảnh tỉnh sâu sắc về một căn bệnh mãn tính không chỉ tồn tại trong xã hội mà còn ngấm vào từng tâm hồn con người: sự thờ ơ, vô cảm trước nỗi đau của người khác.

Sự thờ ơ ấy là biểu hiện của sự xa rời những giá trị cốt lõi của con người: lòng trắc ẩn, sự đồng cảm, và tình yêu thương. Khi con người đặt lợi ích cá nhân lên trên hết, khi họ bị cuốn vào vòng xoáy của vật chất và tham vọng, thì những tiếng nói yếu ớt của những số phận bất hạnh dễ dàng bị lãng quên, bị dìm chết trong sự im lặng vô hình. Sự thờ ơ không chỉ đơn thuần là không quan tâm, mà còn là sự vô trách nhiệm, là sự từ chối nhận ra và chia sẻ nỗi đau của đồng loại. Đây chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự đổ vỡ về mặt đạo đức xã hội, làm mai một đi giá trị nhân văn vốn là nền tảng để xã hội phát triển hài hòa và bền vững.

Hơn thế nữa, sự thờ ơ còn phản ánh một sự khủng hoảng về tâm hồn, khi con người dần đánh mất đi sự nhạy cảm trước những bất công và đau thương, khiến những bi kịch như số phận của cô bé bán diêm trở thành những câu chuyện quen thuộc, thường nhật mà không ai muốn thay đổi hay lên tiếng. Điều này đặt ra câu hỏi lớn về bản chất con người và trách nhiệm của mỗi cá nhân trong việc xây dựng một xã hội có tình người.

Vì vậy, sự thức tỉnh và lấy lại lòng nhân ái là nhu cầu cấp thiết. Mỗi chúng ta cần tự soi mình trong gương, để nhận ra rằng sự thờ ơ không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm chai sạn chính tâm hồn mình. Tình thương và sự đồng cảm không phải là thứ xa xỉ mà là sức mạnh vĩ đại nhất có thể cứu rỗi và làm đẹp cho cuộc đời. Chỉ khi biết mở rộng trái tim, biết sẻ chia và hành động vì người khác, xã hội mới có thể trở nên ấm áp, công bằng và nhân văn.

Câu chuyện của cô bé bán diêm vì thế không chỉ là một bài học về số phận con người mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong việc giữ gìn và phát huy giá trị nhân văn, chống lại sự thờ ơ và vô cảm – những “kẻ thù” âm thầm nhưng nguy hiểm nhất của tình người và xã hội.

ĐÂY NHA☘

Cuộc đời đôi khi gặp gỡ những con người tuy giản dị, mộc mạc nhưng lại để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc và bài học quý giá. Một trong những người như thế là bà cụ nghèo tôi gặp trong một lần đi thăm quê ngoại. Dù bà chỉ sống với những vật dụng đơn sơ, cuộc sống khốn khó, nhưng tấm lòng nhân hậu và sự bao dung của bà khiến tôi khâm phục vô cùng.

Tôi còn nhớ rõ buổi chiều hôm đó, khi tôi đến thăm ngôi nhà tranh xiêu vẹo của bà, bà đang cặm cụi nhặt rau dại bên vệ đường. Bà đã ngoài bảy mươi tuổi, mái tóc bạc phơ, đôi mắt hiền từ ánh lên vẻ ấm áp khó tả. Dù cuộc sống túng thiếu, bà không quản ngại khó khăn để giúp đỡ những người quanh xóm, nhất là các cháu nhỏ nghèo khổ.

Bà kể với tôi rằng, hàng ngày bà thường dành phần lớn số tiền ít ỏi kiếm được từ việc bán mấy con gà nuôi thả để mua sách vở, quần áo cho những đứa trẻ không may mắn trong làng. “Cái nghèo không phải là cái để che giấu hay tự ti, mà là động lực để giúp đỡ người khác,” bà nói với giọng chân thật và đầy quyết tâm. Bà cũng không ngại chia sẻ từng bát cơm rau muống trong những ngày khốn khó với những người có hoàn cảnh còn khó khăn hơn bà.

Tấm lòng cao cả ấy đã khiến tôi cảm nhận được giá trị của sự sẻ chia và lòng yêu thương không cần điều kiện. Tôi học được rằng, dù cuộc sống có thiếu thốn đến đâu, nếu biết mở rộng trái tim, con người ta vẫn có thể trao đi niềm vui và hạnh phúc cho người khác. Bà cụ nghèo ấy đã cho tôi thấy rằng, giàu sang không phải là tiền bạc, mà chính là sự rộng lượng và tình người

Cuộc gặp gỡ với bà cụ nghèo ấy tuy ngắn ngủi, nhưng lại là một kỷ niệm khắc sâu trong lòng tôi – như ngọn lửa ấm sưởi cho tâm hồn giữa những ngày lạnh giá của cuộc đời. Tấm lòng cao cả, sự bao dung và lòng nhân hậu của bà không chỉ là bài học về sự sẻ chia mà còn là lời nhắc nhở tôi phải sống sao cho thật ý nghĩa, biết quan tâm và giúp đỡ người khác bằng tất cả tấm lòng. Bà đã dạy tôi rằng, dù nghèo khó về vật chất, nhưng chỉ cần giàu lòng yêu thương thì cuộc đời vẫn luôn rạng rỡ và tràn đầy hy vọng.

ĐÂY NHA☘

bảo thg em nhận tội ,ko chịu nhận thì làm vỡ ly rồi đổ cho nó