Nguyễn Như Gia Bảo

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Như Gia Bảo
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Dãy số:
\(0 + 2 + 4 + 6 + \ldots + 48 + 50\)
cấp số cộng với:

  • Số hạng đầu: \(a = 0\)
  • Công sai: \(d = 2\)
  • Số hạng cuối: \(l = 50\)

Bước 1: Tính số hạng (số lượng số hạng)

\(n = \frac{50 - 0}{2} + 1 = 26\)

Bước 2: Tính tổng cấp số cộng

\(S = \frac{n}{2} \cdot \left(\right. a + l \left.\right) = \frac{26}{2} \cdot \left(\right. 0 + 50 \left.\right) = 13 \cdot 50 = 650\)

Tổng là: 650.

Ta gọi:

  • Tuổi bố hiện tại là: 40 tuổi
  • Tuổi anh hiện tại là: 10 tuổi
  • Tuổi em hiện tại là: 5 tuổi

Gọi số năm cần tìm là x năm.

Sau x năm, ta có:

  • Tuổi bố: \(40 + x\)
  • Tuổi anh: \(10 + x\)
  • Tuổi em: \(5 + x\)

Tổng tuổi hai anh em sau x năm là:

\(\left(\right. 10 + x \left.\right) + \left(\right. 5 + x \left.\right) = 15 + 2 x\)

Ta cần tìm x sao cho:

\(40 + x = 15 + 2 x\)

Giải phương trình:

\(40 + x = 15 + 2 x 40 - 15 = 2 x - x 25 = x\)

✅ Vậy sau 25 năm, tuổi bố sẽ bằng tổng tuổi của hai anh em.

Một buổi chiều thu nhè nhẹ gió, sau bao tháng ngày phiêu lưu qua biết bao vùng đất xa lạ, tôi lại có dịp trở về nơi chôn nhau cắt rốn – cái tổ đất nâu ven triền đồi, nơi đã chứng kiến những năm tháng ngông cuồng và non dại của tôi. Gió thoảng đưa hương cỏ mật, từng chiếc lá vàng rơi xào xạc dưới chân làm tôi không khỏi bồi hồi. Nhưng điều khiến tim tôi se thắt hơn cả, đó là khi tôi đứng lặng trước nấm mộ nhỏ bé của Dế Choắt – người bạn xấu số năm xưa.

Tôi bước đi chậm rãi trên lối mòn quen thuộc, nơi chúng tôi từng đào hang, từng trò chuyện, và... cũng là nơi tôi đã từng buông lời chế giễu, kiêu căng với Choắt – chỉ vì thân hình cậu ấy yếu ớt. Tôi nhớ như in cái ngày định mệnh ấy, khi tôi nghịch dại trêu chọc lũ trẻ con nhà Trũi rồi rút lui về hang mình, vô tình đẩy Dế Choắt vào chỗ chết oan uổng. Ánh mắt của Choắt khi hấp hối, giọng nói yếu ớt của cậu ấy dặn dò tôi: “Ở đời mà có thói hung hăng, bậy bạ là dại lắm...” – những lời đó vẫn như vang vọng mãi trong lòng tôi, cho tới tận bây giờ.

Tôi quỳ xuống bên nấm đất nhỏ. Cỏ đã mọc xanh rì, hoa dại vươn mình nở khẽ dưới ánh chiều tà. Tôi vuốt nhẹ lên tấm bia mộ đơn sơ do chính tay tôi đắp ngày nào, lòng trào dâng một nỗi ân hận sâu sắc. Suốt những ngày phiêu lưu, tôi đã gặp biết bao sinh vật – có kẻ tốt, người xấu, có cảnh bình yên, cũng có chốn hiểm nguy. Nhưng chưa một lần nào, hình ảnh Dế Choắt thôi ám ảnh tôi. Chính cậu – dù chỉ đồng hành với tôi trong một đoạn ngắn ngủi của cuộc đời – lại là người để lại trong tôi bài học sâu sắc nhất.

Tôi kể cho Choắt nghe về những hành trình tôi đã đi qua: cùng bầy kiến dũng cảm chiến đấu vì tổ quốc, giúp chị nhà Trò bị bắt nạt, tham dự hội chọi của bọn ve sầu... và tôi cũng kể cho cậu ấy nghe rằng, chính từ cái chết của cậu, tôi mới nhận ra được giá trị của sự khiêm nhường, của lòng tốt, và trách nhiệm với người khác.

Gió chiều nay như lặng lại. Tôi đứng dậy, chắp tay trước mộ bạn mình và thì thầm:
– Choắt ơi... Tớ xin lỗi. Nếu có thể quay lại ngày đó, tớ nhất định sẽ không bao giờ hành động như một kẻ vô tâm và ngạo mạn. Tớ sẽ bảo vệ cậu, chứ không phải trốn tránh như một kẻ hèn nhát...

Tôi lặng người một lúc lâu, rồi rời khỏi mộ, mang theo trong tim một lời hứa – rằng suốt phần đời còn lại, tôi sẽ sống sao cho xứng đáng với sự hi sinh thầm lặng của Dế Choắt, và không bao giờ quên bài học từ nấm mộ nhỏ ven đường này.

  • Người kể chuyện: Dế Mèn (nhân vật chính)
  • Ngôi kể: Ngôi thứ nhất (xưng "tôi")
  • Người kể chuyện: Dế Mèn (nhân vật chính)
  • Ngôi kể: Ngôi thứ nhất (xưng "tôi")

Nguyễn Dữ – tác giả của Truyền kỳ mạn lục – được mệnh danh là “người mở đầu cho thể loại truyện truyền kỳ Việt Nam” với lối viết tài hoa, kết hợp nhuần nhuyễn giữa hiện thực và yếu tố kỳ ảo. Trong số các truyện của ông, Chuyện người con gái Nam Xương là tác phẩm nổi bật, thể hiện sâu sắc số phận oan khuất của người phụ nữ trong xã hội phong kiến và đồng thời ca ngợi vẻ đẹp nhân cách cao quý của họ. Nhân vật trung tâm – Vũ Nương – hiện lên là hình tượng tiêu biểu cho người phụ nữ Việt Nam xưa với nhiều phẩm chất đáng trân trọng: hiền thục, thủy chung, giàu đức hi sinh và lòng vị tha.

Trước hết, Vũ Nương là một người phụ nữ hiền hậu, nết na, đức hạnh. Ngay từ đầu tác phẩm, Nguyễn Dữ đã giới thiệu: “Tính đã thùy mị, nết na lại thêm tư dung tốt đẹp”. Cách giới thiệu giản dị nhưng đủ để cho thấy Vũ Nương là người con gái hội tụ đầy đủ các chuẩn mực đạo đức, phẩm hạnh và ngoại hình của người phụ nữ lý tưởng theo quan niệm phong kiến xưa. Dù sống trong một gia đình không mấy khá giả, lại phải lấy chồng là người có tính đa nghi, hay ghen là Trương Sinh, nhưng nàng luôn cư xử đúng mực, biết giữ gìn khuôn phép, không để điều tiếng xảy ra. Khi Trương Sinh ra trận, Vũ Nương ở nhà một mình, đảm đang, chu toàn việc gia đình, hiếu thảo với mẹ chồng và chăm sóc con thơ. Những hành động của nàng thể hiện rõ sự đảm đang, kiên cường và đức hi sinh thầm lặng của người phụ nữ.

Không chỉ hiền thục, Vũ Nương còn là người con dâu hiếu thảo, một người mẹ yêu con và là người vợ một lòng thủy chung. Trong thời gian Trương Sinh đi lính, nàng hết lòng phụng dưỡng mẹ chồng như mẹ đẻ, chăm sóc khi bà ốm đau. Khi mẹ chồng mất, nàng lo tang ma chu đáo, khiến bà “không chút gì ân hận nơi suối vàng”. Tình cảm ấy là biểu hiện của đạo hiếu – một trong những chuẩn mực đạo đức cao quý nhất của người phụ nữ thời xưa. Với con trai, Vũ Nương vừa là mẹ, vừa như người cha, chăm lo cho con đủ đầy cả về vật chất lẫn tinh thần. Nàng thậm chí còn sáng tạo ra “bóng người cha” trên tường mỗi đêm để khỏa lấp khoảng trống cha vắng nhà, mang lại cảm giác đủ đầy tình thương cho con trẻ. Điều đó không chỉ thể hiện sự thông minh, tinh tế mà còn là tấm lòng yêu thương vô bờ bến của người mẹ.

Vũ Nương cũng là người vợ thủy chung son sắt. Trong suốt những năm chồng đi lính, nàng luôn một lòng chờ đợi, không để xảy ra điều tiếng hay nghi ngờ nào. Tấm lòng ấy càng đáng quý hơn khi đặt trong hoàn cảnh xã hội phong kiến đầy ràng buộc, người phụ nữ không có quyền tự quyết, lại thường xuyên bị đối xử bất công. Tuy nhiên, chính vì sự ngây thơ của đứa trẻ, cộng với tính đa nghi của chồng, nàng bị buộc tội thất tiết một cách oan uổng. Dù bị vu oan, Vũ Nương vẫn không oán hận hay phản kháng dữ dội mà chỉ tìm cách thanh minh. Khi mọi lời giải thích không thể xóa bỏ được sự hồ nghi trong lòng chồng, nàng đã chọn cái chết để bảo vệ danh dự và nhân phẩm của mình: “Thiếp thà làm ma nơi sông Hoàng Giang còn hơn sống mà mang tiếng nhục nhã”. Hành động đó không chỉ là sự phản kháng với bất công mà còn là biểu tượng cho lòng tự trọng, cho khát khao được sống đúng với giá trị chân thật của bản thân.

Tuy nhiên, điều khiến người đọc cảm phục nhất ở Vũ Nương chính là tấm lòng bao dung, độ lượng. Sau khi được Linh Phi cứu sống dưới thủy cung, có thể nói nàng đã bước sang một thế giới khác, thoát khỏi mọi ràng buộc trần gian. Nhưng khi được Trương Sinh lập đàn giải oan và gọi hồn về, nàng vẫn lựa chọn trở về trần gian để minh oan. Đặc biệt, trong giây phút gặp lại chồng, thay vì trách móc, oán giận, nàng chỉ nhẹ nhàng trách nỗi oan khiên rồi nói lời cảm tạ chồng đã lập đàn giải oan cho mình. Đây là biểu hiện của một tấm lòng bao dung, một trái tim nhân hậu, cao thượng, cho dù chính người chồng ấy đã đẩy nàng đến cái chết.

Qua hình tượng Vũ Nương, Nguyễn Dữ không chỉ kể về một bi kịch cá nhân mà còn phản ánh một thực trạng xã hội – nơi người phụ nữ dù có phẩm chất tốt đẹp đến đâu vẫn phải chịu sự bất công, ràng buộc bởi lễ giáo khắt khe và sự độc đoán của nam giới. Đồng thời, tác giả cũng gửi gắm ước mơ về công lý và khát vọng phục hồi danh dự cho những con người bị oan khuất, thể hiện lòng cảm thương sâu sắc với thân phận phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa.

Tóm lại, nhân vật Vũ Nương hiện lên với tất cả vẻ đẹp truyền thống: hiền hậu, thủy chung, giàu đức hi sinh, giàu lòng vị tha và đầy nhân hậu. Hình tượng ấy không chỉ là lời ngợi ca người phụ nữ Việt Nam mà còn là tiếng nói tố cáo những bất công của xã hội phong kiến, đồng thời thể hiện ước vọng về một xã hội công bằng, nơi con người được sống đúng với phẩm giá của mình.

Nhân vật Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ là hình ảnh tiêu biểu cho người phụ nữ Việt Nam truyền thống với những phẩm chất tốt đẹp như: hiền hậu, thủy chung, đức hạnh và giàu lòng vị tha. Trước hết, Vũ Nương là người vợ hiền, luôn giữ gìn khuôn phép, cư xử đúng mực, hết lòng chăm sóc chồng khi chồng ra trận và nuôi con khôn lớn một mình. Khi bị chồng nghi oan, nàng không một lời oán trách, chỉ chọn cách thanh minh bằng cái chết để bảo vệ danh dự. Điều đó cho thấy nàng là người trọng danh dự, giàu lòng tự trọng và chịu nhiều hi sinh. Đặc biệt, trong hoàn cảnh đau đớn tột cùng, Vũ Nương vẫn thể hiện sự bao dung và cao thượng khi cảm ơn Trương Sinh đã đưa linh hồn mình trở về dương thế dù trước đó chính anh là người gây nên cái chết oan khuất cho nàng. Qua hình tượng Vũ Nương, tác giả không chỉ thể hiện lòng cảm thương đối với số phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến mà còn ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn của họ – những con người giàu đức hi sinh, thủy chung và luôn khát khao được sống trong hạnh phúc và công bằng.

Tại vì bạn ko đk tk VIP trên OLM