Trần Minh Nhật Trần

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Trần Minh Nhật Trần
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Ngày xửa ngày xưa, giữa vùng đất rộng lớn, có một ngọn núi cao sừng sững vươn mình lên trời xanh. Ngọn núi trầm mặc, uy nghi, đứng đó từ bao đời, trải qua biết bao mùa nắng, mưa và gió bão. Dưới chân núi là một dòng suối nhỏ trong veo, nước chảy róc rách ngày đêm, len lỏi qua từng khe đá, men theo những con đường quanh co mà nó tự vẽ ra.

    Dòng suối ấy thích phiêu lưu và khám phá. Ngày qua ngày, suối đi khắp nơi, thấy đủ cảnh đẹp: những cánh đồng hoa dại nở rộ, rừng cây xanh mướt, những ngôi làng đông vui… Suối thấy mình thật tuyệt vời vì có thể "đi du lịch" khắp mọi miền, trong khi núi chỉ đứng yên một chỗ. Sự tự hào dần biến thành kiêu ngạo, khiến suối nghĩ rằng mình vượt trội hơn ngọn núi cứng nhắc kia.

    Một buổi sáng trong lành, suối đến gần chân núi và cất tiếng kiêu hãnh:

    "Ông núi ơi, sao ông chẳng bao giờ đi đâu cả? Đứng mãi một chỗ chẳng chán sao? Tôi thì khác, tôi được đi khắp nơi, thấy biết bao điều hay, còn ông thì ngày nào cũng chỉ có mỗi một cảnh."

    Ngọn núi hiền từ, nghe dòng suối nói thế thì chỉ mỉm cười. Bằng giọng trầm ấm, núi đáp:
 
    "Ta ở đây đã bao đời, chứng kiến từng cơn mưa, từng ngọn gió và từng mùa hoa nở. Dù không đi xa như cháu, nhưng những trải nghiệm mà ta có được cũng quý giá không kém. Không phải ai cũng cần di chuyển để thấy được vẻ đẹp của thế gian. Đôi khi, đứng yên ở một chỗ, ta có thể thấy mọi thứ một cách rõ ràng hơn."

    Dòng suối bĩu môi: "Ông nói thế vì ông không đi xa được thôi! Nếu được thấy bao nơi đẹp đẽ như tôi, chắc ông đã muốn đi từ lâu rồi."

    Núi vẫn điềm đạm nói: "Mỗi người có một vai trò riêng. Cháu mang nước mát đến những vùng đất xa xôi, giúp muôn loài sinh sôi nảy nở, đó là điều đáng quý. Còn ta, nhiệm vụ của ta là đứng đây để bảo vệ cho cả một vùng đất, là chỗ dựa vững chắc cho cây cỏ, chim muông, là nơi trú ẩn an toàn mỗi khi giông bão kéo đến."

    Nghe vậy, dòng suối hơi chững lại. Nhưng vẫn cứng đầu, nó cười khẩy: "Nói gì thì nói, tôi vẫn thấy cuộc sống của tôi thú vị hơn cuộc sống nhàm chán của ông!"

    Ngày tháng trôi qua, một năm nọ, vùng đất ấy trải qua một trận mưa lớn chưa từng có. Dòng nước từ trên cao đổ về ngày càng mạnh, suối nhỏ chẳng thể kiểm soát dòng chảy của mình. Nó hoảng sợ, cuộn lên thành những cơn sóng dữ dội, cuốn trôi cây cỏ và đất đá.

    Trong cơn giận dữ của thiên nhiên, núi vẫn đứng vững, bảo vệ cây cối và những ngôi làng dưới chân mình khỏi sức tàn phá của dòng nước lũ. Suối gào thét, cuốn xoáy, cố bám vào núi để tìm chỗ an toàn. Núi dang rộng những triền đá, giữ cho dòng suối không bị cuốn trôi đi. Khi trận mưa lớn qua đi, suối mệt nhoài, yếu ớt, trôi xuống chân núi, lặng lẽ.

    Lúc ấy, suối mới ngập ngừng nói với núi: "Ông ơi… tôi đã hiểu. Nhờ có ông đứng đây vững chãi, tôi mới có thể tiếp tục chảy bình yên. Có lẽ, tôi đã quá kiêu ngạo mà quên mất rằng không ai có thể tự mình sống giữa đất trời."

    Núi dịu dàng đáp lại: "Không sao đâu, suối nhỏ. Cháu vẫn là dòng nước quý giá, mang lại sức sống cho muôn loài. Điều quan trọng là cháu hiểu rằng, mỗi chúng ta có một vai trò và một vẻ đẹp riêng. Cháu cần đi xa để khám phá thế giới, còn ta, sẽ đứng yên ở đây để bảo vệ nơi này."

    Từ đó, suối không còn kiêu căng nữa. Suối hiểu rằng dù có phiêu lưu bao xa, nó vẫn luôn cần nơi để trở về, và luôn biết ơn ngọn núi vững chãi – chỗ dựa bình yên mà suối hằng tựa vào.


Ngày xửa ngày xưa, giữa vùng đất rộng lớn, có một ngọn núi cao sừng sững vươn mình lên trời xanh. Ngọn núi trầm mặc, uy nghi, đứng đó từ bao đời, trải qua biết bao mùa nắng, mưa và gió bão. Dưới chân núi là một dòng suối nhỏ trong veo, nước chảy róc rách ngày đêm, len lỏi qua từng khe đá, men theo những con đường quanh co mà nó tự vẽ ra.

    Dòng suối ấy thích phiêu lưu và khám phá. Ngày qua ngày, suối đi khắp nơi, thấy đủ cảnh đẹp: những cánh đồng hoa dại nở rộ, rừng cây xanh mướt, những ngôi làng đông vui… Suối thấy mình thật tuyệt vời vì có thể "đi du lịch" khắp mọi miền, trong khi núi chỉ đứng yên một chỗ. Sự tự hào dần biến thành kiêu ngạo, khiến suối nghĩ rằng mình vượt trội hơn ngọn núi cứng nhắc kia.

    Một buổi sáng trong lành, suối đến gần chân núi và cất tiếng kiêu hãnh:

    "Ông núi ơi, sao ông chẳng bao giờ đi đâu cả? Đứng mãi một chỗ chẳng chán sao? Tôi thì khác, tôi được đi khắp nơi, thấy biết bao điều hay, còn ông thì ngày nào cũng chỉ có mỗi một cảnh."

    Ngọn núi hiền từ, nghe dòng suối nói thế thì chỉ mỉm cười. Bằng giọng trầm ấm, núi đáp:
 
    "Ta ở đây đã bao đời, chứng kiến từng cơn mưa, từng ngọn gió và từng mùa hoa nở. Dù không đi xa như cháu, nhưng những trải nghiệm mà ta có được cũng quý giá không kém. Không phải ai cũng cần di chuyển để thấy được vẻ đẹp của thế gian. Đôi khi, đứng yên ở một chỗ, ta có thể thấy mọi thứ một cách rõ ràng hơn."

    Dòng suối bĩu môi: "Ông nói thế vì ông không đi xa được thôi! Nếu được thấy bao nơi đẹp đẽ như tôi, chắc ông đã muốn đi từ lâu rồi."

    Núi vẫn điềm đạm nói: "Mỗi người có một vai trò riêng. Cháu mang nước mát đến những vùng đất xa xôi, giúp muôn loài sinh sôi nảy nở, đó là điều đáng quý. Còn ta, nhiệm vụ của ta là đứng đây để bảo vệ cho cả một vùng đất, là chỗ dựa vững chắc cho cây cỏ, chim muông, là nơi trú ẩn an toàn mỗi khi giông bão kéo đến."

    Nghe vậy, dòng suối hơi chững lại. Nhưng vẫn cứng đầu, nó cười khẩy: "Nói gì thì nói, tôi vẫn thấy cuộc sống của tôi thú vị hơn cuộc sống nhàm chán của ông!"

    Ngày tháng trôi qua, một năm nọ, vùng đất ấy trải qua một trận mưa lớn chưa từng có. Dòng nước từ trên cao đổ về ngày càng mạnh, suối nhỏ chẳng thể kiểm soát dòng chảy của mình. Nó hoảng sợ, cuộn lên thành những cơn sóng dữ dội, cuốn trôi cây cỏ và đất đá.

    Trong cơn giận dữ của thiên nhiên, núi vẫn đứng vững, bảo vệ cây cối và những ngôi làng dưới chân mình khỏi sức tàn phá của dòng nước lũ. Suối gào thét, cuốn xoáy, cố bám vào núi để tìm chỗ an toàn. Núi dang rộng những triền đá, giữ cho dòng suối không bị cuốn trôi đi. Khi trận mưa lớn qua đi, suối mệt nhoài, yếu ớt, trôi xuống chân núi, lặng lẽ.

    Lúc ấy, suối mới ngập ngừng nói với núi: "Ông ơi… tôi đã hiểu. Nhờ có ông đứng đây vững chãi, tôi mới có thể tiếp tục chảy bình yên. Có lẽ, tôi đã quá kiêu ngạo mà quên mất rằng không ai có thể tự mình sống giữa đất trời."

    Núi dịu dàng đáp lại: "Không sao đâu, suối nhỏ. Cháu vẫn là dòng nước quý giá, mang lại sức sống cho muôn loài. Điều quan trọng là cháu hiểu rằng, mỗi chúng ta có một vai trò và một vẻ đẹp riêng. Cháu cần đi xa để khám phá thế giới, còn ta, sẽ đứng yên ở đây để bảo vệ nơi này."

    Từ đó, suối không còn kiêu căng nữa. Suối hiểu rằng dù có phiêu lưu bao xa, nó vẫn luôn cần nơi để trở về, và luôn biết ơn ngọn núi vững chãi – chỗ dựa bình yên mà suối hằng tựa vào.