Bạn ơi, mình có chút lời khuyên này, sau khi đọc xong, hãy nhớ đến mẹ,...MẸ VẪN LUÔN Ở BÊN CON, CON À... Bạn sinh ra, lớn lên, nơi đó đã có mẹ rồi, như một điều hiển nhiên. Bạn khóc, mẹ hớt hả chạy tới, lo dỗ dành cho bạn. Bạn dỗi, bạn hờn, bạn bướng bỉnh với sự chăm sóc của mẹ. Năm lên bảy, mẹ cần đơn xin vào trường cho bạn, hồ hởi dẫn bạn đến trường. Mẹ day bạn...
Đọc tiếp
Bạn ơi, mình có chút lời khuyên này, sau khi đọc xong, hãy nhớ đến mẹ,...
MẸ VẪN LUÔN Ở BÊN CON, CON À...
Bạn sinh ra, lớn lên, nơi đó đã có mẹ rồi, như một điều hiển nhiên. Bạn khóc, mẹ hớt hả chạy tới, lo dỗ dành cho bạn. Bạn dỗi, bạn hờn, bạn bướng bỉnh với sự chăm sóc của mẹ. Năm lên bảy, mẹ cần đơn xin vào trường cho bạn, hồ hởi dẫn bạn đến trường. Mẹ day bạn tập tô, tập viết, bàn tay chai sần ấy đã nâng đỡ bạn trong những năm đầu đời. Bạn quẳng cây bút đấy vào xó, nhân lúc mẹ bận thì ào ra chơi với bạn bè. Đến tuổi ô mai, bạn hoảng loạn và cáu kỉnh nhưng rồi mẹ an ủi giúp bạn vượt qua. Bạn buồn bực, cho mẹ thật lẩm cẩm, chăm chút cho mình quá sức vào những điều chẳng mấy quan trọng. Khi bạn biết đến mạng xã hội và thường xuyên chơi game, mẹ nhắc bạn cần tập trung hơn. Bạn càu nhàu, cho mẹ thật không biết điều và ít giải trí. Kì thi cấp ba căng thẳng, mẹ sẵn sàng chờ 3 tiếng để đón con yêu về nhà. Bạn đã làm mẹ thất vọng khi đánh trượt ngay lần thi đầu tiên. Mẹ cố gắng giúp bạn ôn luyện lại kiến thức, nhưng bạn gạt cho qua. Rồi bạn lên đại học, khăng khăng đòi mẹ cho ở kí túc xám tưởng rằng thế vui và thoải mái hơn nhiều. Bạn tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định rồi xây nhà ở riêng. Mỗi lần mẹ gọi điện hỏi thăm, bạn đáp qua loa và chấm dứt bằng một câu: "Con bận lắm!" Rồi một ngày, một ngày xa lắc xa lơ dường như bạn chưa bao giờ nghĩ đến, mẹ bạn không còn nữa. Bạn bắt đầu cảm thấy trống vắng, một điều mà trước nay bạn vẫn chưa hề nhận ra, tình yêu thương của mẹ. Bạn về lại căn nhà cũ, thấy cây bút chì chỏng gọng năm nào bị bỏ rơi mẹ vẫn chưa quét đi. Bạn thấy trên bàn học của mình những bản thảo được xếp cẩn thận, mà trước nay bạn luôn cho rằng thần tiên là người khiến cho "núi sách" bừa bộn của bạn trở nên ngăn nắp. Bạn thấy đôi dép mềm mại mẹ đan tặng, mà bấy lâu nay bạn vẫn luôn vứt xó vì tiếng động khó nghe của nó. Đã có rất nhiều điều mẹ quê nhưng mẹ vẫn luôn nhớ ba thứ:
+ Ngày sinh nhật của bạn
+ Món ăn bạn thích nhất
+ Điều khiến bạn vui nhất.
Mẹ sẵn sàng hi sinh một năm đau khổ để cho bnaj được một giây hạnh phúc. Còn bạn thì sao? Mẹ dễ dàng nấu món ăn mà bạn yêu thích trong khi bạn lúng túng không biết mẹ ưa món gì. Bạn sốt, mẹ ân cần với bạn. Mẹ sốt, bạn không có nhà. Bạn mệt mỏi, mẹ để sẵn trên bàn một lọ nước chanh. Mẹ ốm, bạn cũng không quan tâm mẹ dùng thuốc gì. Đến lúc mẹ ra đi, bạn mới nhận ra mình là một người thật vông ơn, bội nghĩa. Nhưng điều đó đã quá muộn rồi. Đối mặt với bạn, giờ đây chỉ là bức ảnh hai mẹ con chụp hồi nhỏ cùng nỗi ân hận muộn màng.
- Sau khi đọc xong, hãy nhớ đến mẹ, hãy yêu thương và dành cho mẹ những gì tốt đẹp nhất vì nay mai thôi, ta không thể làm và thể hiện được những điều đó. Bạn đã làm được gì cho mẹ chưa?
Các bạn ơi, đọc xong cho mình nhận xét và bình luận ở dưới nhé!
Anh trai là người mà em yêu quý và thân thiết nhất trong gia đình. Năm nay anh trai của em 16 tuổi, hiện là học sinh lớp 10 tại trường chuyên của thành phố. Anh ấy cao 1m68, nặng 55kg, lại thường xuyên chơi thể thao nên vóc dáng rất cân đối, rắn chắc. Trong nhà, anh trai là người có ngoại hình giống với bố nhất. Từ cái trán cao đến hàng lông mày đậm, đôi mắt một mí và cả chiếc mũi dọc dừa nữa. Duy chỉ có khuôn miệng của anh là trông giống mẹ mà thôi. Phải nói rằng, anh của em là một chàng trai có ngoại hình rất ưa nhìn. Đặc biệt, mỗi khi mỉm cười, anh ấy sẽ trở nên rất đáng yêu, giống như chú golden lớn vậy. Giống như vẻ bề ngoài, anh trai em là một người rất hiền lành và dễ mến. Anh ấy học tập rất chăm chỉ và nghe lời bố mẹ. Ngoài giờ học, anh ấy dành thời gian giúp bố mẹ các công việc nhà và đưa đón em đến trường. Đặc biệt, anh ấy còn là người rất tinh tế và quan tâm đến cảm xúc của người khác. Vì vậy mà em rất thích tâm sự với anh. Anh ấy sẽ nghiêm túc lắng nghe và cùng em tìm ra hướng giải quyết tốt nhất. Đối với em, anh trai như một người bạn và một người thầy vậy. Em mong rằng, khi lớn lên mình có thể trở thành một chàng trai tuyệt vời giống như anh.
Dưới đây là đoạn văn tả bố:
Bố em là người đàn ông ít nói, nhưng lại có ánh mắt chất chứa biết bao điều. Mái tóc bố đã điểm bạc theo thời gian, nhưng vầng trán vẫn còn hằn sâu những nếp nhăn của sự lo toan và trách nhiệm. Đôi bàn tay bố em không mềm mại, mà chai sần và đầy vết chai, minh chứng cho những năm tháng vất vả mưu sinh, gánh vác gia đình. Mỗi khi bố em cười, dù chỉ là một nụ cười mỉm nhẹ, em đều cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa, xua đi bao mệt mỏi. Bố không thường xuyên nói những lời yêu thương ngọt ngào, nhưng mỗi hành động của bố đều thể hiện sự quan tâm sâu sắc: từ việc lặng lẽ sửa lại chiếc xe đạp hỏng của em, đến việc thức khuya đọc sách cùng em những đêm trước kỳ thi. Bố là trụ cột vững chắc của gia đình, là người thầy đầu tiên dạy em về lòng trung thực, sự kiên trì và tình yêu thương dành cho những người xung quanh. Dù đôi khi bố nghiêm khắc, em biết đó là vì bố muốn em trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Bố em chính là người hùng thầm lặng, là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời em.