HI mội người ! Chúc mọi người ngày mới tốt lành
Chap 2
Cô bé ngập ngừng nhìn ổ bánh mì trong tay tôi, rồi lặng lẽ đưa tay đón lấy, như thể sợ rằng nếu quá vội vàng, nó sẽ biến mất như một ảo ảnh giữa cơn đói triền miên. Những ngón tay gầy guộc của em chạm vào vỏ bánh khô cứng, run rẩy. Đôi mắt em – to, sâu thẳm như đáy giếng, ánh lên một sự cảnh giác lặng lẽ, nhưng cũng pha lẫn chút khát khao yếu ớt. Tôi nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của em mấp máy, nhưng không thốt nên lời.
Tôi ngồi xuống bên cạnh em, cảm nhận cái lạnh xuyên qua lớp áo mỏng manh, thấm vào tận xương tủy. Gió vẫn rít qua những con hẻm hẹp, cuốn theo những mẩu giấy rách, những chiếc lá úa vàng còn sót lại từ mùa thu đã qua từ lâu. Một mùi ngai ngái của rác thải ẩm mốc len vào khứu giác, hòa lẫn với hơi sương lạnh buốt. Cái mùi quen thuộc của nghèo đói, của những góc khuất bị lãng quên trong thành phố này. Trong nơi bóng tối len lỏi vào từng ngõ ngách, có bao nhiêu người đang bị lãng quên như em? Bao nhiêu kẻ co ro bên bệ cửa, trong những con hẻm chật hẹp, lặng lẽ chịu đựng cơn đói và cái lạnh? Tôi không biết, và cũng chẳng ai biết. Thế giới cứ thế quay cuồng, cuốn trôi những kẻ yếu đuối vào một góc khuất nào đó, nơi không ai buồn ngoái nhìn.
"Em tên gì?" Tôi khẽ hỏi.
Cô bé cắn một miếng bánh mì, nhai chậm rãi, như thể muốn kéo dài hương vị dù chỉ là thứ bột mì khô cứng và nhạt nhẽo. Một lúc lâu sau, em thì thầm: "Lina."
Lina. Một cái tên đơn giản, nhẹ như hơi thở nhưng lại chứa đựng cả một câu chuyện mà tôi chưa biết. Tôi nhìn kỹ hơn khuôn mặt nhỏ nhắn của em – mái tóc rối bết lại vì bụi bẩn, đôi má lốm đốm những vệt bầm tím như dấu vết của cái lạnh và thiếu thốn. Em nhỏ bé, gầy guộc đến mức tôi có cảm giác nếu gió mạnh hơn một chút, em có thể bị cuốn đi mất. Tôi không hỏi gì thêm. Không phải ai cũng muốn kể câu chuyện của mình, nhất là khi nó chỉ toàn những mất mát.
Một cỗ xe ngựa cũ kỹ chạy qua, bánh xe nghiến lên lớp đá lát đường, bắn lên những tia nước bẩn đục ngầu. Những ánh đèn dầu lập lòe trong sương giá, nhấp nháy như những ngọn nến sắp tắt. Một người đàn ông say khướt loạng choạng đi ngang qua, lẩm bẩm những lời vô nghĩa, rồi ngã sõng soài xuống đất. Không ai dừng lại giúp ông ta. Không ai dừng lại cả.
Tôi nhớ đến chính mình, những năm tháng trước đây, khi cũng đã từng ngồi co ro dưới một mái hiên đổ nát, ngửi thấy mùi bánh mì nướng từ một quán nhỏ ven đường, nhưng không có nổi một xu để mua. Tôi đã quen với sự thờ ơ của con người, nhưng có lẽ điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là cái đói, mà là cảm giác vô hình giữa thế giới này. Một đứa trẻ bị bỏ rơi, một cái bóng lặng lẽ trôi dạt giữa dòng đời, không ai hay biết, không ai nhớ đến. Người ta bước qua tôi như thể tôi chưa từng tồn tại, như thể tôi chỉ là một phần của nền đá xám xịt, của những bức tường cũ kỹ phủ đầy rêu phong. Dù có ngồi ở đâu, dù có mở miệng cất lời, tôi vẫn chỉ là một làn khói mỏng manh, tan biến trong dòng chảy vô tình của thành phố này.
Tôi đã từng nghĩ, nếu một ngày tôi biến mất, liệu có ai nhận ra không? Nếu một sáng mai, dưới mái hiên kia không còn bóng dáng của tôi, liệu có ai dừng lại, nhìn xuống và tự hỏi: "Cậu bé ấy đâu rồi?" Hay tất cả chỉ là một sự lãng quên kéo dài vô tận, như bao sinh mạng trôi dạt giữa thành phố này?
Lina không nhìn tôi khi tôi nói, nhưng tôi thấy đôi vai em khẽ run lên. Tôi không biết đó là vì cái lạnh hay vì những lời tôi vừa nói chạm vào một góc sâu thẳm trong em. Chúng tôi không khác nhau bao nhiêu – hai cái bóng lặng lẽ trôi dạt trong đêm, bị bỏ quên giữa một thế giới không thuộc về mình.
"Em còn có nơi nào để về không?" Tôi hỏi, dù đã mơ hồ đoán được câu trả lời.
Lina lắc đầu. Tôi không bất ngờ, nhưng vẫn thấy tim mình trĩu nặng. Tôi nhìn em, rồi nhìn xung quanh – thành phố này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối. Nếu tôi quay lưng đi, em sẽ ra sao? Liệu tôi có thể tiếp tục bước đi như chưa từng gặp em, như chưa từng thấy đôi mắt ấy nhìn tôi với nỗi trống rỗng đến ám ảnh?
Tôi rút từ trong túi ra một chiếc khăn len cũ, quàng lên vai em. Em khẽ rùng mình khi lớp len chạm vào da, ngón tay gầy guộc bất giác siết nhẹ lấy mép khăn, như thể sợ rằng nếu lỏng tay, hơi ấm mong manh này sẽ tan biến.
"Đêm nay em có thể ở lại chỗ tôi, nếu em muốn." Tôi nói, giọng khẽ như gió lướt qua những mái nhà.
Lina ngước lên, ánh mắt em ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi – không phải hy vọng, mà là một thứ gì đó mong manh hơn, tựa như một kẻ lữ hành trong đêm tối chợt thấy một ngọn đèn leo lét phía xa.
"Chỉ đêm nay thôi." Tôi nhắc lại, nhưng tôi biết, có những con đường một khi đã bước vào, sẽ không thể quay đầu.
Bầu trời đêm trĩu nặng, những cụm mây xám xịt che khuất ánh trăng mờ nhạt. Đèn đường lập lòe, ánh sáng yếu ớt hắt lên những bức tường cũ kỹ, tạo thành những bóng hình méo mó trải dài trên mặt đất. Gió vẫn rít qua những con hẻm ngoằn ngoèo, mang theo hơi lạnh tê buốt. Trong một góc nhỏ khuất dưới mái hiên cũ, hai bóng người ngồi sát vào nhau – một cô bé với chiếc khăn len cũ quàng vội trên vai và một cậu bé với đôi mắt lặng lẽ dõi theo dòng người thờ ơ lướt qua.
Lina khẽ dịch người, đôi tay nhỏ bé của em siết lấy mép khăn, như thể hơi ấm mong manh này là tất cả những gì em có thể bấu víu. Đôi mắt em nhìn xuống nền đất lấm lem, không nói gì. Chỉ có những ngón tay thỉnh thoảng run nhẹ, như thể chúng vẫn chưa quen với việc được chạm vào một thứ gì đó mềm mại và ấm áp.
"Nơi anh ở thế nào?" Lina bất chợt cất tiếng, giọng em nhỏ như một làn khói mong manh giữa đêm lạnh.
Tôi chậm rãi nhìn em. Câu hỏi ấy, dù đơn giản, lại chứa đựng quá nhiều điều không thể diễn tả. Tôi đã sống qua bao nhiêu nơi tạm bợ, dưới bao nhiêu mái hiên khác nhau, giữa những góc tối chẳng ai buồn để ý. Tôi đã quen với những bức tường ẩm mốc, với những góc phố nơi cơn gió luồn qua khe cửa sổ vỡ, với sự lặng lẽ kéo dài đến tận bình minh. Nhưng nếu nói rằng đó là nhà... tôi không chắc mình có thể gọi nó như thế.
"Nó nhỏ thôi," tôi đáp sau một lúc, "chỉ là một căn phòng áp mái, trần nhà thấp đến mức phải cúi đầu khi bước vào. Có một chiếc giường cũ kêu cót két mỗi khi trở mình, một chiếc bàn gỗ xước xát, và một ô cửa sổ nhỏ luôn đóng để tránh gió lùa. Nhưng ít ra, nó vẫn ấm hơn ngoài này."
Lina gật đầu, không hỏi gì thêm. Em chỉ kéo chiếc khăn lên cao hơn một chút, che đi chiếc cổ gầy guộc.
Tôi quan sát em – đôi gò má xanh xao, mái tóc rối bết lại, những ngón tay nhỏ gầy guộc như cành cây khô. Em trông như thể chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn đi. Nhưng đôi mắt ấy – sâu thẳm và lặng lẽ – lại mang trong mình một thứ gì đó bướng bỉnh và kiên cường lạ thường. Em không khóc, cũng không than vãn. Em chỉ ngồi đó, như một cái bóng nhỏ bị bỏ quên giữa thế giới này.
Tôi đã từng như vậy.
Cảm giác vô hình giữa đám đông, cảm giác bị nuốt chửng bởi những bước chân vội vã, những gương mặt vô hồn lướt qua mà không hề nhận ra sự tồn tại của mình. Khi còn nhỏ, tôi đã ngồi dưới hiên một quán bánh, nhìn qua ô cửa sổ lấp lánh ánh đèn, nơi những đứa trẻ cùng tuổi đang cười nói, vây quanh một bàn ăn ấm áp. Tôi đã từng mong mỏi một ai đó sẽ nhìn thấy mình, sẽ mở cửa và gọi tôi vào – nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra. Tôi đã quen với sự thờ ơ của thế giới, với cảm giác mình chỉ là một mảnh bụi vô danh bị cuốn đi theo dòng chảy cuộc đời.
Và bây giờ, tôi nhìn Lina. Một hình ảnh phản chiếu của chính mình ngày xưa. Tôi không thể thay đổi quá khứ, không thể quay ngược thời gian để cứu lấy chính mình khi ấy. Nhưng tôi có thể làm một điều gì đó cho em, ngay lúc này.
"Chúng ta đi thôi." Tôi đứng dậy, vươn tay về phía Lina.
Em ngước lên nhìn tôi, do dự trong giây lát, rồi khẽ đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay tôi. Một cái nắm nhẹ, gần như không trọng lượng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được – dù chỉ là một chút – rằng thế giới này chưa hoàn toàn vô cảm. Và có lẽ, chỉ cần một người sẵn sàng dừng lại, nhìn thấy, và đưa tay ra, thì một sinh mệnh nhỏ bé cũng sẽ không còn bị lãng quên.
Lina nhìn tôi, đôi mắt em ánh lên một điều gì đó khó tả – không hẳn là hy vọng, mà có lẽ là sự nhẹ nhõm, như thể trong một khoảnh khắc, em không còn phải đơn độc nữa. Em khẽ siết nhẹ tay tôi, một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Tôi không biết em nghĩ gì, nhưng tôi biết em đã chọn tin tưởng tôi, dù chỉ là một đêm.
Hai bóng người lặng lẽ rời khỏi góc phố tối tăm, tiến vào màn sương dày đặc của thành phố không ngủ. Và tôi biết, dù chỉ là một đêm, tôi cũng đã thay đổi điều gì đó – không chỉ với Lina, mà còn với chính bản thân mình.
Cảm ơn mọi người ạ