đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi
Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không chỉ sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa. Mẹ hồi hộp thì thầm vào tai tôi:
- Con có nhận ra con không?
Tôi giật sững người. Chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện, sau đó là xấu hổ. Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo thế kia ư? Tôi nhìn như thôi miên vào dòng chữ đề trên bức tranh: “Anh trai tôi”. Vậy mà dưới mắt tôi thì…
- Con đã nhận ra con chưa? – Mẹ vẫn rất hồi hộp. Tôi không trả lời mẹ vì tôi muốn khóc quá. Bởi vì nếu nói được với nói rằng: “Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy!”.
Câu hỏi : Viết đoạn văn 10-12 câu cảm nhận về nhân vật người anh trong đoạn trích trên
(Nếu bn nào muốn đọc kĩ thì tìm văn bản "bức tranh của em gái tôi" ,tác giả Tạ Duy Anh nhé)
Trong đoạn trích "Bức tranh của em gái tôi", nhân vật người anh được khắc họa với một quá trình biến đổi tâm lý sâu sắc. Ban đầu, anh hiện lên là một cậu bé ích kỷ, đố kị khi chứng kiến tài năng hội họa của em gái được mọi người công nhận. Sự ganh ghét khiến anh luôn tìm cách tránh mặt, thậm chí có thái độ khó chịu với em gái mình. Anh tự ti, cảm thấy mình bị lu mờ trước ánh hào quang của em. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi khi anh đối diện với bức tranh "Anh trai tôi". Nhìn hình ảnh mình qua con mắt trong sáng, đầy yêu thương của em gái, người anh đã trải qua sự ngỡ ngàng, rồi hãnh diện, và cuối cùng là xấu hổ. Chính sự xấu hổ đã thức tỉnh lương tri anh, giúp anh nhận ra sự nhỏ nhen của bản thân. Anh vỡ òa trong cảm xúc hối hận và muốn khóc, bởi anh hiểu rằng bức tranh không chỉ là chân dung mà còn là biểu hiện cho tấm lòng nhân hậu, vị tha của em gái. Khoảnh khắc ấy, người anh đã vượt qua cái tôi cá nhân, trưởng thành hơn và biết trân trọng tình yêu thương mà em gái dành cho mình
tham khảo
ở trường mik học bài này r