Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mẹ em là người mà em yêu quý nhất trên đời. Mẹ năm nay khoảng 35 tuổi, dáng người mẹ thanh mảnh, cao vừa phải. Mái tóc mẹ dài và đen óng, thường được buộc gọn gàng sau gáy. Khuôn mặt mẹ tròn, làn da hơi ngăm, nụ cười của mẹ luôn dịu dàng khiến em cảm thấy ấm áp.
Mẹ rất hiền và chăm chỉ. Mỗi ngày, mẹ đều dậy sớm nấu ăn cho cả nhà rồi mới đi làm. Dù công việc vất vả, mẹ vẫn luôn quan tâm và lo lắng cho em từng chút một. Mỗi tối, mẹ hay ngồi bên em, giúp em học bài và kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ.
Em rất yêu mẹ và em luôn cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn để mẹ vui lòng.
Chúc bạn học tốt!

Sáng ngày khai giảng, bầu trời trong xanh, những tia nắng vàng dịu nhẹ len qua kẽ lá, gió thu thổi mát rượi. Từ cổng trường, dòng người nô nức kéo vào, ai cũng mặc đồng phục chỉnh tề, gương mặt rạng rỡ niềm vui. Sân trường hôm nay được trang hoàng rực rỡ, cờ hoa bay phấp phới, dãy ghế xếp thẳng hàng ngay ngắn chờ đón học sinh.
Khi buổi lễ bắt đầu, tiếng quốc ca cất lên trang nghiêm, vang vọng khắp sân trường. Thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu, giọng nói trầm ấm, thân thương gửi gắm bao niềm tin vào năm học mới. Rồi giây phút được mong chờ nhất cũng đến, tiếng trống khai trường vang lên từng hồi rộn rã, ngân dài như thúc giục chúng em bước vào chặng đường học tập mới.
Nhìn quanh, em thấy nụ cười hiền hậu của thầy cô, thấy ánh mắt hân hoan, háo hức của bạn bè. Không khí trang trọng xen lẫn niềm vui rộn ràng khiến em cảm thấy tự hào và tràn đầy quyết tâm. Buổi lễ khai giảng đã để lại trong lòng em một ấn tượng sâu sắc, tiếp thêm cho em động lực để học tập thật tốt trong năm học mới.
Sáng đầu thu, bầu trời cao vút và trong xanh, những tia nắng dịu dàng trải nhẹ trên sân trường. Tiếng chim líu lo trên cành cây như cũng vui mừng chào đón ngày khai giảng – ngày hội lớn của thầy trò sau kỳ nghỉ hè dài. Không khí rộn ràng, tươi vui bao trùm khắp ngôi trường thân yêu.
Từ sáng sớm, các bạn học sinh trong trang phục đồng phục chỉnh tề đã có mặt đông đủ. Ai cũng vui vẻ, háo hức, trên gương mặt rạng rỡ là nụ cười tươi tắn. Những bó hoa tươi thắm được các bạn mang đến tặng thầy cô như lời tri ân dịu dàng và sâu sắc. Trên sân trường, cờ hoa rực rỡ, băng-rôn “Chào mừng năm học mới” được treo trang trọng trên lễ đài.
Buổi lễ bắt đầu bằng nghi thức chào cờ trang nghiêm. Lá cờ Tổ quốc tung bay trong gió, tiếng quốc ca vang lên hùng tráng khiến ai cũng xúc động và tự hào. Sau đó, thầy hiệu trưởng lên đọc diễn văn khai giảng, tiếng nói ấm áp, thân quen vang vọng khắp sân trường. Những tràng pháo tay không ngớt vang lên cổ vũ, hưởng ứng.
Một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất là khi trống trường vang lên – âm thanh của sự khởi đầu. Tiếng trống trầm hùng vang vọng như đánh thức không gian yên ắng, báo hiệu một năm học mới đã đến. Các thầy cô giáo và học sinh đều nhìn nhau với ánh mắt tin tưởng, quyết tâm cho một chặng đường mới.
Buổi lễ kết thúc trong niềm vui và sự phấn khởi. Dư âm của buổi khai giảng vẫn còn vang mãi trong lòng em. Em thầm hứa sẽ chăm ngoan học giỏi, xứng đáng với tình yêu thương của thầy cô và mái trường. Tham khảo

Chuỗi thức ăn 1:
cỏ → châu chấu → gà → đại bàng
- cỏ là thức ăn của châu chấu
- châu chấu bị gà ăn
- gà là con mồi của đại bàng
- Chuỗi thức ăn 2:
cỏ → thỏ → rắn hổ mang → hổ - thỏ ăn cỏ
- rắn hổ mang ăn thỏ
- hổ có thể ăn rắn hổ mang

Một tuần trước, tôi đã cẩn thận sắp xếp đồ đạc trong phòng để chuẩn bị cho chuyến đi. Vì muốn khám phá những nền văn hóa mới, tôi quyết định đến thăm Anh. Sau một chuyến bay dài, tôi đã hạ cánh xuống sân bay Manchester và ngay lập tức cảm thấy thích thú với không khí nhộn nhịp nơi đây. Tôi nhanh chóng tìm một taxi để đến khách sạn nghỉ ngơi.


- Chứa nhiều chất bột đường (Carbohydrates): Cơm, bánh mì, khoai tây.
- Chứa nhiều chất đạm (Protein): Thịt gà, trứng, đậu nành.
- Chứa nhiều chất béo (Lipids): Dầu ăn, bơ, lạc (đậu phộng).
- Chứa nhiều vitamin và chất khoáng: Rau xanh (ví dụ: rau cải), trái cây (ví dụ: cam), sữa.
- Chứa nhiều chất bột đường (Carbohydrates): Cơm, bánh mì, khoai tây.
- Chứa nhiều chất đạm (Protein): Thịt gà, trứng, đậu nành.
- Chứa nhiều chất béo (Lipids): Dầu ăn, bơ, lạc (đậu phộng).
- Chứa nhiều vitamin và chất khoáng: Rau xanh (ví dụ: rau cải), trái cây (ví dụ: cam), sữa.

Sao em lại cắt bớt từ ngữ đi vậy. Câu nói này của cô mà
Câu nói của cô đầy đủ là:
Muốn trí bay cao tâm cần tịnh cả giận mất khôn thiệt thân mình.

Hay đấy trả lời luôn nè hihi:
- Kim đồng hồ (hoặc đồng hồ) — nó luôn “đi tới” nhưng vẫn ở nguyên chỗ.
- Cái hố — càng lấy đi (đất) thì hố càng to.
- Đồng xu — có đầu và đuôi nhưng không có thân.
- Mặt trăng (cũng có thể là ngôi sao) — xuất hiện ban đêm, sáng ra là “biến mất”.

Nhà em nuôi một con mèo rất dễ thương, em đặt tên cho nó là Miu. Nó không chỉ là thú cưng mà còn như một người bạn thân thiết trong gia đình em.
Miu có bộ lông màu vàng nhạt pha chút trắng, mượt mà và óng ánh như tơ. Cái đầu của Miu tròn trĩnh, hai tai vểnh lên như đang lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Đôi mắt tròn xoe, long lanh như hai hòn bi ve, ban đêm lại sáng rực lên trong bóng tối. Miu có bộ ria mép dài và cong cong, trông rất oai vệ. Bốn chân nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn, đặc biệt là cái đuôi dài ngoằn ngoèo luôn phe phẩy trông thật đáng yêu.
Miu rất hiền lành và quấn người. Nó thích được vuốt ve và nằm cuộn tròn ngủ bên cạnh em mỗi khi em học bài xong. Khi em buồn, nó như cảm nhận được và lại gần dụi đầu vào tay em, như muốn an ủi. Vào buổi sáng, Miu thường chạy ra sân đùa giỡn với những chiếc lá rơi hoặc rượt đuổi những chú bướm bay qua. Nhưng khi phát hiện có chuột trong nhà, Miu lại trở nên nhanh nhẹn và dũng cảm, chỉ một loáng là đã bắt được con chuột.
Em rất yêu quý Miu vì không chỉ dễ thương mà còn rất tình cảm và thông minh. Mỗi ngày được chơi đùa và chăm sóc cho Miu là niềm vui của em. Em sẽ luôn yêu thương và chăm sóc Miu thật tốt.
🕯️ Bài văn tưởng niệm người sinh năm 1932, mất năm 1988
Vào năm 1932, giữa những năm tháng khó khăn của đất nước, một con người đã cất tiếng khóc chào đời. Người ấy lớn lên cùng thời với bao biến cố lịch sử, từ nạn đói khủng khiếp năm 1945, chiến tranh bảo vệ tổ quốc, cho đến những năm tháng tái thiết sau hòa bình.
Tấm lưng gầy guộc của người là chứng nhân cho một thời kỳ gian khổ, nơi mỗi bát cơm, mỗi tấm áo đều là kết quả của lao động chân chất và tình thương của gia đình. Người không có những thành tích rực rỡ, không xuất hiện trong sách sử hay tượng đài, nhưng lại là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức những người thân yêu.
Đến những năm cuối đời, sức khỏe người ngày một yếu đi. Căn bệnh không tên, không rõ nguồn cơn dần bào mòn thân thể, khiến người phải sống chậm lại, yếu dần như một ngọn đèn trước khi lụi tàn. Và rồi năm 1988, người ra đi nhẹ nhàng, để lại nỗi trống vắng sâu sắc trong lòng gia đình, bạn bè.
Người không để lại những của cải lớn lao, nhưng đã để lại một di sản quý giá: lòng yêu thương, sự nhẫn nại, và tinh thần vượt khó. Cuộc đời của người như một bài học về sự kiên cường, về cách sống tử tế giữa bao nhọc nhằn.
Dưới đây là bài văn về một người sinh năm 1932 và mất năm 1988, cuộc đời của ông đã dần lụi tàn vì bệnh tật.
Sinh ra vào năm 1932, ông đã trải qua một thời kỳ đầy biến động và gian khó của đất nước. Tuổi trẻ của ông gắn liền với những năm tháng kháng chiến, với những hy sinh thầm lặng và lòng yêu nước sâu sắc. Giữa bộn bề cuộc sống, ông vẫn giữ cho mình một tinh thần kiên cường, một trái tim ấm áp và một ý chí sắt đá. Ông làm việc cật lực, không nề hà bất cứ việc gì, từ những công việc nặng nhọc ngoài đồng đến những đêm thức trắng để lo toan cho gia đình. Chính sự cần cù, chịu thương chịu khó ấy đã tạo nên một hình ảnh người đàn ông mẫu mực, là chỗ dựa vững chắc cho vợ con.
Tuy nhiên, cuộc đời vốn không êm ả. Vào những năm tháng tuổi trung niên, khi đáng lẽ ra là lúc được tận hưởng thành quả lao động, ông bắt đầu cảm thấy những cơn đau nhức hành hạ. Bệnh tật như một bóng ma vô hình, lặng lẽ len lỏi vào từng tế bào, gặm nhấm sức khỏe và sự dẻo dai của ông. Ban đầu chỉ là những cơn mệt mỏi thoáng qua, rồi dần dần trở nên nặng hơn. Căn bệnh quái ác khiến ông suy yếu dần, không còn đủ sức để làm những công việc thường ngày. Đôi vai vốn vững chãi giờ đây đã gầy guộc, đôi tay từng chai sần vì lao động giờ run rẩy, khó cầm nắm.
Những năm cuối đời, hình ảnh ông càng trở nên tiều tụy, yếu ớt. Ông nằm trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vẫn lấp lánh sự tinh anh của một người từng trải, nhưng sức lực thì đã cạn kiệt. Nỗi buồn lớn nhất của ông không phải là sự ra đi sắp đến, mà là nỗi lo lắng cho tương lai của những người thân yêu. Ông không thể tiếp tục là trụ cột, không thể gánh vác mọi việc như trước. Chính điều đó đã khiến ông day dứt khôn nguôi. Tuy nhiên, dù trong những ngày tháng cuối cùng, ông vẫn luôn giữ sự lạc quan, một nụ cười hiền hậu dành cho con cháu. Ông đã đi vào giấc ngủ vĩnh hằng vào năm 1988, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng những người ở lại.
Cuộc đời của ông tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại nhiều bài học quý giá về sự kiên cường, về tình yêu thương và sự hy sinh. Ông không phải là một vĩ nhân, nhưng trong trái tim của những người thân, ông mãi là một người hùng thầm lặng. Ông đã sống một đời trọn vẹn, dù cho bệnh tật đã lấy đi sức khỏe nhưng không thể lấy đi ý chí và tình yêu thương của ông.