Mái trường là gia đình thứ hai và cũng là nơi lưu giữ những kỉ niệm khó phai. Ở ngôi nhà thứ hai này, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em coi nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những dấu ấn đáng nhớ nhất của mỗi con người.
Suốt những năm tháng cắp sách tới trường chắc hẳn ai cũng sẽ có một ấn tượng sau sắc về thầy cô và mái trường. Thầy cô luôn là những người để lại cho ta những kinh nghiệm về đời sống, và luôn vực ta đứng lên từ những nơi tối tăm hay đơn giản là cách giảng bài mà chúng ta không thể quên được còn mái trường là nơi lưu giữ những tình cảm thân thiết những cảm xúc của thời ấu thơ và em cũng không ngoại lệ.
Ngôi trường em nằm trong thôn Đức Thắng. Ngôi trường này là nơi chứa chan bao nhiêu kỉ niệm buồn vui khó phai của tuổi học trò chúng em. Ngôi trường là nơi ánh sáng đẹp đẽ của tri thức được rộng mở đón những mầm non của đất nước. Thiên nhiên trường em thật sinh động. Tại đây đã có nhiều bác cổ thụ lâu đời, xum xuê đã chứng kiến bao nhiêu cảm xúc của nhiều lớp thế hệ. Các bác xà cừ, phượng vĩ giờ đây đã sù sì, bạc phếch. Còn có những loại cây khác như : sấu lúc lỉu những quả sấu xanh tươi vừa chua mà chát tượng trưng cho những lần chúng em vui, buồn, gục ngã mà khóc... Em rất thích sân trường em, nó thật rộng rãi, luôn rợp bóng mát cho chúng em vui đùa , chạy nhảy...
Em rất tự hảo về mái trường của mình, nó là một ngôi trường hiện đại và khang trang có ba tòa, hai tầng khép kín hình chữ U. Với những của kính sáng chiếu những tia nắng sớm ấm áp từ mặt trời. Cầu thang rộng rãi, những lớp học có nhiều bàn ghế sáng bóng. Trước mỗi của lớp học là có vài chậu cây, hoa rực rỡ sắc màu. Ai đến thăm trường cũng khen trường em đẹp, học sinh lễ phép, ngoan ngoãn. Hơn thế nữa ngôi trường này đã đưa em đến nguồn tri thức rộng lớn, bao la của nhân loại về tất cả các môn học, tự nhiên, xã hội. Nhà trường đã mang đến niềm tin, sức mạnh và nghị lực vươn lên trong cuộc sống để vững bước trên con đường làm người. Và em tin rằng nhà trường sẽ chắp cánh cho em bay đến những chân trời xa.
Từ khi lên học trường cấp hai người cô mà em hằng yêu mến là cô Giang dạy Toán. Em đã được cô dạy Toán từ năm lớp sáu đến nay. Trước đó, thầy Cường dạy chúng em môn Toán và em cứ nghĩ rằng thầy là người dạy Toán tuyệt vời nhất cho đến khi cô giáo dạy Toán mới chuyển công tác về đây, và đó không ai khác chính là cô Giang. Cô ấy đã từng dạy Toán ở trường THCS Thượng Lan và bây giờ cô về đây dạy Toán trường em. Khi em còn học lớp 6E cô được nhà trường phân công dạy Toán lớp em, lúc đầu em nghĩ:” cô này chắc chẳng làm được cái gì cả” nhưng em đã lầm. Lần đầu tiên em nghe giọng nói của cô em như bị mê hoặc . Em vẫn nhớ giọng nói của cô cao, trong của cô cất lên mà đến bây giờ em vẫn nhớ cảm giác choáng ngợp của ngày hôm đó. Giọng nói đó khác hẳn với những người giáo viên khác. Giọng nói của cô làm em cảm giác ấm áp như lòng mẹ vỗ về đứa con thơ của mình. Lời nói đó làm chúng em cảm thấy như được sống trong tình yêu thương, quan tâm, dạy dỗ của cô để trở thành người có ích, là một người chân chính, nhân văn trong xã hội. Không những thế hình dáng của cô vô cùng đặc biệt, dáng cô mập mập, thấp thấp mà sao phong cách quá. Em vẫn nhớ, ngày hôm đó cô mặc một chiếc áo ngắn màu vàng, mặc quần leggins – đó là phong cách mà em thích, phong cách của những đứa trẻ tuổi teen qua đó thể hiện cô là một người phong cách, hợp thời trang. Mái tóc ngắn vàng của cô làm sao khiến em quên được. Đối với em có lẽ cô chính là cô giáo bước ra từ giấc mơ. Cô Giang rất vui tính, cô như người bạn của học sinh chúng em. Cô thường kể những trải nghiệm cuộc sống mà cô đã từng trải qua để giúp chúng em cảm thấy vui vẻ, thân thiện với nhau hơn và chúng em cảm thấy cô như “người bạn” của mình, cô rất hiểu tâm lí học sinh. Mặc dù cô vui tính là thế nhưng khi nào vào học hay ôn thi cô cực kì nghiêm túc. Cô Giang không chỉ là cô giáo chuyên Toán mà còn là một người hiểu biết nhiều. Cô biết nhiều kiến thức môn Văn, Lý, Sinh hay thậm chí là môn Lịch Sử. Chính vì thế nên chúng em và nhiều bạn ở trường Thượng Lan gọi cô bằng một cái tên “super teacher”. Tình cảm cô trò của chúng em với cô vẫn rất thân thiết và những câu chuyện vui vẫn sẽ được kể cho đến khi... ngày lễ bế giảng cận kề. Sau đó em đã nhận ra rằng sắp phải xa bạn bè, xa thầy cô đặc biệt là người cô chúng em coi như là “người bạn”
Ngày Bế giảng đã tới, lòng em thấy bồi hồi, vừa vui mà vừa buồn. Vui là sắp được nghỉ hè, sắp được đi chơi,... Nhưng em cũng cảm thấy buồn khi phải xa các bạn, thầy cô và ngôi trường mến yêu của mình. Ngày hôm đó cả lớp em và nhiều lớp khác nữa nhất là khối chín các bạn đã khóc rất nhiều khiến thầy cô không cầm được nước mắt. Em thấy khinh ngạc thấy cây cối vẫn bình thường và nắng vàng vẫn trùm lên cảnh vật mà sao ngày lễ bế giảng tới gần quá. Ngày lễ Bế Giảng tới để chúng em phải chịu sự chia tay mái trường, chia tay những người mà mìh coi như người nhà . Không khí, cảm giác của mọi người ngày hôm đó chẳng có tiếng cười mà chỉ thấy những giọt nước mắt yêu thương rơi xuống chắc hẳn tình thầy trò sâu sắc lắm. Cho dù được nhận giấy khen giỏi mọi người vẫn ra về trong buồn bã. Có những bạn đã khóc òa lên khi phải chia tay thầy cô mình yêu thương trong ba tháng hè. Đối với các bạn ấy thì ba tháng hè dài như ba năm, ba năm không được nhìn thấy người thầy, người cô mình yêu thương quả là một khó khăn.
Thấm thoát trôi hai tháng hè đã trôi qua, khi em lên lớp 7 em đã làm quen được thêm nhiều bạn mới và tình cảm cô trò của cô đối với em đã như người mẹ thứ hai thật sự vậy. Có lần cô nói: “ Em đeo khuyên tai này không hợp với em, sao em không thử đeo kiểu giống cô?” và cô đã mang ra đôi khuyên tai tặng em. Em thấy vui lắm, nhưng khi cô nói ra giá trị của nó em như sững lại, cái giá một trăm hai làm em thấy bối rối là có nên nhận không. Em biết từ chối món quà thầy cô tặng là không nên nhưng em không dám nhận một món quà nào đắt như thế. Khi em đưa đôi khuyên tai trả lại cô, sắc mặt cô như không còn vui nữa và từ hôm đó cô cũng không để ý đến em nhiều như trước nữa. Em đã có một cô bạn thân là Linh, các bạn hay gọi bạn ấy với cái tên Linh Ku. Có vẻ như cô đã quan tâm đến Linh hơn. Điều đó làm em buồn lắm nhưng biết làm sao được vì cô đã cho Linh vào đội tuyển Toán của cô. Trái tim em như ngừng đập, đôi chân sững lại khi biết điều đó. Đêm đến, em đã khóc ướt gối : “sao cô không hiểu em thương cô như thế nào chứ, em thương cô như mẹ em vậy”. Và ngày gì đến thì cũng đến, vào hôm Khai Giảng em cố gắng nói rằng : “Em thương cô và không phải em chê quà cô tặng mà do nó quá dắt em không dám nhận” em nói với đôi mắt dơm dớm nước mắt. Cô cũng hiểu một phần nào đó những lời em nói nên cô đáp lại bằng lời nói trầm ấm: “Cô biết là em thương cô và cô cũng hiểu tại sao em không dám nhận, bản thân cô cũng chẳng thấy ngại gì, có lẽ là do em sợ rằng các bạn sẽ ghen tị hay như nào đó mà em không dám nhận, thôi không sao đâu cô cũng chẳng nghĩ gì đâu. Hãy bỏ qua hết và hãy để tình cảm cô trò quay lại thân thiết như xưa”. Nghe được câu nói đó của cô mọi buồn bã trong em đều tan biến hết, ngày hôm đó cả hai cô trò chúng em đều thấy rất vui, không còn sự buồn bã trong lòng nữa. Sau ngày hôm đó cô đã quan tâm đến em nhiều hơn và cũng giúp đỡ em về mặt tinh thần. Cảm ơn cô đã có mặt trong thanh xuân của em .
Từ những kỉ niệm trên em nhận ra một điều rằng : Ngoài bố mẹ ra thì chỉ có thầy cô là người quan tâm đến tương lai sau này của chúng ta, chúng ta hãy biết trân trọng nó, hãy trân trọng những khoảng thời gian vui vẻ với người cha, người mẹ thứ hai của mình.
Đoạn kết trong truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của nhà văn Andersen đã khắc họa một hình ảnh bi thương nhưng đầy ám ảnh: cô bé tội nghiệp, bị bỏ rơi trong cái giá rét thấu xương của đêm giao thừa, đã vĩnh viễn ra đi trong cô đơn, lạnh lẽo, trong khi mọi người vẫn vô tư, hân hoan đón chào ánh bình minh rực rỡ của năm mới. Hình ảnh ấy như một tiếng chuông cảnh tỉnh sâu sắc về một căn bệnh mãn tính không chỉ tồn tại trong xã hội mà còn ngấm vào từng tâm hồn con người: sự thờ ơ, vô cảm trước nỗi đau của người khác.
Sự thờ ơ ấy là biểu hiện của sự xa rời những giá trị cốt lõi của con người: lòng trắc ẩn, sự đồng cảm, và tình yêu thương. Khi con người đặt lợi ích cá nhân lên trên hết, khi họ bị cuốn vào vòng xoáy của vật chất và tham vọng, thì những tiếng nói yếu ớt của những số phận bất hạnh dễ dàng bị lãng quên, bị dìm chết trong sự im lặng vô hình. Sự thờ ơ không chỉ đơn thuần là không quan tâm, mà còn là sự vô trách nhiệm, là sự từ chối nhận ra và chia sẻ nỗi đau của đồng loại. Đây chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự đổ vỡ về mặt đạo đức xã hội, làm mai một đi giá trị nhân văn vốn là nền tảng để xã hội phát triển hài hòa và bền vững.
Hơn thế nữa, sự thờ ơ còn phản ánh một sự khủng hoảng về tâm hồn, khi con người dần đánh mất đi sự nhạy cảm trước những bất công và đau thương, khiến những bi kịch như số phận của cô bé bán diêm trở thành những câu chuyện quen thuộc, thường nhật mà không ai muốn thay đổi hay lên tiếng. Điều này đặt ra câu hỏi lớn về bản chất con người và trách nhiệm của mỗi cá nhân trong việc xây dựng một xã hội có tình người.
Vì vậy, sự thức tỉnh và lấy lại lòng nhân ái là nhu cầu cấp thiết. Mỗi chúng ta cần tự soi mình trong gương, để nhận ra rằng sự thờ ơ không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm chai sạn chính tâm hồn mình. Tình thương và sự đồng cảm không phải là thứ xa xỉ mà là sức mạnh vĩ đại nhất có thể cứu rỗi và làm đẹp cho cuộc đời. Chỉ khi biết mở rộng trái tim, biết sẻ chia và hành động vì người khác, xã hội mới có thể trở nên ấm áp, công bằng và nhân văn.
Câu chuyện của cô bé bán diêm vì thế không chỉ là một bài học về số phận con người mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong việc giữ gìn và phát huy giá trị nhân văn, chống lại sự thờ ơ và vô cảm – những “kẻ thù” âm thầm nhưng nguy hiểm nhất của tình người và xã hội.
ĐÂY NHA☘
Vấn đề nghị luận: Sự thờ ơ của con người trước nỗi đau và bất hạnh của người khác
Mở bài: Truyện ngắn Cô Bé Bán Diêm kết thúc bằng hình ảnh một cô bé chết vì lạnh trong đêm giao thừa, nhưng vẫn mang nét mặt mỉm cười dưới ánh nắng của buổi sáng đầu năm. Phía sau vẻ đẹp bi thương ấy là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về sự thờ ơ, vô cảm của xã hội đối với những con người yếu thế.
Thân bài:
Sự thờ ơ được thể hiện ra sao? Mọi người “vui vẻ ra khỏi nhà” mà không ai chú ý đến cô bé tội nghiệp. Sự phấn khởi đón năm mới của đám đông đối lập hoàn toàn với nỗi đơn độc và bất lực của cô bé đang dần chìm vào cái chết.
Sự vô cảm trong cuộc sống hiện đại: Tác phẩm khiến ta liên tưởng đến thực trạng ngày nay: bao nhiêu người sống quanh ta vẫn đang phải đối mặt với đói nghèo, bệnh tật, cô đơn… nhưng lại bị lãng quên giữa cuộc sống hối hả. Sự thờ ơ không nhất thiết là sự ác ý, mà đôi khi chỉ là việc ta không để tâm đủ đến nỗi đau của người khác.
Nguyên nhân của sự thờ ơ:
Xã hội ngày càng phát triển, con người trở nên bận rộn và khép kín.
Công nghệ khiến ta xa cách, ít quan tâm đến cảm xúc thật của nhau.
Thiếu giáo dục về lòng nhân ái và sự đồng cảm trong cộng đồng.
Hệ quả:
Những người yếu thế bị bỏ mặc, mất cơ hội được giúp đỡ.
Xã hội mất đi tình người, khiến khoảng cách giữa người với người ngày càng lớn.
Lòng vô cảm dẫn tới sự chai sạn tâm hồn và xã hội trở nên lạnh lùng, cô độc.
Kết bài: Truyện Cô Bé Bán Diêm không chỉ khiến người đọc rơi lệ vì cái kết đau lòng, mà còn buộc ta phải tự vấn: có phải chính chúng ta đã vô tình góp phần vào sự cô đơn của người khác? Giữa dòng đời hối hả, hãy lắng lại để nhìn xung quanh và mở lòng với những mảnh đời bé nhỏ. Bởi lẽ, một hành động tử tế thôi cũng có thể làm ấm lòng người, như ngọn lửa nhỏ trong đêm đông giá lạnh.