Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Trong suốt những năm tháng ở dưới mái trường Tiểu học, em có rất nhiều những người bạn tốt. Nhưng trong suốt 5 năm đến trường, trong số những người bạn ấy, em có một cậu bạn thân từ hồi lớp Một cho đến bây giờ. Đó là Nam.
Nam không chỉ là bạn thân ở trường mà còn là bạn ấu thơ, người bạn hàng xóm cạnh nhà của em. Cùng là con trai nên sở thích của chúng em khá giống nhau. Trái ngược với những bạn nữ thích để tóc dài điệu đà xinh xắn, em và Nam cắt tóc ngắn. Bởi vì bọn em còn chơi rất nhiều trò hay với nhau, khi ra mồ hôi cũng không thấy quá khó chịu. Nam có nước da hơi ngăm đen vì những ngày tháng tuổi thơ cùng em chơi thả diều hay chơi đuổi bắt với đám trẻ hàng xóm. Cậu ấy có dáng người cao, đặc biệt là đôi chân dài nên Nam là người chạy nhanh nhất trong lớp. Nam sở hữu một đôi mắt sáng, lúc nào cũng linh động. Mẹ em nói người nào có đôi mắt như thế là thông minh lắm. Quả thật đúng là vậy. Nam vô cùng thông minh. Trong các giờ học, cậu ấy luôn là người giơ tay hăng hái phát biểu nhất lớp. Dù mới chỉ là học sinh lớp Năm nhưng đôi khi Nam có những câu hỏi mà khiến thầy cô giáo phải bất ngờ. Các bài kiểm tra của Nam luôn đạt điểm cao và đứng đầu lớp. Không chỉ trong các giờ học, mà ngay cả các hoạt động của lớp, Nam cũng nhiệt tình tham gia.
Nam là một người năng nổ, hoạt bát và rất dễ mến. Lớp em ai cũng quý cậu ấy. Nam và em là bạn thân từ nhỏ nên mỗi sáng cậu ấy đều qua rủ em đi học, chiều cùng đi về nhà. Chúng em thân thiết với nhau như hình với bóng khiến nhiều bạn trong lớp phải thắc mắc mà hỏi rằng: “Thế hai đứa không tách nhau ra được à?” Những lúc ấy Nam đều cười xòa và đáp lại rằng: “Không thể đâu, bọn tớ chơi thân với nhau từ bé quen rồi.”
Hồi còn nhỏ, em rất hay bị ốm nên mẹ không bao giờ cho em ra ngoài chơi cùng đám trẻ hàng xóm cả. Mỗi ngày em đều nhìn chúng chơi đùa, cười nói vui vẻ mà vô cùng khát khao. Em cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được chơi cùng chúng thì một ngày mùa thu nọ, nắng vàng dịu nhẹ trải dài khắp muôn nơi, Nam đã chạy đến trước mặt em và rủ em cùng cậu ấy đi chơi thả diều. Ban đầu em vẫn còn ngập ngừng phân vân vì mẹ không cho, nhưng ngay sau đó, Nam đã chạy vào xin phép mẹ em. Chẳng hiểu sao cậu ấy chỉ cần nói vài ba câu là mẹ em đã gật đầu đồng ý rồi. Chẳng thể chờ lâu hơn, em cùng Nam nhanh chân chạy tới triền đê, cả hai đứa cùng nhau chơi thả diều suốt ngày hôm đó. Từ ngày ấy, ngày nào Nam cũng qua rủ em đi chơi cùng, thế rồi hai đứa cứ thế mà thân nhau. Chúng em đã là bạn thân từ khi còn bé đến tận năm lớp Năm rồi, em mong rằng đến lúc lên cấp hai, bọn em vẫn sẽ học chung trường, chung lớp như bây giờ.
Em rất yêu quý Nam. Nam chính là người đã đem tới cho em rất nhiều niềm vui và kỷ niệm. Em mong rằng tình bạn của hai đứa sẽ bền lâu và gắn chặt mãi đến sau này .
bạn tick cho mình nha

Trăng đã lên cao, tròn và nhỏ chiếu sáng vạn vật trong không gian. Không khí trong lành mát mẻ, gió thổi vi vu. Những con đường, con phố nhỏ sáng lên bởi ánh sáng huyền ảo của Mặt Trăng. Đâu đó trong các con ngõ vang lên tiếng trống tùng ... tùng ... tùng tiếng hò reo, ca hát, các em nhỏ vui nhộn nhịp cùng chị Hằng chú Cuội. Chúng tôi rảo bước quanh bờ hồ, tôi đi đâu trăng cũng đi đến đó. Mặt trăng soi bóng xuống mỗi người chúng tôi, ai ai trong đoàn đều thốt lên: " Ôi trăng đẹp quá ". Trăng đẹp tựa như 1 diễn viên nổi tiếng khoác lên mình bộ trang phục đính hàng trăm viên đá quý thu hút hàng triệu ánh mắt từ khán giả. Những chiếc lá in xuống mặt hồ như những viên kim cương lấp lánh. Càng về khuya trang càng lên cao rồi nhỏ lại và du du như sáo diều
Mình ko giỏi viết văn cho lắm, bạn tham khảo tạm !
Quê hương em là một vùng nông thôn nhưng yên bình và vô cùng tươi đẹp. Buổi sáng, khi ông mặt trời thức dậy, cánh đồng trải dài như tấm thảm khổng lồ. Xa xa, những chú cò trắng nhởn nhơ dưới tầng mây rồi đáp cánh xuống cánh đồng để ăn bữa điểm tâm. Một ngày mới lại bắt đầu.
Chúc bn học tốt !

Tham khảo Đề b
Cách 1
Em rất thích giọng hát của bác Trần Tiến. Em sẽ cố gắng sưu tập một bộ đĩa hát của bác để lúc nào rảnh rỗi em thưởng thức.
Cách 2
Các bài hát mà bác Trần Tiến sáng tác đều phù hợp mọi lứa tuổi. Bố em rất thích bác hát bài Ngọn lửa cao nguyên bởi âm hưởng của nó hùng tráng, gợi được cả một cuộc sống sôi động của đồng bào Tây Nguyên. Còn mẹ thì lại thích bài Chị tôi lời ca nhẹ nhàng đầm ấm như lời tâm sự. Còn em thì rất thích bài Mặt trời bé con nhí nhảnh, tươi vui. Em mong rằng bác sẽ sáng tác nhiều bài hát cho tuổi thiếu niên.
Tham khảo đề a nhé !
- Cách 1 : Em rất yêu quý mẹ. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt và luôn ngoan ngoãn vâng lời để khỏi phụ lòng mong mỏi của mẹ
- Cách 2 : Tình thương yêu mẹ dành cho em thực sự không thể đo đếm bằng lời. Mẹ đã cho em một cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc. Suốt đời này em sẽ không không bao giờ quên công lao trời bể mẹ đã dành cho em. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người

Tham khảo
Đề a
Mở bài trực tiếp:
Trong nhà em có rất nhiều người nhưng người mà em yêu quý nhất đó là mẹ.
Mở bài gián tiếp:
" Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
Mẹ ru con yêu thương con tha thiết"
Khi nghe ca khúc này tôi chợt nhớ đến hình dáng đấng sinh thành, người đã sinh ra tôi ,đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Và đó chính là mẹ. Người luôn đứng vị trí quan trọng trong lòng em.
Đề b Mở bài trực tiếp:
Trong lớp,người bạn chơi thân nhất với em là Phương.
Mở bài gián tiếp
Nếu có một người bạn thân cùng chơi,chia sẻ với chúng ta những lúc vui buồn thì thật là thích nhỉ.Em và Phương thường nói với nhau như vậy,vì hai đứa em là bạn thân của nhau.Hai đứa vừa là chị em họ vừa là bạn,ở gần nhà nhau,học cùng lớp,ngồi cùng tổ không còn gì bằng được nữa.
nhất trong tâm tí tôi.

a, * Mở bài trực tiếp :
Trong gia đình , ai em cũng yêu cũng thường cũng quý. Nhưng người mà em yêu quý nhất chính là mẹ em .
* Mở bài gián tiếp :
Trong vũ trụ này có rất nhiều cái đẹp, nào là ngôi sao, nào là các hành tinh lấp lánh. Nhưng vẫn soi sáng, lấp lánh nhất chính là người mẹ trên trái đất này. Mẹ là người mà tôi luôn tự hào nhất, tự hỏi mẹ làm bằng gì mà dịu dàng, hiền hậu, tốt bụng. Ngây thơ như vậy mẹ tôi không thương tôi mới lạ. Mẹ ngày nào cũng khuyên tôi học bài, làm bài, nếu có bài không hiểu thì hỏi mẹ. Mẹ giống như một cuốn sách giáo án để "chép" bài, để soạn bài vậy. Người không thể thiếu trong gia đình này, mẹ chính là người ở vị trí cao nhất trong lòng tôi.
(Mở bài gián tiếp thì tham khảo)
Tham khảo:
d) Tả một nghệ sĩ hài mà em yêu thích.
Mở bài trực tiếp:
Trong các nghệ sĩ hài trẻ hiện nay em có ấn tượng đặc biệt với Trấn Thành. Bởi lối diễn hài duyên dáng, hóm hỉnh, tài ứng biến linh hoạt và chú cũng có một ngoại hình khá bắt mắt.
Mở bài gián tiếp:
Những người yêu mến hài kịch thường truyền miệng nhau câu: "Nam Hoài Linh, Bắc Xuân Hinh", ấy là để chỉ hai nghệ sĩ có chỗ đứng vững chắc và tài năng của hai miền nam, bắc. Gia đình em vốn là dân gốc Bắc nên, bố em rất thích coi hài của Xuân Hinh diễn, từ đó bất giác em cũng yêu quý nghệ sĩ hài này lúc nào không hay.

Tuổi thơ của chúng ta gắn bó với nhiều truyện cổ tích, một trong số đó là truyện Tấm Cám chắc chắn ai cũng từng đọc qua, cô Tấm hiền lành chân chất còn mẹ con nhà Cám độc ác, xảo quyệt.
Cô Tấm trong truyện người con gái hiền lành, xinh đẹp, mặt trái xoan, nước da trắng trẻo, tóc đen mượt, đẹp cả người lẫn nết. Tấm từ nhỏ phải sống với mẹ con Cám, trong bộ trang phục đã sờn bạc, rách rưới lúc nào cũng phải quần quật làm mọi việc trong nhà từ chăn trâu, mò cua bắt ốc, làm công việc nhà, cô luôn siêng năng làm tốt mọi việc và không một lời oán thán khổ cực hay nặng nhọc. Tấm không chỉ hiền lành, chăm chỉ mà còn biết nhường nhịn người em đó là Cám. Trong một lần ra đồng làm việc Cám tranh công trút hết giỏ tôm tép của chị vào giỏ mình nhưng Tấm chỉ biết khóc chứ không dám làm gì cả.

Tham Khảo Nha Bạn!
Mẹ đi công tác xa nhà đã gần một tuần mà đến nay vẫn chưa về. Thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ, em mới hiểu mình cần có mẹ như thế nào. Mong quá, chiều nay mẹ sẽ về.
Chiều buông dần xuống. Ba và anh Hai vẫn còn đi làm, chỉ có một mình em ở nhà. Có tiếng chó sủa và tiếng người trước cổng, em hồi hộp chạy ra. Hình ảnh quen thuộc của mẹ hiện ra, trước ngưỡng cửa, em vô cùng mừng rỡ và cảm động. Mẹ đang xách hai giỏ khá nặng, em vui quá reo to:
– Ôi mẹ đã về.
Mẹ cười, vẫn khóe mắt ấm áp mà em đã mong đợi và từng gặp trong giấc mơ. Khuôn mặt mẹ lấm tấm những giọt mồ hôi, có lẽ mẹ thấm mệt, vì đường xa. Mẹ gỡ chiếc nón lá tuy cũ những còn lành lặn xuống để lộ mái tóc cháy vàng vì nắng, giờ đây đã được búi cao gọn gàng. Em vội bưng nước ra mời mẹ và quạt mát cho mẹ. Chiếc áo sơ mi trắng cũng ươn ướt mồ hôi. Mẹ uống nước và bước vào nhà trong xem xét dọn dẹp nhà cửa. Em thương mẹ quá. Mẹ còn mệt mà vẫn lo lắng, săn sóc chúng em. Ba thường bảo dáng đi nhẹ nhàng tất bật và bàn tay chai sần của mẹ chứa đựng trong đó một tình yêu thương lớn lao đối với mọi người. Trong lúc đó mẹ vừa soạn đồ đạc, vừa hỏi thăm em chuyện gia đình. Mẹ hỏi em có khỏe không, vẫn học ngoan chứ? Ba với anh Hai vẫn đi làm đều chứ? Công việc vẫn bình thường?… Em không đòi hỏi quà, nhung vẫn biết mẹ có quà cho mọi người: Tính mẹ rất chu đáo…
Mẹ – người em yêu nhất, trong cuộc đời này. Hình ảnh mẹ bao giờ cũng làm em cảm động, làm em nhận ra mình rõ hơn mồi lúc làm việc gì tốt hay xấu. Em rất yêu mẹ. Mẹ là tất cả đối với em. Gần mẹ em cảm thấy một tình yêu thương vô hạn cứ dập dềnh như biển Thái Bình dào dạt

Ở nhà, mọi người gọi chị Dương là Thỏ, còn gọi tôi là Heo. Những cái tên thân thương này xuất hiện nhờ một món quà đặc biệt mà chị gái đã tặng tôi vào dịp sinh nhật lần thứ năm. Đó là một chiếc túi đựng bút hình chú thỏ nhưng được gắn chiếc mũi heo.
Chú thỏ ngộ nghĩnh được làm bằng vải, thân chú tròn tròn chừng bằng bắp tay người lớn. Tính từ chân tới đầu, chú cao khoảng ba mươi cen-ti-mét. Thoạt nhìn, tôi đã thấy chú thỏ dễ thương rồi. Thân chú bằng vải bông, trắng muốt. Những sợi bông ngắn tũn, chẳng giống chú thỏ ngoài đời thực. Nhưng những sợi bông ngắn này cũng mềm mại lắm. Cổ chú thỏ được đeo một chiếc nơ kẻ đỏm dáng. Gương mặt tròn trịa của chú được đính đôi mắt bằng nhựa đen láy. Dù làm bằng nhựa, nhưng đôi mắt đấy lúc nào cũng lấp lánh đấy nhé! Đôi tai dài của nó lúc nào cũng vểnh ngược lên trên. Tôi ấn tượng nhất là chiếc mũi heo hồng hồng của chú. Người ta còn thêu hai chữ V lộn ngược ở mũi, trông y như mũi chú heo thật.
Mặt đằng sau của chú thỏ có móc khóa. Tôi chỉ cần kéo khóa là có thể bỏ bút, thước, tẩy,.. vào trong. Ngày chị Dương tặng món quà này, tôi thích lắm. Nhờ có chú thỏ mà tôi rất thích đến trường. Có lần, tôi giận chị vì chị không chơi với tôi. Tôi “giận cá chém thớt”, tự mình giằng giật với chú thỏ. Một chiếc tay thỏ đã bị rách ra. Hôm sau, tôi đã thấy đôi tay thỏ vẹn nguyên trở lại, nằm ngay ngắn trên bàn học của mình. Thì ra chị Dương đã khâu lại. Tôi cầm chú thỏ bông, sang phòng chị và dựng chú thỏ đứng lên: “Em chào chị Thỏ! Em cũng là Thỏ nè, chị Thỏ đừng giận em nha!” Chị tôi phì cười rồi véo mũi heo và véo mũi tôi.
Bây giờ, tôi không còn dùng chú thỏ bông kia để đựng bút. Nó luôn ngoan ngoan ngủ cùng tôi mỗi tối. Tôi nhất định sẽ nâng niu “em ấy” suốt đời để sau này mỗi lần thấy nó là lại nhớ đến người chị thân thương của mình.
HT
Trong thế giới anime đầy màu sắc và kỳ diệu, có một nhân vật mà tôi luôn ngưỡng mộ và yêu quý, đó chính là em gái tôi, Sakura Haruno. Dù chỉ là một nhân vật trong bộ anime "Naruto", nhưng với tôi, Sakura không chỉ là một nhân vật hư cấu mà còn là hình mẫu của sự kiên cường và quyết tâm.
Sakura là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc hồng nổi bật và đôi mắt xanh lấp lánh. Ngày đầu tiên tôi gặp em, tôi đã bị cuốn hút bởi sự mạnh mẽ và quyết tâm trong ánh mắt ấy. Em không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh và tài năng. Là một ninja, Sakura luôn nỗ lực hết mình để trở thành một chiến binh mạnh mẽ, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để bảo vệ những người mà em yêu thương.
Tôi nhớ những ngày còn nhỏ, khi chúng tôi cùng nhau chơi đùa trong khu vườn của làng. Em thường nói về ước mơ trở thành một ninja vĩ đại như Tsunade, người mà em luôn ngưỡng mộ. Mỗi lần em luyện tập, tôi đều thấy sự chăm chỉ và quyết tâm trong từng động tác của em. Dù có những lúc thất bại, em không bao giờ bỏ cuộc. Thay vào đó, em lại đứng dậy, lau đi những giọt mồ hôi và tiếp tục luyện tập với một nụ cười trên môi.
Sakura không chỉ mạnh mẽ về thể chất mà còn có một trái tim ấm áp. Em luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè và những người xung quanh. Tôi nhớ có lần, một người bạn của em gặp khó khăn trong việc học, Sakura đã dành cả buổi chiều để dạy dỗ và động viên bạn ấy. Sự kiên nhẫn và lòng tốt của em khiến tôi cảm thấy tự hào khi được gọi là anh trai của Sakura.
Dù trong những trận chiến khốc liệt, Sakura luôn thể hiện được bản lĩnh và sự quyết đoán. Em không ngại đối mặt với nguy hiểm, và điều đó khiến tôi cảm thấy lo lắng nhưng cũng rất tự hào. Tôi biết rằng em sẽ luôn chiến đấu vì những điều mà em tin tưởng, và tôi sẽ luôn đứng sau ủng hộ em.
Cuối cùng, Sakura không chỉ là một nhân vật anime trong mắt tôi, mà còn là một nguồn cảm hứng lớn lao. Em dạy tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có quyết tâm và lòng kiên trì, chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách. Tôi sẽ luôn yêu quý và tự hào về em, Sakura Haruno, cô gái mạnh mẽ và đầy nghị lực trong trái tim tôi.
"Khi hai vì sao quay lưng về phía nhau" Một bài văn cực dài dưới góc nhìn của Sae Itoshi về người em trai đã trở thành đối thủ lạnh lẽo nhất trong đời mình: Rin Itoshi. I. Chúng tôi từng là một – không thể tách rời Nếu có ai hỏi tôi điều gì đã khiến tôi yêu bóng đá, tôi sẽ trả lời bằng một cái tên: Rin. Người ta nói thiên tài thường đơn độc. Nhưng những năm đầu đời của tôi không hề cô đơn. Vì tôi có Rin. Chúng tôi là hai đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường ở Tokyo, không giàu có, không đặc biệt, ngoại trừ niềm đam mê cháy bỏng dành cho trái bóng tròn. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi bóng trên sân bê tông sau nhà, đá đến khi trời tối mịt, đầu gối trầy xước, và quần áo dính đầy bụi đất. Tôi là người đi trước. Rin là cái bóng. Nhưng cái bóng ấy không bao giờ làm tôi khó chịu. Trái lại, nó là phần không thể thiếu trong thế giới của tôi. Rin không cần phải nói ra, nhưng tôi biết – nó yêu bóng đá cũng như tôi, và còn yêu tôi theo cái cách của một đứa em trai luôn ngước nhìn anh mình như một ngọn đèn soi đường. Khi tôi ghi bàn thắng đầu tiên ở giải thiếu niên quốc gia, Rin là người đầu tiên chạy đến ôm chặt lấy tôi, miệng hét to hơn cả khán giả: “Anh là giỏi nhất trên đời!” Câu nói đó, tôi đã đem theo suốt thời niên thiếu – như một niềm tự hào. Và cũng chính nó, sau này trở thành lời nguyền khiến tôi không dám thua cuộc, không dám yếu đuối, không dám… quay lại. II. “Anh sẽ ra nước ngoài” – lời chia tay không nói thành lời Tôi được học bổng từ Tây Ban Nha năm 14 tuổi. Một giấc mơ. Một vinh quang. Một tấm vé một chiều rời khỏi đất nước và bắt đầu con đường chuyên nghiệp. Ngày nhận thông báo, tôi về nhà, không nói gì với ai, chỉ cầm bóng ra sân sau. Rin đi theo tôi, như mọi lần. Tôi đá quả bóng về phía nó, nhìn đôi chân gầy guộc của đứa em trai đang loay hoay đỡ lấy quả chuyền mạnh quá mức bình thường. Rin nhăn mặt. Nó biết có chuyện. Nhưng nó không hỏi. Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, tôi mới nói: “Anh sẽ sang Tây Ban Nha.” Rin im lặng. Rồi nó gật đầu, nhỏ đến mức gần như không thấy. “Bao lâu?” “Tạm thời là 3 năm.” “Em sẽ đợi anh về.” Tôi không nói gì thêm. Lẽ ra, tôi nên ôm nó một cái. Lẽ ra, tôi nên nói rằng tôi sẽ nhớ nó, rằng chúng ta sẽ giữ liên lạc, rằng tôi sẽ luôn là anh trai của nó. Nhưng tôi không làm vậy. Tôi sợ. Vì tôi biết, nếu nói ra, tôi sẽ không đủ dũng khí để đi. III. Lời hứa bị bỏ quên, và khoảng cách trở thành hố sâu Cuộc sống ở châu Âu khắc nghiệt hơn tôi tưởng. Ở đó, không có ai gọi tôi là “anh”. Không ai quan tâm tôi đến từ Nhật Bản. Tôi là một thằng nhóc đen nhẻm đến từ châu Á, bị đồng đội cười nhạo, bị ép phải đá ở vị trí thấp hơn sở trường, bị xem thường vì cái họ lạ hoắc. Tôi đã phải gào thét để tồn tại. Gào đến khản cổ. Đá đến rách chân. Và tôi hiểu ra: ở đây, cảm xúc là thứ xa xỉ. Tình thân càng không đáng một xu. Tôi bắt đầu đổi cách đá. Tôi không chuyền nữa. Không nhường ai nữa. Tôi trở thành một “kẻ ích kỷ có giá trị”, bởi vì chỉ có ích kỷ mới khiến tôi không bị đào thải. Và rồi, tôi cũng bắt đầu tránh né Rin. Không trả lời tin nhắn. Không gọi lại. Không nói lời chúc mừng sinh nhật. Không hỏi nó dạo này thế nào. Không vì tôi ghét nó. Mà vì… tôi không còn biết nói gì. Tôi đã bước quá xa, xa đến mức không biết làm sao để quay về mà không bị lạc đường. IV. Khi bóng đá trở thành chiến trường, còn em trai tôi trở thành kẻ đối đầu Ngày tôi trở về Nhật để đá giao hữu, tôi nghe tin Rin cũng đã nổi tiếng ở giải trẻ. Nó được chọn vào dự án Blue Lock – chương trình đào tạo tiền đạo hàng đầu quốc gia. Tôi xem một trận của nó. Và tôi không nhận ra nó nữa. Đứa em trai từng mỉm cười khi ghi bàn, từng chạy về phía tôi để khoe chiến thắng… giờ như một cỗ máy. Lạnh lùng, chuẩn xác, hung tợn. Nó đá như thể muốn giết cả thế giới. Tôi nhìn thấy gì trong ánh mắt nó? Không phải ngưỡng mộ. Không phải tự hào. Mà là… hận thù. Hận người anh đã biến mất. Hận lời hứa năm xưa bị quên lãng. Hận sự im lặng lạnh lẽo kéo dài như mùa đông không có hồi kết. V. Đối đầu – khi không còn là “chúng ta” nữa Chúng tôi gặp nhau trong một trận đấu. Cả hai cùng ra sân. Cùng khoác áo tuyển. Nhưng trong tim, mỗi người đứng ở một bờ chiến tuyến. Rin sút mạnh, không kiêng nể. Tôi chặn bóng, không khoan nhượng. Không lời chào. Không ánh mắt. Không một cái gật đầu. Chỉ có bóng đá – như thứ ngôn ngữ duy nhất còn lại để chúng tôi giao tiếp. Tôi nhớ trong một pha va chạm, tôi ngã xuống. Rin chạy ngang qua. Nó dừng lại, một giây. Nhưng rồi quay đi. Đó là giây tôi nhận ra – chúng tôi không còn là “chúng ta” nữa. Mà là “tôi và em” – hai vì sao đang quay lưng về phía nhau. VI. Và nếu một ngày Rin chịu nghe, tôi muốn nói rằng… Anh xin lỗi. Vì đã không ở lại. Vì đã chọn cách lặng im. Vì đã bỏ rơi em giữa giấc mơ dang dở mà cả hai từng cùng vẽ nên. Anh chưa bao giờ ghét em. Chỉ là… anh quá sợ phải đối diện với một thế giới mà tình thân có thể khiến mình yếu đi. Nhưng nếu được chọn lại… Anh thà yếu đi còn hơn sống tiếp với ánh mắt lạnh lùng mà em dành cho anh mỗi khi chúng ta gặp nhau. Anh thà mất vị trí, mất vinh quang, còn hơn mất em – đứa em trai từng nói rằng: “Chúng ta sẽ cùng đá trận chung kết World Cup, phải không anh?” “Chiến tranh lạnh không nổ ra vì thù hận, mà vì những yêu thương chưa bao giờ dám nói thành lời.”