Truyện ngắn: Con chim họa mi
Tác giả: Mye ( bút danh của mình)
Ngọn núi này, từ thuở nào đã khoác lên mình chiếc áo choàng mỏng tang dệt bằng sương. Sương không giống mây, nó không bay đi, nó chỉ lặng lẽ đậu lại , nhẹ nhàng ôm ấp từng kẽ đá, từng tán lá thông già. Mỗi buổi sớm mai, khi ánh bình minh còn ngập ngừng sau những rặng tre dưới chân đồi, sương lại buông mình thành triệu triệu hạt li ti, lấp lánh trên đầu cỏ, lóng lánh trên những chiếc lá. Người ta bảo, đó là những giọt nước mắt của núi, khóc vì cô đơn, nhưng chẳng ai tin. Vì nếu núi buồn, cớ sao tiếng hót của họa mi lại trong trẻo đến thế?
Tiếng hót ấy không đơn thuần là âm thanh. Nó là khúc ca của dòng nước ngầm đang cuộn chảy, của nhựa sống đang cựa mình trong lòng đất. Nó rót vào không gian như mật ngọt, như dòng suối đầu nguồn không một chút gợn. Gió là kẻ phiêu du không bao giờ đứng yên, vậy mà nay cũng phải ngừng lại để lắng nghe tiếng hót trong trẻo ấy . Bướm, kẻ bay lượn suốt ngày, cũng quên mất đi cả vờn hoa. Và đóa sơn trà kiên cường nhất, đứng chênh vênh bên vách đá, đóa hoa mà chẳng một ai từng chạm tới, cũng phải rung rinh từng cánh. Cánh hoa đỏ như máu, nhụy hoa vàng như nắng, nó như một trái tim đang đập, lắng nghe và thấu hiểu. Nó và họa mi không cần lời nói, chỉ cần tiếng hát và sự im lặng. Một sự im lặng biết nói mà thôi.
Trong câu chuyện của chúng, họa mi là người hát, còn đóa sơn trà là người lắng nghe. Liệu đóa hoa có buồn không khi biết rằng, tiếng hát kia lại là khúc ca của sự hao mòn? Từng nốt ngân, nốt luyến, nốt bổng, nốt trầm là một phần sức lực của họa mi đang tan vào không trung. Nó hát không chỉ để vui, nó hát như một lời hứa vô hình. Hứa với đóa sơn trà, hứa với núi rừng, và hứa với cả những mầm non đang chờ ngày cựa quậy.
Gió thì thầm hỏi, “Họa mi ơi, sao giọng hát của cậu lại trong trẻo đến thế?”.
Họa mi chỉ khẽ đáp, “Hay đâu, chỉ là tiếng lòng của mình thôi”.
Rồi nó lại cất cao tiếng hát, như một lời khẳng định, một sự khước từ trước nỗi cô đơn.
Ở dưới phía chân núi, có một ngôi làng nhỏ. Ngôi làng nhỏ như một dấu chấm than trên tấm thảm xanh rì của đồng bằng. Nơi đó có những đứa trẻ mồ côi. Chúng không biết cha mẹ mình là ai, không biết tình thương ấm áp là thế nào. Nhưng chúng lại có họa mi. Buổi sáng, chúng thường ngồi bên cửa sổ, ngước đôi mắt trong veo lên ngọn núi chìm trong sương.
Một cậu bé có mái tóc xoăn tít, cứ mỗi khi nghe tiếng chim hót lại cười khúc khích, “Ê cậu này, hôm nay họa mi hót bài gì vậy ta? Hay là hát về một con cún con có bộ lông màu trắng như mây?”
Cô bé lớn hơn, đôi mắt đượm buồn nhưng lấp lánh, mỉm cười xoa đầu em, “Họa mi hát về những bông hoa sắp nở mà. Tớ nghe thấy tiếng hoa đang thì thầm ‘chào buổi sáng’ đấy.”
Chúng hoài tin rằng, tiếng hát của họa mi chính là lời động viên, là ngọn đuốc nhỏ soi sáng những ngày tháng vô vị. Liệu có ai ngoài kia, sống trong sự ồn ào của phố thị, mà hiểu được vẻ đẹp của một tiếng ca vang vọng trên đỉnh núi?
Họa mi có biết, tiếng hát của nó đã thắp lên bao nhiêu hy vọng dưới chân đồi? Nó có biết, có những trái tim nhỏ bé đang sống nhờ vào giai điệu của nó? Dưới lớp lông mềm mại, trái tim nhỏ bé ấy có nặng trĩu những suy tư? Nó hát, hát cho đóa sơn trà, hát cho núi rừng, và hát cho những tâm hồn mồ côi. Liệu một ngày kia, nếu nó không còn đủ sức hát nữa, thì đóa hoa kia có còn rực rỡ? Liệu những đứa trẻ có có còn vương lại nụ cười nào trên môi? Và liệu tiếng hát có còn là một phần của núi? Đó là câu hỏi mà họa mi tự hỏi mình mỗi đêm, khi trăng lên và sương giăng kín lối, khi đôi cánh đã mỏi và giọng hát đã khàn. Nhưng rồi bình minh lại đến, và lời ca lại cất lên, như một lời thề, một lời thề với tất cả những gì mà nó yêu thương nhất.
...
Trời tối dần.
Đêm trên đỉnh núi lạnh hơn bao giờ hết. Không phải cái lạnh của sương giăng, mà là cái lạnh thấm vào từng thớ gỗ, từng kẽ lá, báo hiệu một sự đổi thay. Màn đêm ấy không còn màu đen, mà là một màu xám đặc quánh, nặng trĩu. Trăng ẩn mình vờ như trốn tìm, nhưng tại sao không có một vì sao ? Gió bắt đầu rít lên, đã không còn là làn gió lướt qua tán thông nữa rồi,mà đó là một tiếng gào thét hung hãn, cuộn mình qua những vách đá, thổi tung những chiếc lá cuối cùng còn bám trụ trên cành.
Trong lồng ngực nhỏ bé, trái tim họa mi đập những nhịp yếu ớt. Nó đã hát suốt một ngày dài, hát để xua đi sự lo sợ đang len lỏi trong lòng. Giọng hát đã khàn, đôi cánh đã mỏi. Một thoáng qua, nó nghĩ đến việc buông xuôi, để mặc cơn bão cuốn theo đi. Nhưng rồi, ánh mắt nó lại hướng về đóa sơn trà, về những đứa trẻ dưới chân đồi. Không! Nhất định không thể được! Nó không thể để lời hứa của mình tan biến vào hư không. Dần dần.Nó khép đôi mắt lại, dồn tất cả sức lực cuối cùng, dồn tất cả tình yêu thương của mình vào khúc ca sau cùng. Tiếng hát không còn trong trẻo như ngọc, mà nghẹn lại, đầy bi tráng. Từng nốt nhạc như một lời từ biệt, một lời hứa cuối cùng, rằng nó sẽ không để đóa hoa một mình, không để cho ai phải tủi thân.
Nó hát lên khúc ca của cuộc đời nó. Nó hát cho cơn bão, cho ngọn gió hung tàn. Hát cho sự cô đơn, cho nỗi đau , mất mát. Và hát cho những hy vọng còn sót lại trên đời. Nốt cao vút như mũi tên xuyên màn đêm, nốt trầm nặng trĩu như một lời thỉnh cầu. Gió gào thét dữ dội, như một lời đáp trả, nhưng cũng như một tiếng thở dài tiếc nuối. Họa mi cảm thấy đôi cánh mình run rẩy hơn bao giờ hết, từng sợi lông như muốn lìa ra khỏi cơ thể. Nhưng nó vẫn hát, hát cho đến khi giọng hát chỉ còn là một tiếng thều thào yếu ớt. Rồi đột nhiên, một tiếng nứt gãy vang lên. Một cành thông bị gió quật gãy. Họa mi giật mình. Nó nhìn về phía đóa sơn trà. Đóa hoa vẫn đó, vẫn kiên cường bám trụ. Nhưng những cánh hoa đã bắt đầu tơi tả, bay lả tả trong gió. Cơn bão đã lấy đi một phần của đóa hoa.
Dưới chân núi, những đứa trẻ mồ côi không còn nghe thấy tiếng chim. Ngôi làng chìm dần trong bóng tối mịt mù. Lũ trẻ sợ hãi ,nép mình trong căn nhà cũ kĩ, lắng nghe tiếng gió rít bên ngoài. Trái tim chúng đột nhiên nghẹn lại.
Một cậu bé rụt rè hỏi chị nó, “Chị ơi, sao họa mi không hát nữa?”.
Cô bé lớn hơn, đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Họa mi đang nghỉ ngơi, em ạ. Nó đã hát cả ngày rồi mà. Chắc hẳn nó đang mệt lắm.” Nhưng trong lòng, cô bé biết, có điều gì đó không ổn. Tiếng hát của họa mi chưa bao giờ là ngừng lại, dù là bão tố hay mưa giông đi chăng nữa. Cô bé nắm tay em trai, siết chặt.
“Họa mi liệu có buồn không nhỉ?” cậu bé lại hỏi.
“Họa mi không buồn đâu, em đừng lo. Ngày mai, nó sẽ lại hát. Rồi những đóa sơn trà sẽ nở rộ, mang theo hy vọng mới.”
Họa mi nghe thấy tiếng nói yếu ớt của cơn bão. Nó không muốn tin. Nhưng nó biết, đấy là khúc ca cuối cùng của đời mình. Nó không còn sức để cất lên một nốt nhạc nào nữa. Cơn bão quất vào người nó, cuốn đi từng chiếc lông vũ mỏng manh. Đôi mắt nó mờ dần. Hình ảnh đóa sơn trà hiện ra trước mắt. Đó có lẽ sẽ là hình ảnh cuối cùng mà nó nhìn thấy. Một màu đỏ rực rỡ, một màu vàng ấm áp. Đóa hoa vẫn ở đó, vẫn kiên cường. Nhưng rồi, tất cả chìm vào im lặng.
Cơn bão đi qua. Mây tan, để lộ bầu trời sau mưa trong xanh đến lạ. Ngọn núi trở về với sự tĩnh lặng đáng sợ. Không còn tiếng chim. Không còn tiếng hót. Gió chỉ còn rì rào. Những đứa trẻ mồ côi lại ngồi bên cửa sổ, nhưng lần này chúng không còn nở nụ cười nữa. Chúng nhìn lên ngọn núi, trái tim nặng trĩu. Sự im lặng của núi hình như đang trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Liệu một vẻ đẹp có còn ý nghĩa khi tiếng hát của nó đã mãi mãi chìm vào im lặng?
...
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua màn sương, cô bé trong làng quyết định lên núi. Em rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Leo lên đến nơi, em nhìn thấy đóa sơn trà vẫn còn đó, nhưng không còn rực rỡ nữa. Những cánh hoa tơi tả, khô héo. Và dưới chân đóa hoa, em nhìn thấy một chấm nhỏ, một vệt máu đỏ tươi trên nền đá xám. Không còn một tiếng chim. Không còn một tiếng hót. Chỉ có sự im lặng bủa vây. Cô bé quỳ xuống, nhặt lên một chiếc lông vũ nhỏ xíu. Chiếc lông vũ vẫn còn vương màu đỏ của đóa sơn trà. Khi em khẽ chạm vào, một làn gió nhẹ bỗng thổi qua, khiến chiếc lông vũ rung lên bần bật, khẽ nói với em một lời thì thầm vĩnh biệt.
“Họa mi ơi, cậu đã đi đâu?” em thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. “Cậu đã hứa sẽ luôn hát cho chúng tớ nghe mà!”
Rồi chiếc lông vũ trở lại trạng thái bất động, lạnh lẽo. Em biết, họa mi đã đi rồi. Và tiếng hát của nó đã mãi mãi chìm vào im lặng .
Chị ơi, họa mi không còn nữa sao?” Một giọng nói nhỏ bé vang lên từ phía sau. Em quay lại, thấy em trai mình đứng đó, đôi mắt ngập tràn lo lắng.
“Chị không biết nữa, nhưng… nhưng chị cảm thấy nó đã ra đi,” cô bé đáp, giọng nghẹn lại. “Chúng ta sẽ nhớ về nó, đúng không? Tiếng hát của nó sẽ sống mãi trong trái tim chúng ta.”
“Nhưng em không muốn nó đi,” em trai nói, nước mắt lưng tròng. “Em muốn nghe nó hát mỗi sáng, như mọi khi ấy.”
“Chúng ta ,rồi sẽ kể cho những đứa trẻ khác nghe về nó,” cô bé nói, cố gắng mỉm cười dù lòng đau như cắt. “Họa mi sẽ sống mãi trong những câu chuyện của chúng ta. Nó đã cho chúng ta biết thế nào là yêu thương và hy vọng.”
Và rồi...
Ngọn núi lại chìm dần trong sương.
Nhưng từ nay, sương không còn là vòng tay dịu dàng của núi nữa. Nó là tấm khăn tang trắng, phủ lên tất cả.
Và trong sự im lặng lạnh lẽo ấy, tiếng hót của họa mi đã hóa thành vĩnh cửu mất rồi.
"Thôi chào nhé, họa mi của tôi! Cảm ơn cậu đã mang đến cho chúng ta những giây phút tuyệt vời."
hay quá!