K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 9

Bài làm

Trong đoạn trích Đi lấy mật, chi tiết khiến em ấn tượng nhất là hình ảnh những chú ong cần mẫn bay đi tìm hoa, từng chút từng chút một hút lấy giọt mật và mang về tổ. Chi tiết ấy gợi cho em một bức tranh lao động đầy hăng say và tràn ngập sức sống của thiên nhiên. Nhìn vào công việc tỉ mỉ và vất vả của đàn ong, em cảm nhận được đức tính chăm chỉ, kiên trì và tinh thần cộng đồng đáng khâm phục. Mỗi con ong chỉ mang về một giọt mật nhỏ bé, tưởng chừng chẳng đáng là bao, nhưng khi gộp lại thì cả đàn có thể sống qua mùa đông dài lạnh giá. Điều đó gợi cho em một bài học sâu sắc: trong cuộc sống, mỗi cá nhân đều có thể đóng góp một phần nhỏ bé của mình, và khi những đóng góp ấy kết hợp lại sẽ tạo nên sức mạnh to lớn. Em thấy chi tiết này vừa đẹp, vừa giàu ý nghĩa, bởi nó không chỉ miêu tả công việc của loài ong mà còn ẩn chứa triết lí giản dị về tinh thần đoàn kết và giá trị của lao động cần mẫn.

-Chúc học tốt nha!

23 tháng 8


📝 Dàn ý bài văn kể về một trải nghiệm giúp hoàn thiện bản thân

I. Mở bài

  • Giới thiệu ngắn gọn về trải nghiệm đáng nhớ đó.
  • Nêu lý do vì sao trải nghiệm này có ý nghĩa đặc biệt với bản thân.

Ví dụ:
“Có những khoảnh khắc trong cuộc sống khiến ta trưởng thành hơn từng ngày. Với tôi, lần tham gia hoạt động thiện nguyện tại vùng cao đã để lại dấu ấn sâu sắc, giúp tôi nhận ra giá trị của sự sẻ chia và trách nhiệm.”

II. Thân bài

1. Hoàn cảnh diễn ra trải nghiệm

  • Thời gian, địa điểm cụ thể.
  • Lý do hoặc cơ duyên dẫn đến trải nghiệm đó.

2. Diễn biến của trải nghiệm

  • Những việc bạn đã làm, những người bạn đã gặp.
  • Những khó khăn, thử thách bạn phải vượt qua.
  • Cảm xúc của bạn trong quá trình trải nghiệm (hồi hộp, lo lắng, vui vẻ, xúc động…).

3. Bài học rút ra từ trải nghiệm

  • Những điều bạn nhận ra về bản thân (sự kiên nhẫn, lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm…).
  • Sự thay đổi trong suy nghĩ, hành động sau trải nghiệm.
  • Tác động lâu dài đến cuộc sống hoặc định hướng tương lai của bạn.

III. Kết bài

  • Khẳng định lại ý nghĩa của trải nghiệm đối với sự trưởng thành của bản thân.
  • Bày tỏ mong muốn tiếp tục học hỏi và hoàn thiện bản thân qua những trải nghiệm khác.

Ví dụ:
“Trải nghiệm ấy không chỉ là một kỷ niệm đẹp mà còn là bước ngoặt giúp tôi sống tích cực hơn. Tôi tin rằng, mỗi hành trình đều mang đến cơ hội để ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.”

23 tháng 8

Dàn ý bài văn: Kể lại một trải nghiệm giúp em hoàn thiện bản thân

I. Mở bài

  • Giới thiệu ngắn gọn về trải nghiệm:
    • Đề cập đến sự kiện hay tình huống đã xảy ra.
    • Mô tả sơ qua về bản thân trước khi trải nghiệm đó (như tính cách, thói quen hoặc thiếu sót cần cải thiện).
    • Nêu lý do tại sao trải nghiệm này lại quan trọng và có ảnh hưởng lớn đến bản thân.

II. Thân bài

1. Giới thiệu về tình huống trải nghiệm
  • Diễn biến sự việc:
    • Mô tả chi tiết về hoàn cảnh hoặc tình huống mà em gặp phải. Ví dụ: một thử thách khó khăn, một kỳ thi quan trọng, hoặc một tình huống giao tiếp xã hội đặc biệt.
    • Cảm giác của em khi đối diện với thử thách đó (lo lắng, hồi hộp, tự ti, quyết tâm…).
2. Quá trình em vượt qua thử thách
  • Những nỗ lực em đã thực hiện:
    • Miêu tả những hành động, quyết định em đã làm để vượt qua tình huống hoặc thử thách. Ví dụ: học tập chăm chỉ, tìm cách giải quyết vấn đề, xin lời khuyên từ người khác, thay đổi thái độ sống…
    • Những khó khăn hoặc trở ngại mà em đã gặp phải trong quá trình này.
3. Bài học và sự thay đổi trong bản thân
  • Những thay đổi tích cực sau trải nghiệm:
    • Những kỹ năng hoặc thói quen em đã rèn luyện được (ví dụ: sự kiên trì, khả năng giải quyết vấn đề, kỹ năng giao tiếp…).
    • Những điều em học được về bản thân (ví dụ: sự tự tin, khả năng làm việc nhóm, biết cách đối mặt với thất bại…).
  • Tác động của trải nghiệm này đến bản thân:
    • Cảm giác tự hào về bản thân khi nhìn lại quá trình đã trải qua.
    • Những thay đổi trong tư duy và hành động hàng ngày (ví dụ: không còn sợ thất bại, biết cách lên kế hoạch, biết quan tâm đến người khác…).

III. Kết bài

  • Nhìn lại quá trình hoàn thiện bản thân:
    • Tóm tắt lại những thay đổi tích cực mà trải nghiệm mang lại.
    • Chia sẻ cảm xúc hiện tại sau trải nghiệm và sự tự tin khi tiếp cận những thử thách tiếp theo.
    • Khẳng định rằng mỗi trải nghiệm dù nhỏ hay lớn đều giúp em trưởng thành và hoàn thiện hơn.

Ví dụ ứng dụng:

  • Mở bài: "Một trong những trải nghiệm giúp em hoàn thiện bản thân là khi em tham gia vào một cuộc thi hùng biện. Lúc đầu, em rất sợ nói trước đám đông vì cảm thấy thiếu tự tin. Nhưng trải nghiệm đó đã thay đổi em rất nhiều, giúp em học được cách đối mặt với nỗi sợ và trưởng thành hơn."
  • Thân bài:
    • Giới thiệu tình huống: "Khi nhận được thông báo về cuộc thi hùng biện, em rất lo lắng vì chưa bao giờ đứng trước nhiều người và phát biểu. Thời gian luyện tập, em vừa phải chuẩn bị nội dung, vừa phải luyện cách phát âm, giọng điệu."
    • Quá trình vượt qua: "Mỗi ngày, em dành thời gian luyện nói trước gương và ghi âm lại để nghe lại giọng mình. Sau nhiều lần luyện tập và nhận sự giúp đỡ từ bạn bè và thầy cô, em đã dần bớt lo lắng và tự tin hơn."
    • Bài học và thay đổi: "Sau cuộc thi, mặc dù không đạt giải cao nhưng em cảm thấy rất tự hào về bản thân. Em không còn ngại đứng trước đám đông nữa và biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Hơn nữa, em cũng nhận ra rằng thất bại không phải là điều đáng sợ, mà là cơ hội để học hỏi."
  • Kết bài: "Trải nghiệm tham gia cuộc thi hùng biện đã giúp em không chỉ hoàn thiện kỹ năng giao tiếp mà còn thay đổi cách nhìn nhận về chính mình. Em nhận ra rằng sự tự tin và khả năng vượt qua thử thách là yếu tố quan trọng để phát triển bản thân."
Có bao giờ bạn thấy hiện lên từ trong mớ bòng bong kí ức một kỉ niệm nhỏ bé làm bạn mỉm cười một mình và vô cớ cảm thấy hạnh phúc? Bạn có biết cái ý nghĩ muốn làm cho mọi người vui vẻ bắt đầu từ đâu? Tôi đã tự hỏi như thế mỗi khi nhớ lại một buổi chiều tan trường xa xôi nhưng cứ vấn vương mãi trong tâm trí.

Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.

 

Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.

- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?

Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.

- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.

Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.

Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.

- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.

 

Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:

- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.

- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.

- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.

Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.

- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.

Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.

Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.

Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.

21 tháng 3 2022

bruh, hôm nay là 21\3 rồi :/

 

23 tháng 3 2022

bruh, hôm nay là 23/3 rồi :/

17 tháng 9

giúp tui nha

17 tháng 9

tui ko có bạn thân

12 tháng 4 2022

Tham khảo
Mùa hè vừa rồi, em đã được về quê ngoại và sống cùng ông bà hai tuần. Tuy đó không phải là một thời gian dài, nhưng nó thực sự đã đem đến cho em những trải nghiệm tuyệt vời không bao giờ có thể quên được.

Chiều hôm ấy, sau hơn năm tiếng háo hức trên xe khách, em đã có mặt tại nhà của ông bà với một chiếc vali lớn và cái bụng đói meo. Ngôi nhà của ông bà nhỏ hơn nhà của em ở thành phố, nhưng nó lại có một khu vườn rất lớn, và một cái ao cá xinh xắn. Chúng khiến em vô cùng thích thú và khát khao được khám phá đến mức quên ngay đi sự mệt nhọc của chuyến đi dài. Tuy nhiên, ông bà đã ngăn em lại bởi vòng tay ôm dịu dàng và ấm áp. Ông bà dẫn em vào nhà, chỉ chỗ cho em sắp xếp đồ đạc, sau đó cho em ăn một bữa cơm thật ngon lành.

Từ sau hôm ấy, em chính thức được trải nghiệm cuộc sống thú vị và khác lạ cùng ông bà của mình. Buổi sáng, em dậy sớm để cùng ông chạy bộ buổi sáng. Thay vì chạy bộ ở công viên như ở phố, em được theo ông chạy dọc theo cánh đồng lúa xanh tốt của làng. Mùi lúa thơm ngọt phảng phất trong cơn gió buổi sáng, tiếp thêm cho em sức mạnh để có thể chạy bền bỉ cả một quãng đường dài. Sau đó, em trở về nhà và cùng ông bà ăn sáng. Ăn xong, em xung phong giúp bà rửa bát ở cái giếng nhỏ sau nhà. Tuy mới đầu có chút khó khăn do lạ lẫm, nhưng chỉ loáng cái là em quen ngay. Sau đó, em lại được theo bà đi chợ quê để mua đồ. Đồ đạc ở đây cũng đa dạng lắm, và được bày bán rất thân thiện với môi trường. Em cứ xuýt xoa mãi các món bánh và đồ ăn vặt ở đây. Vừa thơm ngon lại còn to và nhiều nữa.

 

Vào các buổi chiều, em được theo ông đi câu cá ở hồ, ở sông. Đi thả diều ở chân đê, đi cắt cỏ cho bò ở sau đồi. Đi hái quả chín ở sau vườn, đi bắt ếch, mò cua mò ốc ở ruộng. Những trải nghiệm ấy khiến em vui lắm. Được hòa mình vào thiên nhiên và được tận hưởng các món ăn do chính mình kiếm được khiến em sung sướng vô cùng. Tối tối, em lại ra nằm trên chiếc chõng tre trước sân cùng ông bà. Nghe ông bà kể những chuyện ngày xưa, kể về lúc mẹ còn nhỏ. Câu chuyện nào cũng hay và thú vị. Em nằm nghe mà thiếp đi lúc nào không hay. Tuy là mùa hè, nhưng ở quê lúc nào cũng mát rượi nhờ bóng râm của các cây ăn quả cao lớn, và những cơn gió thổi từ ao lên. Vậy nên, dù không bật điều hòa, em vẫn luôn cảm thấy mát mẻ.

Sau hai tuần ở với ông bà, em học thêm được rất nhiều điều thú vị. Em cảm thấy bản thân khỏe mạnh hơn, dạn dĩ hơn và nhanh nhẹn hơn hẳn. Trở lại thành phố, em tiếc nuối lắm những ngày được sống cùng ông bà. Nhất định, em sẽ lại về thăm ông bà vào kì nghỉ gần nhất.

29 tháng 4 2022

Năm nay, bố mẹ tôi có thời gian rảnh, nên đã quyết định sẽ tự gói bánh chưng để thờ cúng tổ tiên và ăn trong những ngày Tết.

Nghe quyết định ấy của bố, tôi phấn khích lắm. Bởi vì từ bé đến lớn, tôi đã được đọc, được nghe kể, được xem rất nhiều hình ảnh cả gia đình quây quần gói rồi nấu bánh chưng rất ấm áp, hạnh phúc. Nay cuối cùng cũng được thử, tôi sung sướng mãi không thôi. Hôm cùng mẹ đi mua nguyên liệu, tôi cẩn thận ôm bó lá dong trên tay vì sợ làm rách lá. Về nhà, tôi thích thú nhìn mẹ thái thịt, ướp gia vị rồi ngâm đỗ, ngâm nếp. Bố thì rửa sạch lá, rồi cắt thành các đoạn vừa đủ để sử dụng. Tôi thì ngồi tước và cắt các đoạn dây thành từng đoạn bằng nhau theo độ dài bố bảo. Loay hoay như thế, đến hết buổi trưa thì khâu chuẩn bị mới xong.

Tiếp theo, chính là công đoạn gói bánh. Nhìn bố gói, tôi cảm thấy khâm phục không thôi, bởi bố điệu nghệ quá. Bàn tay bố thoăn thoắt gấp lá, cho nhân vào rồi gói lại, thắt dây như một người thợ làm bánh vậy. Từng chiếc bánh qua tay bố đều vuông vức, to như cái đĩa. Tôi cũng đã được bố dạy và hướng dẫn gói bánh. Sau khoảng ba mươi phút, tôi đã hoàn thành. Chính tay tôi đã gói hai cái bánh chưng đấy. Tuy không đẹp nhưng chắc chắn là nó rất ngon. Chỉ có lúc buộc dây là tôi chật vật mãi, phải nhờ đến sự can thiệp của bố thì mới xong được.

Sau đó bố chuẩn bị một chiếc nồi thật to. Khi bố mang bánh đi nấu ở sau vườn, tôi mong lắm. Ngồi cạnh bếp lửa, tôi vừa nhìn nồi bánh, vừa lắng nghe bố kể những câu chuyện về ngày Tết lúc bố còn bé. Nghe những điều vừa lạ vừa quen ấy, khiến tôi cảm thấy nôn nao vô cùng. Một lát sau, mẹ mang ra rất nhiều xiên thịt, rau củ để nướng. Cả nhà có một bữa tối no nê bên bếp lửa ấm nồng. Đến khuya, khi tôi gần ngủ quên thì bánh chín. Bố gắp từng cặp bánh ra để ở mâm cho nguội và ráo nước. Hai chiếc bánh mà tôi gói đã được đem ra để thưởng thức đầu tiên. Tuy hơi xấu xí, nhưng bên trong vẫn ngon và dẻo lắm. Được bố mẹ khen mà tôi đỏ hết cả mặt.

Trải nghiệm tự gói bánh chưng ngày hôm ấy là một trải nghiệm hết sức tuyệt vời. Tôi được cảm nhận rõ hơn bao giờ hết bầu không khí tấp nập, rộn ràng của ngày Tết. Có lẽ niềm vui và nôn nao ấy chỉ hiện hữu rõ nét khi tôi chính tay chuẩn bị những món đồ cho ngày lễ quan trọng này.

15 tháng 4 2022

refer

Cuối tuần trước, em đã được đến xem một buổi biểu diễn chèo truyền thống. Buổi biểu diễn nghệ thuật này đã đem đến cho em những trải nghiệm tuyệt vời và giúp em có một cái nhìn khác đi về các loại hình nghệ thuật truyền thống.

 

Chiều hôm ấy, theo sự phân công của nhóm trưởng, em đã cùng hai người bạn nữa của mình đến nhà hát chèo để xem tiết mục chèo Quan Âm Thị Kính. Khi đến nơi, ấn tượng đầu tiên của em về sân khấu là ở đây trang trí có phần mộc mạc và giản dị. Trên cả một sân khấu rộng lớn, là một tấm màn nhung lớn với vài chiếc đạo cụ nhỏ ở trên sân. Tuy nhiên, khi vở kịch chính thức bắt đầu thì em đã có một cảm nhận hoàn toàn khác.

Tùy theo từng phân cảnh diễn ra, mà từng đạo cụ được mang ra sân khấu. Đoạn thì là một chiếc chõng tre, đoạn thì là một gốc cây giả, đoạn thì là một phiên chợ với vài gánh hàng rong. Điều đặc biệt là tuy các đạo cụ ít ỏi, lời thuyết minh cũng không có nhiều như các bộ phim, nhưng em vẫn nhập tâm và hiểu được bối cảnh đó có đặc điểm gì. Thật là thú vị. Khi các diễn viên bước ra sân khấu, em lại một lần nữa được trầm trồ. Bởi bộ trang phục mà các cô chú ấy khoác trên mình đều là các bộ trang phục truyền thống rất đẹp. Kiểu tóc cũng được tạo hình vô cùng đơn giản. Dù vậy vẫn làm bật lên vẻ đẹp của các cô chú diễn viên ở đó.

Khi tiết mục diễn ra, em đã xem say sưa và chăm chú vô cùng. Bởi vì các nghệ sĩ đều diễn rất tròn vai và cuốn hút. Các sự kiện được diễn ra tuần tự với tốc độ nhanh và hấp dẫn, khiến người xem không thể rời mắt. Điều này khác hẳn với vở chèo trong trí tưởng tượng của em. Trước giờ, em cứ cho rằng vở chèo sẽ diễn ra một cách chậm rãi và tẻ nhạt, các diễn viên thì cứ đứng chỉ hát và nói suông trên sân khấu mà thôi. Nhưng hôm nay, vở chèo Quan Âm Thị Kính đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của em. Vở chèo giúp em nhận ra cái hay của thể loại nghệ thuật truyền thống. Giúp em nhận được những bài học đạo đức ý nghĩa được gói ghém trong tác phẩm.

 

Kết thúc vở chèo, mà tâm trí em vẫn còn dừng lại ở trên sân khấu. Phải nói rằng đây thực sự là một buổi biểu diễn hay và ý nghĩa nhất em từng được xem. Chính vở diễn đã thay đổi cái nhìn tiêu cực của em về các loại hình nghệ thuật truyền thống. Và chắc chắn rằng, sau này em sẽ đi xem thêm nhiều vở chèo khác nữa vì chính sự yêu thích của mình chứ không vì một yêu cầu của ai cả.

15 tháng 4 2022

tham khảo:

Mùa hè vừa rồi, em đã được về quê ngoại và sống cùng ông bà hai tuần. Tuy đó không phải là một thời gian dài, nhưng nó thực sự đã đem đến cho em những trải nghiệm tuyệt vời không bao giờ có thể quên được.

Chiều hôm ấy, sau hơn năm tiếng háo hức trên xe khách, em đã có mặt tại nhà của ông bà với một chiếc vali lớn và cái bụng đói meo. Ngôi nhà của ông bà nhỏ hơn nhà của em ở thành phố, nhưng nó lại có một khu vườn rất lớn, và một cái ao cá xinh xắn. Chúng khiến em vô cùng thích thú và khát khao được khám phá đến mức quên ngay đi sự mệt nhọc của chuyến đi dài. Tuy nhiên, ông bà đã ngăn em lại bởi vòng tay ôm dịu dàng và ấm áp. Ông bà dẫn em vào nhà, chỉ chỗ cho em sắp xếp đồ đạc, sau đó cho em ăn một bữa cơm thật ngon lành.

Từ sau hôm ấy, em chính thức được trải nghiệm cuộc sống thú vị và khác lạ cùng ông bà của mình. Buổi sáng, em dậy sớm để cùng ông chạy bộ buổi sáng. Thay vì chạy bộ ở công viên như ở phố, em được theo ông chạy dọc theo cánh đồng lúa xanh tốt của làng. Mùi lúa thơm ngọt phảng phất trong cơn gió buổi sáng, tiếp thêm cho em sức mạnh để có thể chạy bền bỉ cả một quãng đường dài. Sau đó, em trở về nhà và cùng ông bà ăn sáng. Ăn xong, em xung phong giúp bà rửa bát ở cái giếng nhỏ sau nhà. Tuy mới đầu có chút khó khăn do lạ lẫm, nhưng chỉ loáng cái là em quen ngay. Sau đó, em lại được theo bà đi chợ quê để mua đồ. Đồ đạc ở đây cũng đa dạng lắm, và được bày bán rất thân thiện với môi trường. Em cứ xuýt xoa mãi các món bánh và đồ ăn vặt ở đây. Vừa thơm ngon lại còn to và nhiều nữa

 

Vào các buổi chiều, em được theo ông đi câu cá ở hồ, ở sông. Đi thả diều ở chân đê, đi cắt cỏ cho bò ở sau đồi. Đi hái quả chín ở sau vườn, đi bắt ếch, mò cua mò ốc ở ruộng. Những trải nghiệm ấy khiến em vui lắm. Được hòa mình vào thiên nhiên và được tận hưởng các món ăn do chính mình kiếm được khiến em sung sướng vô cùng. Tối tối, em lại ra nằm trên chiếc chõng tre trước sân cùng ông bà. Nghe ông bà kể những chuyện ngày xưa, kể về lúc mẹ còn nhỏ. Câu chuyện nào cũng hay và thú vị. Em nằm nghe mà thiếp đi lúc nào không hay. Tuy là mùa hè, nhưng ở quê lúc nào cũng mát rượi nhờ bóng râm của các cây ăn quả cao lớn, và những cơn gió thổi từ ao lên. Vậy nên, dù không bật điều hòa, em vẫn luôn cảm thấy mát mẻ.

Sau hai tuần ở với ông bà, em học thêm được rất nhiều điều thú vị. Em cảm thấy bản thân khỏe mạnh hơn, dạn dĩ hơn và nhanh nhẹn hơn hẳn. Trở lại thành phố, em tiếc nuối lắm những ngày được sống cùng ông bà. Nhất định, em sẽ lại về thăm ông bà vào kì nghỉ gần nhất.

15 tháng 8

Trong cuộc sống, ai cũng có những trải nghiệm riêng, có thể vui vẻ, có thể xúc động, và cũng có khi là những khoảnh khắc đầy thử thách. Với tôi, trải nghiệm đáng nhớ nhất chính là lần tôi tham gia cuộc thi chạy việt dã của trường.

Hôm ấy là một buổi sáng mùa thu mát mẻ, nắng vàng trải dài khắp sân trường. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ xuất phát, tim tôi đập thình thịch. Tôi vốn không phải là người chạy nhanh, nhưng tôi muốn thử sức để vượt qua chính mình. Khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên, tất cả chúng tôi lao về phía trước. Ban đầu tôi chạy khá hăng, nhưng chỉ vài trăm mét sau, đôi chân bắt đầu nặng trĩu, hơi thở gấp gáp. Nhiều bạn vượt lên trước, tôi chỉ còn thấy lưng áo họ xa dần.

Trong lúc định bỏ cuộc, tôi nghe tiếng cổ vũ vang lên từ hàng ghế khán giả: “Cố lên! Cậu làm được mà!”. Tôi ngẩng lên, thấy bạn thân mình đang vẫy tay, nụ cười rạng rỡ. Bỗng nhiên, một nguồn sức mạnh kỳ lạ trào dâng. Tôi cắn răng, từng bước, từng bước một kiên trì chạy tiếp. Đến vòng cuối, khi chỉ còn cách đích vài chục mét, tôi bứt tốc hết sức có thể. Dù không về nhất, tôi vẫn cán đích trong tiếng vỗ tay vang dội.

Lúc nhận tấm huy chương đồng, tôi cảm thấy một niềm vui và tự hào khó tả. Không phải vì thành tích cao, mà vì tôi đã chiến thắng được chính nỗi sợ và sự mỏi mệt của mình. Từ lần ấy, tôi hiểu rằng: chỉ cần kiên trì, không gì là không thể.

tham khảo:

15 tháng 8

✏️ Bài văn: Trải nghiệm đáng nhớ của em

Một trải nghiệm mà em nhớ mãi là lần đầu tiên em được đi sở thú với bố mẹ.

Hôm đó là cuối tuần, trời rất đẹp. Bố mẹ đưa em đến sở thú để xem các con vật. Em thấy rất nhiều con vật mà trước đây chỉ được nhìn trên tivi: có voi to, sư tử dũng mãnh, khỉ nhảy nhót và cả những chú chim nhiều màu sắc.

Em thích nhất là xem hươu cao cổ ăn lá. Cổ của nó dài ơi là dài! Em còn được chụp ảnh với nó nữa. Em cười rất vui vì đây là lần đầu em thấy hươu thật ngoài đời.

Chuyến đi hôm đó rất vui và đáng nhớ. Em mong lần sau sẽ lại được đi cùng bố mẹ đến đó nữa.

5 tháng 5 2022

Quê hương mỗi người chỉ một/ Như là chỉ một mẹ thôi”. Đúng như vậy, cha mẹ thường nói với em dù ở đâu, đi đâu cũng phải luôn hướng về quê hương, nguồn cội. Cuối tuần vừa rồi, cả gia đình em đã cùng nhau về quê thăm ông bà ngoại. Đây là chuyến đi vô cùng vui vẻ và ý nghĩa đối với em.

Quê ngoại em là một ngôi làng nhỏ ở miền núi thuộc tỉnh Lạng Sơn. Sau gần bốn tiếng ngồi xe xóc nảy, cả gia đình em cũng về đến cổng làng. Từ xa, em đã nhìn thấy bác cả đứng chờ ở đầu làng. Thấy bố mẹ và em xuống xe, bác vui mừng bắt tay từng người một. Trên đường về nhà bà, ai đi qua cũng dừng lại hỏi thăm và gửi đến gia đình em những nụ cười thật hiền lành. Điều đó giúp em cảm nhận được sự ấm áp của tình làng nghĩa xóm chốn thôn quê. Về đến nhà bà, em nhận ra ngay hình dáng quen thuộc đang đứng chờ ở trước sân. Thế là, em liền chạy lại, ôm chầm lấy bà ngoại. Khi mọi người đều đã tề tựu đông đủ thì kéo nhau vào nhà để tiện hàn huyên tâm sự. Ông bà hỏi thăm về đủ thứ chuyện, nào là mọi người có khỏe không, chuyện học tập như thế nào, công việc ra sao… Tất cả thể hiện sự quan tâm, lo lắng của ông bà dành cho con cháu. Tình cảm ấy thật đáng quý biết bao.

Chiều hôm ấy, trong khi bà và mẹ đang chuẩn bị bữa tối, thì ông dẫn em đi dạo vòng quanh xóm. Ông dẫn em ra hồ sen ở sau làng, có gió mát lồng lộng và những bông sen nở rộ. Ông dẫn em đến ngắm ruộng lúa xanh tốt, cạnh đó còn có cả bãi mía nữa. Ông thoăn thoắt chặt vài cây mía rồi cùng em kéo về để tráng miệng sau bữa tối. Trên đường về, trời đã dần tối. Nhìn ngắm những dãy núi xa xa lẫn sau màn mây khói tía; nhìn từng đàn chim đang vội bay về tổ, em thấy lòng mình bình yên lạ kì. Lúc ấy, em mới thấu hiểu thật sự ý nghĩa của quê hương. Đó là nơi để con người ta được trở về, được nghỉ ngơi, được là chính mình.

Tối hôm đó, em được ngủ cùng với bà ngoại. Bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích từ ngày xửa ngày xưa. Những câu chuyện đó em đều đã nghe hết rồi. Thế nhưng có lẽ chính ánh trăng thanh, làn gió mát rượi, tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc, cùng giọng kể hiền từ của bà đã khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn, và làm em dễ chìm vào giấc ngủ hơn.

Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa thì cả nhà em vội lên xe để trở về Hà Nội. Trên xe mang theo những món quà như trứng gà, rau xanh, ổi, mít… Tất cả là do ông bà ngoại, cùng bà con láng giềng đem sang cho. Tuy không quá đắt đỏ hay quý hiếm, nhưng chúng vẫn có giá trị vô cùng to lớn, bởi được mạ lên lớp vàng của tình người.

Trên đường rời xa quê ngoại, lòng em cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Em mong sao thời gian trôi nhanh, để lại lần nữa được về quê thăm ông bà. Và những chuyến về quê ấy đã nuôi dưỡng, vun đắp cho tâm hồn em phong phú hơn.

Viết một bài văn kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn