Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu chuyện bắt đầu bằng câu chuyện người ông đã quên chìa khóa nhà tại công ty. Nhưng kì lạ ở chỗ, ông không tìm cách vào lại nhà mà loay hoay chỗ đèn đường. Bởi ông nghĩ rằng ra chỗ sáng sẽ nhìn rõ hơn, mặc dù điều đó chẳng liên quan gì đến chiếc chìa khoá vào nhà của ông. Từ duyên cớ ấy khiến đàn ông nghĩ tới bản đồ dẫn đường. Tấm bản đồ là ẩn dụ cho cách nhìn về cuộc đời và cả chính bản thân mình. Đối diện với những tình huống khác nhau chúng ta cần hình thành những tấm bản đồ khác nhau để linh hoạt ứng phó. Khác với suy nghĩ tiêu cực của cha mẹ, ông có suy nghĩ rất lạc quan và tin tưởng tất cả mọi người xung quanh. Vì vậy ông đã tự chiêm nghiệm được rằng: Ngay cả khi ở trong bóng tối, ta vẫn phải tự hình thành "bản đồ dẫn đường" cho riêng mình bằng kinh nghiệm sống ta có.

“Người đàn ông cô độc giữa rừng” được trích trong tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” của nhà văn Đoàn Giỏi. Trong đoạn trích, em cảm thấy ấn tượng nhất với nhân vật Võ Tòng.
Qua lời kể của nhân vật “tôi” - cậu bé An, nhân vật Võ Tòng hiện lên với đầy đủ nét ngoại hình, tính cách. Không ai biết tên tuổi, quê quán của chú là gì. Mười mấy năm về trước, chú đã một mình bơi xuồng đến dựng lều giữa khu rừng đầy thú dữ. Mọi người vẫn truyền nhau kể lại cái sự tích một mình chú đã giết chết con hổ dữ. Cái tên Võ Tòng có lẽ cũng có nguồn gốc từ đó.
Ngoại hình của Võ Tòng hiện lên với nét kì hình dị tướng. Chú thường cởi trần, mặc chiếc quần kaki còn mới nhưng coi bộ đã lâu không giặt chiếc quần lính Pháp có những sáu túi. Bên hông chú đeo lủng lẳng một lưỡi lê, nằm gọn trong vỏ sắt.
Cuộc đời của Võ Tòng đã phải trải qua nhiều bất hạnh. Chú cũng từng có một gia đình hạnh phúc. Vợ của chú là một người đàn bà xinh xắn. Chú hết mực yêu thương vợ của mình. Lúc mang thai đứa con đầu lòng cứ kêu thèm ăn măng. Chú liều xách dao đến bụi tre đình làng xắn một mụt măng. Về ngang qua bờ tre nhà địa chủ liền bị hắn vu cho tội ăn trộm. Chú một mực minh oan, nhưng tên địa chủ quyền thế lại ra sức đánh mắng chú. Võ Tòng đã khiến hắn bị thương. Nhưng chú không chạy trốn mà đường hoàng chịu tội, đó là sự dũng cảm, dám làm dám chịu của một đáng nam nhi.
Ở tù về, chú nghe tin vợ đã lấy tên địa chủ, còn đứa con trai đã mất. Võ Tòng liền bỏ làng đi, vào trong rừng sống. Dù vẻ ngoài khác người, nhưng chú lại có tính tình chất phác, thật thà và luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người xung quanh. Ai cũng đều yêu mến và trân trọng chú.
Trong đoạn trích, nhân vật này còn hiện lên với tính cách gan dạ, giàu lòng yêu nước. Điều đó được thể hiện qua cuộc trò chuyện của An về chuyện đánh giặc Pháp. Từ việc chú chuẩn bị những mũi tên tẩm thuốc độc, rồi chia cho tía nuôi của An, cũng như việc kể lại chiến công giết chết tên giặc Pháp với vẻ hào hứng, sung sướng.
Nhân vật Võ Tòng trong tác phẩm Đất rừng phương Nam của Đoàn Giỏi được xây dựng với vẻ ngoài hung dữ, nhưng ẩn chứa bên trong lại là những vẻ đẹp của người dân Nam Bộ.

Bối cảnh chung của "Dọc đường xứ Nghệ" là lịch sử, văn hóa và con người xứ Nghệ, với đặc trưng về địa lý, truyền thống yêu nước và hiếu học trong thời kỳ phong kiến. Bối cảnh riêng là chuyến đi của tác giả (hoặc nhân vật) qua các vùng quê Nghệ An, trên con đường về thăm quê hương, khám phá những di tích lịch sử, lắng nghe câu chuyện về danh nhân, và trải nghiệm cuộc sống của người dân nơi đây, đặc biệt gắn liền với tuổi thơ của Bác Hồ.

Văn bản "Dấu ấn hồ khanh" là văn bản thuyết minh về di sản thiên nhiên thế giới Phong Nha - Kẻ Bàng nổi bật là hang Sơn Đòong. Hồ Khanh là thợ sơn tràng chuyên nghiệp trong một lần trú mưa là phát hiện ra hang Sơn Đòong. Đây là bước ngoặt đổi đời của của anh. Nhiều nhà khoa học tìm đến ông mà nhờ vậy anh nổi tiếng khắp giới nghiên cứu hang động. Từ 1999 đến 2004, anh đã dẫn rất nhiều đoàn nghiên cứu tới hang Sơn Đòong. Bằng tinh thần trách nghiệm cao của mình, anh nhận được sự tín nhiệm của Hoàng gia Anh và trở thành người bạn đồng hành cùng những nhà thám hiểm trên toàn thế giới.

=> Đoạn trích thuật lại chuyến đi về xứ Nghệ của ba cha con Phó bảng. Đi đến đâu ông Phó bảng cũng giải thích cho hai cậu con trai Côn và Khiêm về những địa danh lịch sử, những phong cảnh đất nước và những câu chuyện gắn với địa danh đó. Qua đó ta thấy được sự ham thích học hỏi của hai cậu bé, nổi bật là những nhận xét, đánh giá của cậu bé Côn về đất nước và con người.