
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Dù ai đi bất cứ nơi đâu cũng đều có một nơi để trở về. Đó chính là nhà. Tổ ấm của em chính là ngôi nhà nhỏ hai tầng đã ở bên em từ khi em chào đời.
Ngôi nhà được xây cách đây 10 năm do chính bố em thiết kế, nhưng trông nó vẫn còn mới. Ngôi nhà được khoác lên mình tấm áo màu xanh da trời tươi sáng. Cánh cửa chính và cửa sổ được hai chị em em lau chùi thường xuyên nên trông sạch sẽ và sáng bóng. Ở mái hiên, bố em có treo 2 giàn hoa phong lan màu trắng và màu hồng. Dường như, nhờ có chúng mà ngôi nhà của em trở nên thơ mộng hơn.
Tầng một là phòng khách và gian bếp. Tầng 2 là phòng nghỉ của bố mẹ và hai chị em em. Phòng khách được mẹ em bày biện thật đẹp mắt. Giữa phòng khách được kê một bộ ghế gỗ màu nâu nhỏ nhắn và trang nhã. Trên bàn uống nước là lọ hoa tươi để trang trí cho phòng khách thêm sinh động. Bàn thờ tổ tiên được đặt trang trọng ở trên cao, thẳng hướng cửa ra vào.
Bố em là người rất mê đồng hồ. Vì thế trên tường, bố đã treo 5 chiếc đồng hồ rất đẹp. Phía tay phải là gian bếp và cũng là phòng ăn. Trên tầng hai, phòng của bố mẹ và của hai chị em em đều rất ngăn nắp, sạch sẽ và ấm cúng. Em được bố mẹ mua cho một bộ bàn ghế học ngay gần cửa sổ thoáng mát, nơi có giàn hoa giấy thơ mộng. Tuy ngôi nhà không có nhiều đồ sang trọng nhưng mỗi khi trở về nhà em lại cảm thấy thật thoải mái và ấm cúng. Xung quanh nhà em là vườn rau và vườn cây ăn cỏ. Có rất nhiều loài cây và loài hoa trong khu vườn.
Có ai đó từng nói “Không nơi đâu bằng nhà mình”. Em rất yêu quý tổ ấm nhỏ của gia đình em. Nó sẽ gắn bó với em từ bé cho hết cuộc đời này.

a) Mở bài: Giới thiệu về câu chuyện cổ tích mà em muốn kể: Câu chuyện Cây khế
b) Thân bài: Kể lại nội dung câu chuyện Cây khế theo trình tự thời gian
Một gia đình nọ có hai người con trai, người anh tham lam, lười biếng, còn người em chăm chỉ, tốt bụng
Khi cha qua đời, người anh lấy hết gia sản, chỉ chia cho em trai một cây khế già và một túp lều tranh cạnh cây khế
Người em trai không nản lòng, vẫn tiếp tục chăm chỉ làm lụng, giúp đỡ bà con và chăm sóc cây khế già
Mùa quả năm đó, cây khế rất sai trái, nên thu hút một con chim thần đến ăn mỗi ngày
Thấy chim ăn nhiều quả, người em trai bèn ra than thở với chim, mong chim đừng ăn quả nữa
Chim thần dặn dò người em may túi ba gang để đưa anh đi lấy vàng, trả công cho số khế đã ăn, nhờ vậy người em trở nên giàu có
Người anh thấy em giàu có hơn, lân la sang hỏi chuyện
Khi biết chuyện, người anh đổi cả gia tài lấy cây khế của em trai, rồi ngày ngày chờ chim thần đến
Khi chim thần đến, người anh trai bắt chước em ra than thở, được chim hứa hẹn dẫn ra đảo lấy vàng
Vì tham lam, người anh may túi 12 gang, nên khi lấy vàng đầy túi, sức nặng khiến chim không bay nổi
Khi bay qua biển lớn, bất ngờ có bão, vì chở quá nặng nên chim rớt xuống biển. Chim thần dùng sức bay khỏi mặt biển, còn người anh trai vì buộc túi vàng lên người nặng quá nên nhanh chóng chìm sâu
c) Kết bài: Suy nghĩ của em về ý nghĩa của câu chuyện cổ tích Cây khế.

a, chiều chiều,trên bờ đê/TN bọn trẻ mục đồng chúng tôi/CN thả diều/VN :>
b, sau tiếng chuông chùa/TN mặt trăng/CN đã nhỏ lại, sáng vằng vặc/VN :>

Bài làm: ( Bạn xem bài của mình tham khảo để bạn viết được hay hơn nha )
Trong cuốn sách “Dế Mèn phiêu lưu ký” của nhà văn Tô Hoài, em rất ấn tượng với nhân vật Dế Mèn. Dế Mèn là một chú dế khỏe mạnh, cường tráng với đôi càng mẫm bóng và đôi cánh dài. Ban đầu, Dế Mèn có chút kiêu căng, nghịch ngợm, hay trêu chọc kẻ yếu. Nhưng sau những bài học đáng nhớ, cậu trở nên chín chắn, dũng cảm và biết sống có trách nhiệm. Nhân vật Dế Mèn để lại trong em nhiều suy nghĩ về sự trưởng thành và lòng dũng cảm.

Đoạn văn: Mặc dù đôi tay không lành lặn từ khi sinh ra, Nhà giáo Nguyễn Ngọc Ký vẫn thể hiện một nghị lực phi thường. Không chấp nhận đầu hàng số phận, ông đã kiên trì tập luyện sử dụng chân để viết, mỗi nét chữ là một minh chứng cho ý chí mạnh mẽ. Vượt qua bao thử thách tưởng chừng không thể, ông đã gặt hái được thành công vang dội, trở thành một Nhà giáo ưu tú. Câu chuyện của ông là bài học quý báu về sức mạnh của ý chí, nghị lực, giúp chúng ta vững tin trên con đường theo đuổi mục tiêu của mình.
Tick cho mik đi nhé

Ngày xưa, cây cối trên trái đất đều chưa có tên gọi. Trời bèn gọi các cây lên để đặt cho mỗi loại cây một cái tên. Nghe tin đó, đám cây cối mừng lắm và mỗi loại đều cử một cây lên trời để nhận tên
Lên đến trời, trên một bãi rộng, các cây to, nhỏ, cao, thấp đứng chen chúc nhau. Trời ngồi trên một gò cao, lần lượt đặt tên cho các cây to rồi đến cây nhỏ. Trời trỏ tay vào từng cây và đặt tên:
– Chú thì ta đặt tên cho là cây dừa;
– Chú thì ta đặt tên cho là cây cau;
– Chú thì đặt tên cho là cây mít;
– Chú thì tên là cây nhãn;
– Chú thì tên là cây hồng…
Trời nói mãi, mỏi cả mồm mà vẫn chưa hết.
Vì vậy, lúc đầu trời còn nói câu dài. Về sau, trời chỉ nói vắn tắt:
– Chú thì là cây cải;
– Chú là cây ớt;
– Chú là cây tỏi…
Cho đến cuối ngày, khi ông Trời đã mệt, có một nhành cây nho nhỏ hớt hơ hớt hải chạy đến, chỉ xin tên gì cũng được. Nhành cây đó xin lỗi ông Trời đã đến trễ, vì nó phải chăm sóc bà của nó đang bị bệnh. Ông Trời thấy lòng hiếu thảo của nó thì cảm động lắm nên không phạt nó, nhưng ông không thể nghĩ ra được tên gì khác, cho nên ông ngập ngừng:
– Tên của con là… thì là…thì là…
Nhành cây nghe vậy, mừng quá hét toáng lên:
– Ôi tôi có tên rồi ! Tôi là Thì Là!
Nó vui quá nên vội vàng cám ơn ông Trời rồi chạy nhanh về nhà khoe bà của nó, và để xem sức khỏe của bà. Nó nào biết đâu rằng chữ “thì là” không phải là tên ông Trời dự định đặt cho, mà là sự ngập ngừng chưa nghĩ ra được cái tên cho nó.
Từ đó, muôn loài gọi nó là cây Thì Là, hay là Thìa Là. Tuy rằng cái tên đó rất bình dân, nhưng không một loài nào dám chế diễu, bởi vì lòng hiếu thảo của nó đã hơn tất cả các loại cây khác rồi.
Đây mới là sự tích cây thì là:)))
Mua thêm là đc
ò