Sắp đến tết rồi chúc các bạn đạt điểm cao,nhiền tiền,không bị ba mẹ la mắng,được b...">
K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 tháng 2 2018

thanks, từ sau đừng đăng tào lao

16 tháng 2 2018

Đã nói tào lao rồi...

4 tháng 2

Wow , bạn khi 5 năm sau tết :)

Năm mới 2018!Nhân dịp năm mới xuân Mậu Tuất,mình chúc tất cả các bạn ngày càng tươi trẻ,sức khỏe dồi dào,vạn sự như ý! :)Chúc các bạn sang năm mới sẽ học thật giỏi, thật ngoan ngoãn!Chúc các bạn nữ sẽ ngày càng xinh xắn!Chúc các bạn nam ngày càng khỏe mạnh!Chúc tất cả mọi người sẽ luôn được yên vui!Chúc tất cả các bạn Tết này sẽ có thật nhiều tiền lì xì!^ _ ^!!Mong các...
Đọc tiếp

Năm mới 2018!

Nhân dịp năm mới xuân Mậu Tuất,mình chúc tất cả các bạn ngày càng tươi trẻ,sức khỏe dồi dào,vạn sự như ý! :)

Chúc các bạn sang năm mới sẽ học thật giỏi, thật ngoan ngoãn!Chúc các bạn nữ sẽ ngày càng xinh xắn!Chúc các bạn nam ngày càng khỏe mạnh!Chúc tất cả mọi người sẽ luôn được yên vui!Chúc tất cả các bạn Tết này sẽ có thật nhiều tiền lì xì!^ _ ^!!

Mong các bạn sẽ luôn là những người bạn sẽ luôn là người giúp đỡ mình khi khó khăn!

HAPPY NEW YEAR 2018!!!

Các bạn ơi!Mình sẽ có một gói quà đặc biệt dành cho các bạn nào kết bạn với mình !

Các bạn sẽ nhận được một tick trong thời gian từ hôm nay đến hết ngày mùng ba Tết Nguyên Đán!

Cảm ơn các bạn rất nhiều!Mình mong câu trả lời của các ban!

 

 

13
8 tháng 1 2018

mk cũng chúc bạn năm mới học giỏi và ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ

Tuy hôm nay là ngày 7/1/2018 rồi nhưng mình cũng muốn chúc các bạn năm mới sẽ có nhiều điều thật may mắn nên mình mong các bạn ẽ !HiHi!! :)

20 tháng 12 2018

   Khi đi dạo phố về thì cũng đã rất muộn, tôi leo ngay lên chiếc giường mềm mại và ngủ. Lúc ngủ, không ngờ tôi đã mơ được một giấc mơ thật kì lạ.Tôi mơ thấy ông lão mù thổi kèn Tây mà vừa nãy tôi đã gặp.

    Tôi thấy cụ vẫn ngồi thổi kèn, quần áo của cụ rách nát, thân hình gầy gò,..nhìn qua cụ lại khiến tôi đau lòng. Tôi tiến tới gần cụ, gần như cụ nghe thấy tiếng bước chân nên đã dừng thổi kèn lại, từ từ để chiếc kèn xuống mặt đất.Tôi ngồi xuống trước cụ, tôi lễ phép chào:

-Cháu chào cụ ạ !

-Ta chào cháu_cụ trả lời.

Cụ hỏi tôi:

-Cháu lại tới đây làm gì thế, cậu bé tốt bụng ?

Tôi khá bất ngờ vì cụ biết tôi đã gặp cụ. Dường như hiểu ý tôi, cụ chỉ mỉm cười.Tôi tò mò hỏi cụ:

-Cụ ơi, sao cụ lại phải đi ăn xin thế ạ ?

Cụ buồn bã nói:

- Cha ta là một chiến sĩ, còn mẹ ta là một cô gái ở vùng thôn quê. Họ lấy nhau và đẻ ra ta. Cuộc sống của ta rất hạnh phúc, ta có được tình yêu thương của cha ta và mẹ ta.-Tới đây cụ ngừng nói

Tôi hỏi:

-Rồi sao ạ?

Cụ nói tiếp:

- Năm ta vừa được tròn bốn tuổi, cha ta phải ra chiến trường để bảo vệ Tổ quốc. Khi đó mẹ ta và cả ta đã khóc rất nhiều nhưng ta đã nói với mẹ rằng "không sao đâu mẹ ơi, rồi cha sẽ quay về mà !", cả mẹ ta và ta đều hi vọng như vậy. Nhưng, hi vọng của ta đã bị dập tắt hoàn toàn, khi ta gần 6 tuổi, mẹ con ta nhận được tin cha ta đã hi sinh ở trên chiến trường. Mẹ con ta đi nhận tro cốt.

Tôi hỏi:

- Chắc cụ đau lòng lắm cụ nhỉ?

Cụ nghẹn ngào nói:

- Chắc chắn rồi, làm sao mà không đau cho được cơ chứ. Những ngày tháng khổ cực cứ thế mà đến với ta, mẹ ta phải làm đủ việc để có gạo cho ta ăn. Lớn hơn một chút, ta đã có thể đi làm để có thể đỡ đi phần nào gánh nặng cho mẹ ta, mọi chuyện tưởng chừng rất yên ổn nhưng không ngờ năm ta tròn 20 tuổi, mẹ ta đã qua đời do bị bệnh. Lúc đó, ta tưởng chừng thế giới này đã sụp đổ và khi đó, ta được một ông lão rất tốt bụng dạy ta nhiều thứ, ông ấy đã cho ta cảm nhận lại được tình cảm cua người cha mà ta đã thiếu hụt biết bao nhiêu năm qua. Ta nhận được tin ta phải ra chiến trường để chiến đấu, nhiều năm trôi qua, ta trở về ngôi nhà xưa cũ thì mới hay tin ông lão ấy đã khuất núi.Khi ta đã có tuổi, những cuộc chiến tranh bùng nổ, những người dân trong làng ta phải di rời đến nơi khác để ẩn náu.Không ngờ, trong lúc đang di chuyển tới nơi khác, bọn địch đã thả bom xuống, chúng xả súng làm biết bao nhiêu người thiệt mạng, vài mảnh vỡ nhỏ của đạn đã bắn vào mắt của ta mà ta không hề hay biết. Chiến tranh qua, ta không có nơi để đi, để về đành phải lang thang ngòai đường.Chiếc kèn này là do một người bí ẩn tặng ta, người ấy cũng dạy ta cách thổi kèn, ta coi thứ này là cả gia tài của ta. Đôi mắt ta vì mảnh vỡ của đạn mà bị mù. 

Nghe xong câu chuyện của ông lão mà tôi cứ rưng rưng nước mắt....(mún viết kb sao tự viết)

(mình viết văn không dc hay lắm nhưng mà nếu có ném đá thì ném nhẹ nhẹ thui nha)

11 tháng 2 2021

Tết đến xuân sang, chúc mọi người may mắn luôn tìm đến, thành công viên mãn,  gia đình hạnh phúc luôn yêu thương nhau nhé !!!!!

12 tháng 2 2021

Chúc bạn năm mới học tốt hơn nhé

[Blog Family] Mẹ ơi, con nhớ mẹ21:13 - 16/11/2015  Cuộc Sống Kỳ Diệu Blog Family  Cũng rất lâu rồi ngày chủ nhật của mình chỉ cuộn tròn trong chăn và vài tiếng khụ khạc vì thời tiết chuyển mùa nhanh quá. Dường như sự chật chội và đẩy đưa của Hà Nội khiến mình đi xa, lúc nhận ra thì thấy mình nằm gục co ro với tắm chăn mỏng manh và tiếng gió rít gào.Hà Nội chuyển mùa, cái thời...
Đọc tiếp

[Blog Family] Mẹ ơi, con nhớ mẹ

21:13 - 16/11/2015  Cuộc Sống Kỳ Diệu Blog Family

 

 

Cũng rất lâu rồi ngày chủ nhật của mình chỉ cuộn tròn trong chăn và vài tiếng khụ khạc vì thời tiết chuyển mùa nhanh quá. Dường như sự chật chội và đẩy đưa của Hà Nội khiến mình đi xa, lúc nhận ra thì thấy mình nằm gục co ro với tắm chăn mỏng manh và tiếng gió rít gào.

Hà Nội chuyển mùa, cái thời tiết vừa man mát vừa lành lạnh khiến mình trở tay không kịp. Mình bị ốm, bị cảm cũng nặng, đầu mình ong lên như có ai khua chiêng gõ trống… tự dưng thấy mình tủi thân đến kỳ lạ, nước mắt cũng cứ tự dưng chảy khiến mình không kìm được, gối ướt đẫm vị xót xa, chực trào. Tự dưng nhớ mẹ… nhớ cái vuốt ve khi cảm, nhớ ánh mắt quan tâm khi mẹ dặn dò buổi sáng…

Mẹ ơi, mẹ còn nhớ…

Năm con bảy tuổi, đó là lần đầu tiên con tham gia kỳ thi cấp tỉnh môn toán, cả khối chọn 3 người và con là đứa giỏi nhất. Con biết mẹ rất vui, mẹ luôn vỡ òa khi con mang về từng kết quả của từng vòng sơ loại. Nhưng con còn nhớ, trước ngày chung kết, con có hỏi mẹ một bài toán, mẹ đã không giải được, con thất vọng và con cũng làm bài không tốt… con bỏ tham gia đội tuyển ôn hè. Mẹ không mắng con, không bắt ép con và con còn nhớ mẹ nói với bố một câu: “Tuổi của nó là tuổi chơi, hè bắt tội nó đi học.”

Năm lớp 4, con bị bệnh, đau bụng muốn chết đi sống lại. Con quằn quại trên giường mà lăn qua lăn lại từng giờ, Lúc mẹ đi làm về thấy con hoảng hốt vô cùng, mồ hôi đầm đìa, nhưng lúc đó cơn đau đã qua rồi. Đến tận nửa đêm lại tái phát, con khóc không ra tiếng, mẹ vội vàng bế con đến nhà bác sĩ trạm y tế tận hai cây.

 

Lớp 5, đó là lần đầu tiên con biết kiếm tiền, con nhặt đồng nát và bán được khoảng 12000 đồng. Hôm sau con đi chợ, con mua được cho em họ một bán bún lòng 3000 đồng, về nhà nó khoe khắp cả, con thấy nụ cười của mẹ tỏa nắng, con đoán mẹ vui vì điều con làm, con không ăn một mình, con biết chia sẻ. Các cô cậu đều xoa đầu khen con. Mẹ chỉ ôm con vào lòng và cười lớn. Và từ Tết năm đó, tiền mừng tuổi mẹ để cho con tự quản và tự tiêu.

Lớp 6, con dọn về ở với bà nội. Con ở với bà đến tận năm lớp 11, me con mình không còn trò chuyện với nhau nhiều lắm. Ban ngày mẹ đi làm, con ăn với mẹ bữa trưa rồi vội vàng đi học, cũng chả nói với nhau một câu, tự dưng con thấy mình xa cách với mẹ quá. Lúc nói chuyện cũng chỉ nói về chị hai, con tủi thân. Mẹ cũng không biết, bà nội cũng hay hỏi về chị con lắm, nhiều lúc con ấm ức mà chỉ muốn khóc lên. Con quậy, tham gia đủ trò ở trường để được quan tâm, nhưng chẳng ai hỏi thăm con, con rất buồn.

Những năm cuối cấp dài và dai dẳng, mẹ bảo con về nhà với mẹ để mẹ chăm con tốt hơn. Những kỳ thi dồn dập, năm đó con còn tham gia đội tuyển môn Sinh học, cũng chẳng có mấy thời gian nói chuyện với mẹ. Những bữa cơm vội vã, những câu chuyện dang dở, con cặm cụi học bài, vì con vì đội tuyển… nhưng con chỉ dừng chân ở giải huyện. Kỳ thi đại học đến gần, con chênh vênh giữa những sự lựa chọn. Mẹ đến bên con, không áp đặt, những lời vụn vặt về lời khuyên, con chọn một trường không nổi tiếng, và đến bây giờ con không hối hận vì lựa chọn của mình.

Năm nay con đã là sinh viên năm hai, cứ mỗi lần về quê, con đều rúc vào lòng mẹ như một đứa trẻ. Mẹ! Con biết mẹ tin tưởng con, mẹ an tâm về con hơn so với chị gái, nhưng mẹ ơi cho con “ích kỷ” một lát có được không? Những lúc con về nhà, mẹ hãy dành cho con những phút giây trọn vẹn có mẹ con mình thôi nhé!

Con yêu mẹ rất nhiều!

 
    7
    15 tháng 5 2016

    hay tuyệt mk cx đang rất cần bài văn ntn. cám ơn bn rát nhìu

    15 tháng 5 2016

    bn sống rất tình cảm. Cảm ơn bn vì đã cho mk hiểu ra mọi chuyện

    7 tháng 1 2018

    Cảm ơn mình cũng chúc bạn như vậy nha , mình sẽ gửi xho nhiều người 😊😃😊😄😋

    7 tháng 1 2018

    tớ cũng chúc bạn như vậy

    I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4.0 ĐIỂM) Tôi là đứa con bé nhất của mẹ Dẻ Gai trong rừng già, trên sườn núi cao cheo leo. Mùa xuân đến, từ trên cánh tay và mái tóc của mẹ, từng nụ hoa dẻ nhú ra như quả cầu xanh có tua gai nhỏ. Rồi hoa lớn dần thành những trái dẻ xù xì gai góc. Anh chị em chúng tôi ra đời như thế đó. Chúng tôi lớn lên trong mùa hè nắng lửa, mưa dông. Những cơn mưa ào đến...
    Đọc tiếp

    I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4.0 ĐIỂM)

    Tôi là đứa con bé nhất của mẹ Dẻ Gai trong rừng già, trên sườn núi cao cheo leo.

    Mùa xuân đến, từ trên cánh tay và mái tóc của mẹ, từng nụ hoa dẻ nhú ra như quả cầu xanh có tua gai nhỏ. Rồi hoa lớn dần thành những trái dẻ xù xì gai góc. Anh chị em chúng tôi ra đời như thế đó.

    Chúng tôi lớn lên trong mùa hè nắng lửa, mưa dông. Những cơn mưa ào đến gội ướt đẫm tóc mẹ và tắm mát cho chúng tôi. Nắng làm bỏng rát cả làn da và mái tóc của mẹ.

    Khi thu về, trái dẻ khô đi, lớp áo gai đã chuyển sang màu vàng cháy. Hạt dẻ căng tròn làm nứt bung cả tấm áo gai xù đã quá chật chội. Tôi vẫn nằm im trong lớp áo gai xù, nép vào một cánh tay của mẹ. Tôi chẳng muốn chui khỏi tấm áo ấm áp, an toàn đó chút nào.

    Nhưng rồi những ngày thu êm ả cũng trôi qua. Gió lạnh buốt bắt đầu thổi ù ù qua khu rừng. Gió vặn vẹo những cánh tay dẻo dai của mẹ. Gió lay giật tấm thân vững chãi của mẹ. Nhưng mẹ vẫn bền gan đứng trên sườn núi cheo leo.

    Khi mùa đông đến, tôi cứ thu mình mãi trong tấm áo gai xù ấm áp của họ nhà dẻ gai và nép mãi vào tay mẹ, tóc mẹ. Tôi sợ phải xa mẹ, sợ phải tự sống một mình. Tôi sợ những gì lạ lẫm trong rừng già. Nhưng tôi nghe tiếng mẹ thì thầm:

    – Bé Út của mẹ, con nhỏ nhất nhà so với các anh chị nhưng con cũng đã lớn rồi đấy. Con là một bé dẻ gai rất khoẻ mạnh. Hãy dũng cảm lên nào, con sẽ bay theo gió và sẽ trở thành một cây dẻ cường tráng trong cánh rừng này nhé!

    Tôi cố quẫy mình… Tấm áo gai dày và ấm bất chợt bung ra. Và tôi nhìn rõ cả cánh rừng già, cả sườn núi cao, cả bầu trời mây gió lồng lộng ào ạt trôi trên đầu mẹ. Hoá ra tôi là trái dẻ cuối cùng đang nép trên cánh tay vươn cao nhất của mẹ. Mẹ đưa tay theo chiều gió và thì thầm với riêng tôi: “Tạm biệt con yêu quý, hạt dẻ bé bỏng nhất của mẹ. Dù thế nào con cũng sẽ lớn lên, hãy dũng cảm và đón nhận cuộc sống mới nhé!”.

    Tôi bỗng thấy mình bay nhẹ theo làn gió, tung mình vào khoảng không bao la rồi rơi êm xuống thảm lá ấm sực của rừng già… “Tạm biệt mẹ! Con yêu mẹ!” – tôi gọi với theo gió trước khi chìm vào giấc ngủ đông ấm áp. Và tôi mơ…

    (Theo Phương Thanh Trang, trích Câu chuyện của hạt dẻ gai, tạp chí Văn học và tuổi trẻ, số 12 (465), 2020)

    Thực hiện các yêu cầu sau:

    Câu 1. (0.5 điểm) Văn bản trên thuộc thể loại gì?

    Câu 2. (0.5 điểm) Theo văn bản, những hạt dẻ gai lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào?

    Câu 3. (1.0 điểm) Chỉ ra 02 từ láy có trong văn bản trên và giải thích nghĩa của các từ vừa tìm được.

    Câu 4. (1.0 điểm) Nhân vật “tôi” thể hiện những đặc điểm gì của nhân vật trong truyện đồng thoại?

    Câu 5. (1.0 điểm) Em rút ra bài học gì cho bản thân từ văn bản trên?

    0