Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ngày xửa, ngày xưa, ở xã Nam Mẫu, thuộc địa phận tỉnh Bắc Cạn, người ta mở hội cúng Phật để cầu phúc. Bỗng xuất hiện một bà lão ăn xin không rõ từ đâu tới. Bà cụ gầy còm, lở loét như người bị bệnh phong. Đi tới đâu, bà cũng thều thào mấy tiếng nghe thật tội nghiệp:
“ Đói! Đói lắm các ông ơi, các bà ơi !” Thế mà bà đi đến đâu, mọi người cũng đều lảng tránh bà, thậm chí bà còn xua đuổi nữa.
Thật may cho bà cụ. Bà gặp được hai mẹ con một bà góa đi chợ về. Thấy bà cụ tội nghiệp quá, hai mẹ con đưa bà về lấy cơm nguội cho ăn rồi xếp chỗ ngủ cho bà cụ.
Đêm hôm ấy, hai mẹ con thấy chỗ bà cụ nằm bỗng sáng rực lên. Một con giao long to lớn nằm cuộn mình ở đấy. Cả hai rụng rời kinh hãi đành nằm im không động đậy, phó mặc cho số phận. Sáng hôm sau tỉnh dậy, chỗ nằm vẫn là bà cụ gầy còm, còn giao long thì đã biến mất. Bà cụ sửa soạn ra đi. Trước lúc tạm biệt hai mẹ con, bà cụ nói: “Vùng này sắp có một trận lụt lớn, ta cho hai mẹ con gói tro này, nhớ rắc ngay xung quanh nhà mới tránh được tai họa”. Người mẹ thấy lạ, vội hỏi: “ Vậy dân làng sẽ chết hết, làm sao để cứu họ, hở cụ?”. Bà cụ nhặt một hạt thóc cắn vỡ ra rồi đưa cho hai mẹ con và dặn: “Hai mảnh vỏ trấu này sẽ giúp mẹ con chị làm việc thiện.” Nói rồi, bà cụ biến mất.
Tối hôm đó, lúc mọi người đang lễ bái thì bỗng nhiên có một dòng nước phun lên kèm theo một tiếng nổ long trời lở đất. Tất cả nhà cửa ruộng vườn đều chìm trong biển nước. Duy chỉ có ngôi nhà của hai mẹ con vẫn bình yên vô sự. Nước dâng lên bao nhiêu thì nền nhà dâng cao bấy nhiêu. Thấy cảnh dân làng bị nước lũ cuốn trôi, hai mẹ con rất đau đớn, xót xa. Chợt nhớ đến hai mảnh vỏ trấu bà cụ đưa cho, hai mẹ con liền lấy ra thả xuống nước. Kỳ lạ thay, hai mảnh vỏ trâu bỗng hóa thành hai chiếc thuyền lớn. Hai mẹ con mừng quá, vội lên thuyền chèo đi khắp nơi cứu người bị nạn. .
Chỗ đất bị sụt lở ấy đã biến thành cái hồ lớn mà ngày nay ta gọi là hồ Ba Bể. Cái nền nhà của hai mẹ con bà góa trở thành một hòn đảo nhỏ và được gọi là hòn Bà Góa.
Ngày xưa ở Nam Mẫu thuộc tỉnh Bắc Kan, người ta mở hội cúng Phật. Ai cũng lo làm việc tốt đề cầu phúc. Bỗng nhiên hôm ấy xuất hiện một bà lão ăn xin, người gày còm lở loét, trông thật gớm ghiếc. Bà đi đến đâu cũng phều phào mấy tiếng : "Đói lắm các ông các bà ơi"
Bà đi đến đâu cũng bị mọi người xua đuổi. Khi đến ngã ba, bà gặp được hai mẹ con bà góa đi chợ về. Người mẹ thấy bà lão tội nghiệp quá bèn đưa bà cụ về, cho bà cụ ăn rồi mời bà nghỉ lại. Tối hôm ấy hai mẹ con bỗng thấy chỗ bà cụ nằm sáng rực lên và xuất hiện con giao long to lớn đang cuộn mình ở đấy. Me con bà vô cung kinh sợ đành nhắm mắt phó mặc cho số phận.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai mẹ con chẳng thấy con giao long đâu cả. Chỗ ấy vẫn là bà cụ gầy yếu. Bà sửa soạn ra đi. Trước lúc từ biệt, bà lão nói với hai mẹ con : "Vùng này sắp có lụt lớn. Ta cho mẹ con chị gói tro này, nhớ rắc xung quanh nhà mới tránh được nạn chết chìm. Bà lão liền nhặt một hạt thóc cắn vỡ ra, đưa cho mẹ con bà góa hai mảnh vỏ trấu, nói :' Hai mảnh vỏ trấu này giúp mẹ con nhà chị làm việc thiện". Nói rồi, bà lão biến mất. Hai mẹ con vội vàng làm theo những điều bà lão dặn
Tối hôm đó, khi mọi người đang lễ bái thì bỗng có một cột nước từ dưới đấy phun lên kèm theo tiếng nổ dữ dội, nhà cửa, người vật đều chìm nghỉm trong biển nước. Duy chỉ có ngôi nhà của hai mẹ con bà góa vẫn còn. Nước dâng lên bao nhiêu thì nền nhà ấy cao lên bấy nhiêu. Thấy dân làng bị chìm trong lũ lụt, nhớ lời bà lão dặn, hai mẹ con liền lấy hai mảnh vỏ trấu thả xuống nước. Lạ thay, hai mảnh vỏ trấu biến thành hai chiếc thuyền lớn. Thế rồi hai mẹ con vội chèo thuyền đi khắp nơi cứu dân làng.
Vùng đất bị sụt lở ấy hiện nay biến thành một cái hồ rộng lớn gọi là hồ Ba Bể. Còn cái nền nhà của hai mẹ con nổi lên như một cái gò giữa hồ, dân làng gọi là gò Bà Góa.
ĐỀ BÀI : BẠN HÃY TẢ MỘT CON GẤU BÔNG MÀ BẠN CÓ Ở NHÀ
giúp mik vs , mik sẽ tick cho ai viết hay nha <3

Tôi có một chú gấu Teddy. Đó là món quà bố tôi mua tặng tôi khi tôi đầy tháng.
Teddy có bộ lông xoăn xù, màu nâu. Đôi mắt to tròn và cái đuôi ngắn ngủn rất dễ thương. Mẹ tôi kể rằng mỗi khi đi ngủ tôi phải ôm Teddy mới ngủ ngon được. Đêm nào tỉnh giấc mà không thấy Teddy bên cạnh là tôi lại lồm cồm bò đi tìm. Đi đâu chơi tôi cũng ôm Teddy theo. Hè năm tôi 1 tuổi cả nhà tôi đi du lịch Đà Nẵng, vì mải sắp xếp đồ đạc và quần áo cho cả nhà nên mẹ tôi quên không mang theo Teddy. Cả ngày được đi máy bay và đi tắm biển nên tôi quên mất sự vắng mặt của Teddy. Nhưng tối đến giờ đi ngủ, không thấy Teddy đâu tôi đã khóc nức nở. Bố phải đi tìm mua một chú gấu bông khác cho tôi, nhưng cả đêm đó tôi vẫn chẳng thể ngủ ngon được. Tôi nhớ Teddy của tôi rất nhiều. Đến ngày đi du lịch về, việc đầu tiên tôi làm là đi vào nhà tìm Teddy. Tôi ôm và thơm Teddy. Mẹ tôi thấy khoảnh khắc này rất đáng yêu nên đã nhanh tay chụp một bức ảnh để làm kỉ niệm. Bây giờ ngay giữa phòng khách là bức ảnh đó
Năm nay tôi 9 tuổi. Teddy và tôi đã làm bạn được 9 năm rồi đấy. Mặc dù bạn ấy đã cũ nhưng tôi vẫn không nỡ rời xa. Teddy là một người bạn rất thân mà tôi vô cùng yêu quý
Nhân dịp sinh nhật lần thứ 14 của em, chị em tặng cho em một chú gấu bằng bông rất đẹp. Em rất thích món quà của chị và em đặt tên chú là Misa.
Em thích món quà của chị lắm, ngày nào mỗi khi đi học về em cũng ra chơi với Misa. Misa cao khoảng 70 cm nhưng chú được nhồi rất nhiều bông nên lúc nào trông chú cũng mũm mĩm, trên người chú là một lớp lông màu hồng, rất mềm và mượt. Đôi tai của Misa không giống những chú gấu mà em có, Misa có một đôi tai luôn cụp xuống, đôi tai được nhồi rất ít bông nên khi được tung lên thì đôi tai của Midu lại bị gió thổi tung lên, nhưng chỉ cần xuống vòng tay của em thì đôi tay ấy lại cụp xuống. Trông rất ngộ nghĩnh và đáng yêu. Một chiếc mũi nhỏ xinh màu đen nháy được đặt trên chiếc mõm nhỏ xinh. Trông mới thật đáng yêu làm sao.
Trên cổ của Misa được gắn một chiếc nhỏ màu vàng trông rất hợp với bộ lông màu hồng của chú. Hai cánh tay của Misa rất to và lúc nào cũng có thể ôm lấy em. Em còn rất thích may đồ cho Midu, cứ hôm nào được nghỉ, sau khi làm xong hết các bài tập em lại trở thành nhà thiết kế riêng cho Misa, em may những bộ quần áo hay những chiếc khăn choàng rất hợp với Midu.
Mỗi khi em buồn, Misa luôn là người bạn để em tâm sự. Mỗi khi em học bài, Misa thường ngồi bên cạnh, ánh mắt đen láy của Misa nhìn em như muốn nói: “Cậu hãy làm bài tập chăm chỉ đi nhé, tớ sẽ luôn ở bên cậu!”
Em và Misa đã trở thành những người bạn rất thân thiết của nhau. Hằng ngày em chơi và ngủ cùng Misa, không có chú là em không bao giờ ngủ được nên đi đâu em cũng mang chú theo. Giờ đây em đã có nhiều gấu bông mới nhưng không một chú gấu nào có thể thay thế Misa yêu quý của em.

Ngày xửa ngày xưa, ở xã Nam Mẫu có tổ chức ngày hội cúng Phật rất đông người đến tham gia. Trong đó, xuất hiện một bà già xấu xí, bẩn thỉu, gớm ghiếc. Ai cũng sợ hãi và xa lánh bà ta.
Duy chỉ có hai mẹ con tốt bụng, tuy nghèo khó nhưng họ đã thương xót, đồng ý cho bà ăn uống và nghỉ ngơi lại nhà. Đêm hôm đó, người mẹ nhìn thấy chỗ bà già kia nằm ngủ phát ra ánh sáng thần kì. Nhìn kĩ, thì ở đó là một con Giao Long to lớn đang cuộn mình nằm ngủ. Sợ hãi, người mẹ không dám làm gì, đành nằm im ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, bà lão rời đi. Trước khi đi, bà đưa cho hai mẹ con một túi tro dặn rắc quanh nhà và một mảnh trấu luôn mang theo mình. Bà bảo đó là phần thưởng cho tấm lòng thơm thảo của hai mẹ con. Còn những kẻ mang danh viếng Phật lại vô tâm ngoài kia sẽ phải chịu quả báo. Nói rồi hóa thành Giao Long bay đi.
Mấy hôm sau, từ dưới bàn thờ Phật dâng lên cột nước lớn, chẳng mấy chốc gây sạt lở, nhấn chìm hết toàn bộ vùng đất. Chỉ có ngôi nhà của hai mẹ con là còn nguyên. Thấy mọi người đau khổ trong biển nước, người mẹ thả miếng trấu được cho xuống dòng nước, thì nó đột nhiên biến thành chiếc thuyền lớn. Thế là hai mẹ con liền chèo thuyền đi cứu người.
Bây giờ biển nước ấy vẫn con, được đặt tên là hồ Ba Bể. Còn mỏm đất có ngôi nhà của hai mẹ con được gọi là Gò Bà Góa.
Ngày xưa , ở 1 tỉnh tại Bắc Kạn , người ta tổ chức 1 lễ cúng phúc nên ai cũng lo làm chuyện tốt lành để được may mắn và có phúc. Bỗng hôm đó có 1 bà cụ ăn xin , trông thật gớm ghiếc. Thân người bà gầy gòm , lở loét , mùi hôi bốc ra từ bà thật khó chịu. Bà đi đến đâu cũng nói : Đói lắc các ông , các bà ơi !.
Nhưng bà cụ đi đến đâu cũng bị xua đuổi , ngày ngày vẫn như vậy. Đến 1 ngã ba thấy 2 mẹ con nhà bà Goá đang đi chợ về , thấy thương bà cụ , 2 mẹ con mời bà ăn bữa cơm và nghỉ luôn tại đêm. Vào đêm khuya , 2 mẹ con thấy chỗ bà cụ ngủ sáng rực lên , 2 mẹ con mới ra xem thì phát hiện trên võng không phải bà cụ ăn xin , lở loét nữa mà 2 mẹ con thấy 1 con giao long khổng lồ đang cuộn mình nằm trên võng , đuôi nó thả xuống đất. 2 mẹ con sợ hãi liền nhắm nằm iên nhưng khổng ngủ. Cả đêm khó lắm 2 mẹ con mới ngủ được.
Sáng hôm sau 2 mẹ con thấy không còn con giao long mà vẫn là bà cụ ăn xin lở loét. Đã thấy bà cụ sắp ra đi thì bà liền cảm ơn 2 mẹ con và đưa cho 2 mẹ con 1 túi tro và nói : Đêm nay , sẽ có lũ lớn hãy dắc túi tro này khắp nhà để tránh bão lụt. 2 mẹ con rất ngạc nhiên rồi hỏi bà cụ : Thế làm thế nào để cứu mọi người khỏi lũ . Bà suy nghĩ 1 lát rồi lấy 1 quả trấu cắn ra làm đôi rồi đưa cho 2 mẹ con 2 vỏ trấu rồi khuất mất đã không thấy bà cụ đâu. 2 mẹ con rất đỗi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời bà cụ rồi đi báo tin cho mọi người.
Đêm hôm đó , quả không sai , mọi người đang cũng phúc thì tự nhiêu có 1 dòng nước phun lên rất lớn rồi cuốn trôi mọi thứ. Mọi người hoảng sợ bỏ chạy nhưng đã muộn , mặt đất dung chuẩn rồi chẳng mấy chốc chỗ đó có rất nhiều nước người ta họi đó là hồ Ba Bể. Còn nhà của 2 mẹ con thì không bị làm sao vì sàn nhà mỗi lúc 1 cao lên. Nên ngôi nhà của 2 mẹ con thành 1 hòn đảo nhỏ giữa hồ.2 mẹ con vừa đặt 2 vỏ trấu xuống nước thì 2 vỏ trấu biến thành 2 chiếc bè nhỏ. 2 mẹ con mặc gió mưa đi cố vớt mọi người lên.
Ý nghĩa : Chúng ta cần phải biết giúp đỡ người khác khi người ta gặp nạn và bạn sẽ nhận được 1 kết quả xứng đáng.
~ Hok Tốt ~

ngày xưa ,ở trong đêm 1 lễ hội nọ có 1 bà lão ăn xin ghẻ lở ,ghớm ghiếc .Bà lão đi đến đâu cũng nói rằng: các ông bà ơi , đói lắm ,nhưng không ai lo cho bà cụ .một mẹ con bà goá thấy thương và cho bà lão ăn và nghỉ .Rồi buổi đêm mẹ con bà goá thức giấc và thấy một con giao long to lớn đang nằm chỗ bà cụ ,hai mẹ con nhắm mắt sợ hãi . sáng hôm sau bà cụ đưa cho mẹ con bà goá 1 cái gì đó quên và nói thứ đó sẽ giúp 2 mẹ con bà ,và bà lão nói sẽ có 1trận lũ lớn nhưng mẹ con bà goá bảo : Làm sao chúng tôi có thể cứu được người dân ? bà lão cắn vỡ một hạt thóc rồi đưa cho mẹ con bà goá .sau đó bà lão rời đi .cuối cùng trận lũ thật sự đã đến ,người dân cố gắng chạy thoát nhưng không kịp .mẹ con bà goá thử ném hạt thcs xuống và hạt thóc biến thành 2 chiếc thuyền to ,mẹ con bà goá lên thuyền và cứu người dân .và hồ Ba Bể đã hình thành như thế và cănnhaf của mẹ con nhà bà goá đã thành Gò Bà Goá
hếttttttt
các bạn ơi hãy kể câu chuyện Sự tích hồ Ba Bể có mở mở bài gián tiếp và kết bài mở rộng mình cần gấp


Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học
Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.
Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.
Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.
Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.
Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.
‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’

k cho mình nhé :
1. TÌNH YÊU
Hoa Bưởi - Ong vàng
Em là bông hoa Bưởi
Anh là con Ong vàng
Hoa Bưởi trắng tinh khôi
Có nét đẹp dịu dàng
Hương thơm thật nhẹ nhàng
Ong vàng yêu hoa bưởi
Nó nguyện suốt cuộc đời
Chỉ yêu hoa bưởi thôi
Dù bay đến muôn nơi
Kiếm ăn xa đến mấy
Mà thấy hương hoa bưởi
Là vội vã bay về
Để được bên hoa Bưởi
Có đôi lần Ong vàng
Kiếm ăn ở nơi xa
Và những lúc mệt mỏi
Đã định ngả lòng mình
Với nàng Hồng kiêu sa
Sắc đẹp quá lộng lẫy
Nhưng bay đến bên nàng
Thấy mùi hương thơm lạ
Ong vàng liền nghĩ ra
Hoa Bưởi và lời thề
Nó lại tỉnh cơn mê
Hoa Bưởi thật xinh đẹp
Nên Ong vàng rất lo
Những khi xa hoa Bưởi
Không thường xuyên ở nhà
Lại sợ Ong Vò vẽ
Cứ lượn lờ ghẹo trêu
Rồi lại sợ hoa Bưởi
Ở nhà một mình buồn
Có khi lại mềm lòng
Bị Vò vẽ tấn công
Chính vì vậy Ong vàng
Mỗi lần bên hoa Bưởi
Nó yêu thương chiều chuộng
Mong muốn cho hoa Bưởi
Lúc nào cũng xinh tươi
Tỏa hương thơm mát dịu
Nó bay, hát vo ve
Bên cạnh hoa Bưởi mãi
Chẳng muốn xa rời nàng
Ong vàng đâu có biết
Hoa Bưởi thật dịu dàng
Ngây thơ và trong trắng
Nhưng hoa chỉ mở lòng
Với chàng Ong vàng thôi
Ở bên cạnh Ong vàng
Hoa Bưởi luôn nồng nàn
Mang lại cho Ong vàng
Niềm vui và hạnh phúc
Có bao nhiêu mật ngọt
Hoa Bưởi cho Ong vàng
Vì hoa Bưởi luôn biết
Ong vàng thích mật ngọt
Do chính nàng làm ra
Hoa Bưởi muốn Ong vàng
Dù có đi đâu xa
Vẫn nhớ về hoa Bưởi
Khi Ong vàng đi xa
Hoa Bưởi sống khép lại
Tạo thêm nhiều mật ngọt
Chờ đợi Ong vàng về
Hoa Bưởi mong muốn rằng
Ong vàng luôn bên cạnh
Với hoa Bưởi mỗi ngày
Để hoa Bưởi chăm sóc
Cho Ong vàng tốt hơn
Mong Ong vàng yêu thương
Và che chở cho mình
Muốn Ong vàng chỉ là
Của riêng hoa Bưởi thôi.
(Thơ Lam Le)
2. THỨC DẬY TÌNH YÊU....
Tình yêu ơi Em đang ở phương nào
Nhớ đến em mà xôn xao trong dạ
Ta hỏi em sao vẫn còn thư thả
Ước mộng này thì đã có từ lâu !
Tình yêu ơi em đang ở nơi đâu
Mà anh tìm nói một câu chưa thấy
Ta hỏi em. Em đang ở đâu đấy
Để cho ta tìm mấy phương trời rồi !
Tình yêu ơi sao không thấy trả lời
Để cho ai vẫn còn đời cô lẻ
Đã biết rằng yêu không thể san sẻ
Thế cho nên vẫn là kẻ đơn côi !
Tình yêu ơi Em có hiểu lòng tôi
Sao trái tim chưa bồi hồi xao xuyến
Em ở đâu để cho Anh quyến luyến
Ta cùng nhau bàn tính chuyện trăm năm !!
(Thơ Phạm Hồng Đức )
3. RƯỢU HỒNG
Lần đầu gặp gỡ nỗi khát khao.
Bởi lòng quân tử ngại lối vào.
Nhặt cánh hoa buồn sầu thương nhớ.
Thầm mơ Tình thắm được nàng trao.
Từng chiều qua ngõ nàng hoa tím.
Mong gặp người xưa nỗi nghẹn ngào.
Đã trót nhưng lòng chưa dám ngỏ.
Mơ ngày hoa cưới rượu hồng đào.
(Thơ Sao Mai)
4. NGÀY XƯA EM CÒN NGÂY THƠ
Từng ôm ảo vọng những mong chờ
Để rồi những tình là hư áo
Nên giờ cuộc đời vẫn xác xơ
Ngày xưa cũng xinh đẹp như ai
Cũng là thơm ngát như hoa lài
Đâu biết tình yêu là hư ảo
Nên thân phận mãi cứ trúc mai
Ngày xưa yêu ai cũng chung tình
Tình yêu ngày ấy hoa Bướm xinh
Nghĩ rằng cuộc đời đầy thơ mộng
Nên giờ mới lỡ giấc mơ tình
Ngày xưa chưa nghĩ như bây giờ
Cuộc đời thủa ấy rất ngây thơ
Nên tình héo úa theo ngày tháng
Để đến bây giờ ôm giấc mơ..
(Thơ Đức Hạnh)
5. GIẤC MƠ TÌNH YÊU
Trắng đêm tưởng bóng thương hình
Bẽ bàng tỉnh giấc riêng mình đơn côi
Sương tan mộng cũng xa rồi
Tìm ai ngơ ngác giữa đời mênh mông
Bình minh rạng rỡ ánh hồng
Tim loang bóng tối cõi lòng giá băng
Hạ đi thu đến vội vàng
Hồn thơ sầu muộn đa đoan một đời
Vô thường như chiếc lá rơi
Nhân sinh chìm nổi giữa đời bão giông
Nay còn mai hóa hư không
Bèo mây dâu biển giữa dòng sông mê
Tìm ai cho trọn ước thề
Ngàn năm sỏi đá lối về còn nhau
Sông Ngân đợi được mùa ngâu
Tình trần mãn kiếp đượm màu thủy chung
(Thơ Phan Thị Ngọc Ánh)
6. TÌNH MUỘN
Người thương hỡi gieo niềm vương nỗi nhớ
Giữa khoảnh trời xa vợi cách non khơi
Hồn tha thiết đêm trường nghe buốt nhói
Cháy cõi lòng hiu hắt nỗi bơ vơ
Tình chớm nở để sầu đau ứa lệ
Đến muộn màng cho đôi ngã buồn giăng
Anh vẫn biết cuộc tình không lối thoát
Nửa cuộc đời sao đắp mộng nên thơ
Làn gió thoảng sương lùa đau tình lỡ
Đắng môi mềm tan nát cả con tim
Yêu say đắm để buồn trong nghịch cảnh
Bến ly đò sông nước rẽ duyên tơ
Lòng thầm ước xin đừng chia tan vỡ
Cho cuộc tình khơi sống mãi bên nhau
Từ sâu thẳm tâm hồn anh níu gọi
Dẫu muộn màng xin thắm vẹn niềm mơ...
(Thơ Lợi Nguyễn)
7. TÌNH EM
Tình em như sợi tơ
Cột anh rất tình cờ
Vào một chiều nắng nhạt
Nghìn xưa đến bây giờ...
Tình em sương cỏ hoa
Thời Gian – Khoảng Cách
Yêu em lắm tuy xa khoảng cách
Cho lòng buồn thử thách thời gian
Một mình suy nghĩ miên man
Nhìn đêm buông xuống ngắm màn sương rơi
Anh vẫn biết ở nơi xa đó
Em hàng đêm lệ nhỏ sầu bi
Gửi vào đêm vắng những gì
Để nhờ làn gió mang đi tới nàng
Nhìn ánh mắt mơ màng nơi ấy
Anh nơi này cũng thấy buồn sao
Con tim thầm nhủ ước ao
Tình mình đẹp lắm lẽ nào chia hai
Ngày mới đến ban mai rực nắng
Mình bên nhau trao tặng yêu thương
Hoa tình yêu nở ngát hương
Vòng tay ân ái môi hường trao duyên
Thời gian sẽ đưa thuyền cặp bến
Rồi niềm vui sẽ đến mọi nhà
Xuân về rạng rõ sắc hoa
Tình đôi mình mãi đậm đà thủy chung.
Tham khảo :
Ngày xửa ngày xưa, thần Giao Long biến thành bà lão già nua bệnh tật để đi thử lòng mọi người. Đến đâu bà lão cũng bị người ta xa lánh. Một hôm bà lão tìm đến một nơi đang diễn ra lễ hội đồng vui. Mọi người đều ăn mặc đẹp, thắp hương khấn cầu Trời, Phật, thần linh ban cho nhiều phúc lộc. Ai cũng nói đến chuyện làm phúc, chuyện lễ nghĩa. Nhưng mọi người đều xa lánh, đều từ chối, đều xua đuổi bà lão đói khổ khi bà cất tiếng van xin.
Trời sắp tối. Bà lão ăn mày lập cập bước vào một túp lều của hai mẹ con bà Góa nghèo khổ. Chỉ có một bát cơm nguội, hai mẹ con dành cho bà lão ăn mày. Chỉ có một manh chiếu rách, hai mẹ con cũng nhường cho con người khốn khổ. Bà lão ăn mày cảm động lắm cất tiếng cảm ơn và nói: "Hai mẹ con bà tuy nghèo mà phúc đức lắm, Trời sẽ phù hộ cho". Trước khi bước ra đi, bà lão đưa cho hai mẹ con bà Góa một gói tro, một chiếc vỏ trấu và dặn: "Nhớ giữ lấy để phòng thân. Lũ lụt, mưa to gió lớn thì rắc tro xung quanh nhà. Nước dâng lên thì thả vỏ trấu xuống...". Rồi bà lão ăn mày biến mất.
Đêm ấy mưa to gió lớn, thần Giao Long còn hóa phép làm cho đất sụt xuống, nước phun lên, dâng lên trắng cả trời đất như biển. Nhiều người bị chết đuối, bị lũ cuốn đi. Hai mẹ con bà Góa rắc tro xung quanh túp lều mình, nước không tràn vào được. Chiếc vỏ trấu, hai mẹ con vừa thả xuống nước, tức thì hóa thành một chiếc thuyền độc mộc rất to, rất dài. Với chiếc thuyền độc mộc ấy, hai mẹ con bà Góa đã cứu được bao nhiêu người thoát chết. Họ không bao giờ quên công ơn của hai mẹ con bà.
Nơi thần Giao Long làm sụt đất ấy biến thành một cái hồ sâu, dài, rộng, bốn bề là vách núi, được người đời gọi là hồ Ba Bể. Giữa hồ mênh mông nổi lên một cái gò cao gọi là gò Bà Góa.
Đã bao đời nay, dân gian vẫn lưu truyền câu ca dao:
"Bắc Cạn có suối đãi vàng,
Có hồ Ba Bể, có nàng áo xanh".
~ HT ~
Ngày xưa ở Nam Mẫu thuộc tỉnh Bắc Kan, người ta mở hội cúng Phật. Ai cũng lo làm việc tốt đề cầu phúc. Bỗng nhiên hôm ấy xuất hiện một bà lão ăn xin, người gày còm lở loét, trông thật gớm ghiếc. Bà đi đến đâu cũng phều phào mấy tiếng : "Đói lắm các ông các bà ơi"
Bà đi đến đâu cũng bị mọi người xua đuổi. Khi đến ngã ba, bà gặp được hai mẹ con bà góa đi chợ về. Người mẹ thấy bà lão tội nghiệp quá bèn đưa bà cụ về, cho bà cụ ăn rồi mời bà nghỉ lại. Tối hôm ấy hai mẹ con bỗng thấy chỗ bà cụ nằm sáng rực lên và xuất hiện con giao long to lớn đang cuộn mình ở đấy. Me con bà vô cung kinh sợ đành nhắm mắt phó mặc cho số phận.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai mẹ con chẳng thấy con giao long đâu cả. Chỗ ấy vẫn là bà cụ gầy yếu. Bà sửa soạn ra đi. Trước lúc từ biệt, bà lão nói với hai mẹ con : "Vùng này sắp có lụt lớn. Ta cho mẹ con chị gói tro này, nhớ rắc xung quanh nhà mới tránh được nạn chết chìm. Bà lão liền nhặt một hạt thóc cắn vỡ ra, đưa cho mẹ con bà góa hai mảnh vỏ trấu, nói :' Hai mảnh vỏ trấu này giúp mẹ con nhà chị làm việc thiện". Nói rồi, bà lão biến mất. Hai mẹ con vội vàng làm theo những điều bà lão dặn
Tối hôm đó, khi mọi người đang lễ bái thì bỗng có một cột nước từ dưới đấy phun lên kèm theo tiếng nổ dữ dội, nhà cửa, người vật đều chìm nghỉm trong biển nước. Duy chỉ có ngôi nhà của hai mẹ con bà góa vẫn còn. Nước dâng lên bao nhiêu thì nền nhà ấy cao lên bấy nhiêu. Thấy dân làng bị chìm trong lũ lụt, nhớ lời bà lão dặn, hai mẹ con liền lấy hai mảnh vỏ trấu thả xuống nước. Lạ thay, hai mảnh vỏ trấu biến thành hai chiếc thuyền lớn. Thế rồi hai mẹ con vội chèo thuyền đi khắp nơi cứu dân làng.
Vùng đất bị sụt lở ấy hiện nay biến thành một cái hồ rộng lớn gọi là hồ Ba Bể. Còn cái nền nhà của hai mẹ con nổi lên như một cái gò giữa hồ, dân làng gọi là gò Bà Góa.