K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

19 tháng 6 2019

Hà Nội, ngày 22 tháng 2 năm 2009

Bố kính mến của con!

Đã lâu, bố mới về thăm nhà, cả gia đình rất vui trong dịp sum họp đó. Lẽ ra, niềm vui ấy phải trọn vẹn, nhưng chỉ vì lỗi lầm của con mà bố mẹ phiền lòng. Con biết lúc bước chân ra đi, bố lo cho con, đứa con trai ham chơi, nghịch ngợm. Chắc đến giờ, bố vẫn chưa hết buồn vì con? Con viết thư này mong bố tha thứ!

Bố ơi! Giờ này con đã hiểu ra rằng bố nghiêm khắc với con là vì muốn cho con nên người. Suốt sáng chủ nhật vừa qua, bố đã dành thời gian để quan tâm, chăm sóc tới con. Bố hướng dẫn con giải những bài toán khó. Bố giảng rất dễ hiểu và con đã làm được những bài toán ấy. Bố ra cho con một số bài tập tương tự như vậy và bảo con giải ngay trong chiều hôm đó.

Đầu giờ chiều, lúc con vừa ngồi vào bàn học thì Tấn và Trung đến thì thầm rủ con đi đá bóng. Sợ bố mẹ không cho phép nên con đã nói dối là các bạn rủ đi thăm cô giáo bị ốm. Bố mẹ đã tin con nên đồng ý cho đi.

Đến cổng trường, con thấy bảy tám bạn đã chờ ở đó. Chúng con chia làm hai nhóm, đá bóng ngay trên mặt đường, gây cản trở cho người và xe qua lại. Lúc con mải mê lao ra bắt bóng, không may con đã bị một anh thanh niên đi xe máy đụng phải. Con ngã rất đau, xây xát cả chân tay, quần bị rách môt miếng to ở đầu gối. Các bạn vô cùng hoảng sợ. Tấn đã mượn lọ dầu nóng của một bà cụ bán hoa quả gần đấy để xoa bóp cho con. Cuộc chơi thế là chấm dứt.

Trên đường về, con nghĩ cách nói dối bố mẹ sao cho êm. Khi nhìn thấy con, mẹ ngạc nhiên hỏi làm sao thế thì con đã nói là bị ngã trên đường về. Nhìn mắt bố, con biết bố không tin. Bố nói: “Con nói dối. Con hãy nói thật mọi chuyện! Thôi, con vào rửa chân tay và thay quần áo đi, rồi mẹ bôi thuốc cho!".

Nghe bố nói, con muốn khóc nhưng vì chuyện đã rồi nên đành cúi đầu lặng thinh.

Bố ơi, con ân hận lắm! Chỉ vì ham chơi mà con đã thành đứa trẻ dối trá và hèn nhát. Thật không hay tí nào phải không bố? Con xin hứa với bố từ nay con sẽ từ bỏ tật xấu ấy, tự giác học tập hơn nữa để bố mẹ vui lòng. Tháng sau bố về, con sẽ tiến bộ hơn nhiều.

Mong bố ghi nhận quyết tâm của con! Con dừng bút, kính chúc bố mạnh khoẻ, công tác tốt!

Kính thư

Con trai của bố

Mạnh Hùng



19 tháng 6 2019

Mẹ kính yêu của con!

Mười tám năm ba mẹ nuôi con khôn lớn với bao khó nhọc, bao cảm cảm xúc: khi con chào đời, rồi chập chững bước đi, cho đến khi con khôn lớn. Có những điều con luôn chia sẻ với mẹ nhưng cũng có những điều về ba mẹ mà chưa một lần con dám nói ra, những điều ấy con chỉ giữ cho riêng mình, cho đến hôm nay – đúng vào ngày lễ Tri ân trưởng thành của con – con muốn nói về những điều mà con chưa thể nói ấy.

Các chị con bệnh nặng ba không cho vào bệnh viện chữa trị, mẹ phải lén ba dẫn chị đi chữa bệnh. Con đã từng rất giận ba vì ba không hiểu được cuộc sống của con, ba không hiểu được chuyện tiền nong khó khăn đối với đứa con gái mới lớn như con như thế nào khi phải tự lo tiền học thêm, quần áo, sách vở. Con đã từng rất giận ba vì những lời nói của ba khiến mẹ đau lòng và khổ sở. Nhưng bù đắp lại những thiếu thốn đó, mẹ cố gắng san sẻ tình yêu để chúng con không bị thiếu thốn tình cảm của một người ba.

Mẹ ơi! Người ta nói mẹ của con quê mùa, không sang trọng nhưng người ta không hề biết mẹ của con có trái tim của hàng vạn người mẹ khác. Trái tim mẹ đã nhận nhiều mảnh vá khi ở bên ba nhưng mẹ lại cho mang cho chúng con nhiều hơn những tình cảm ấy.

Mẹ không phải là một người phụ nữ giàu có về tiền bạc, mà chỉ là một người phụ nữ phụ thuộc tiền bạc vào chồng mình, nhưng mẹ đã cố nuôi được hai chị của con học đến đại học. Nhưng có lẽ số phận nghiệt ngã đã chiến thắng sự cố gắng của mẹ.

Mẹ không bao giờ nói rằng "Mẹ yêu con" nhưng khi con đi xa về mẹ luôn ôm con vào lòng. Mẹ không bao giờ thừa nhận con đã lớn nhưng mẹ bắt con phải tự giải quyết vấn đề của mình.

Mẹ cũng không dạy con khóc trước những khó khăn nhưng nước mắt mẹ rơi trong ngày anh con mất làm con đau lòng, đau hơn cả trăm ngàn roi vọt.

Mẹ không dạy con ganh đua, tranh giành với bất kì ai nhưng mẹ dạy con phải đi đến thành công dù muộn hơn người khác.

Mẹ không dạy con cách xử lí tất cả các tình huống, nhưng mẹ dạy con chọn cách mà tất cả mọi người ít phải tổn thương nhau. Mẹ không dạy con gây ra nỗi đau cho người khác mà dạy con nhẫn nhịn khi người khác làm mình đau.

Mẹ luôn nói rằng "Bây lớn rồi thì tự mà lo lấy" nhưng thấy con khóc mẹ lại vội vàng hỏi "Con khóc hả? Sao vậy con? Đau ở đâu hả con? Ai la con hả?" con không biết nói gì chỉ biết khóc trước tình yêu thương của mẹ.

Mẹ dạy con phải siêng năng và hay chê trách con lười biếng nhưng mỗi khi thấy con xắn tay áo làm việc nhà mẹ lại rầy con "Làm cho hư của người ta à? Đi học đi".

Nghỉ hè con đi làm kiếm tiền để mua sách vở cho năm học tới. Đúng gần một tháng con nhận được tin mẹ nhập viện, con thấy có một cảm giác gì đó lạ lắm. Con chợt nhớ có những khi con ngang bướng cãi lại lời mẹ, con nghĩ mẹ đã già, mẹ bảo thủ chẳng chịu hiểu cho con, con cảm thấy hối hận, con muốn ngạy lập tức chạy đến bên mẹ và khóc oà như một đứa trẻ.

Có những trưa con học về không thấy mẹ, con thấy lòng mình trống trải lắm, nhưng khi thấy mẹ ngồi giữa đống củi to đùng dưới trưa nắng nóng, với những nếp nhăn trên làn da sạm đen và cả một mái đầu gần như bạc trắng con lại thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt lăn dài trên má con.

Mẹ đã dạy con nhiều hơn những gì mà con có thể kể. Mẹ đã không dạy con biết yêu thương riêng một ai, mà bắt con phải yêu thương tất cả như mẹ đã làm...

Chỉ với một câu "Con yêu mẹ" không thể nói ra mà người ta vẫn thường đổ lỗi cho sự nhút nhát. Nhưng với con, con được sinh ra trong vòng tay mẹ mà con lại quên đi sự tần tảo của mẹ, con mãi mê chạy theo dòng đời hối hả để rồi khi vấp ngã, con nhìn lại bỗng thấy mẹ vẫn ở đó nhìn về con, hỏi con có đau không? Còn con thì chưa bao giờ hỏi mẹ như thế.

Ba đã dạy cho con tồn tại với sự khó khăn và chỉ cho con thấy lỗi lầm mà con đừng nên vấp phải. Còn mẹ dạy cho con cách yêu thương và hi sinh tất cả dù bản thân mình cảm thấy đớn đau.Tuy những thứ khác con không giàu có bằng người ta nhưng con rất tự hào vì con có nhiều hơn người khác về tình yêu của mẹ!

Con đã từng viết, viết rất nhiều, rất nhiều nhưng con lại chưa từng viết về ba mẹ. Và đây là lần đầu tiên, cũng là giây phút con muốn nói với ba mẹ rằng con đã trưởng thành. Con không còn trách ba đã không tròn bổn phận, vì sau những lỗi lầm con vẫn thấy được sự nhọc nhằn của ba, sự hi sinh cho chúng con suốt mười tám năm qua. Ngược lại con thấy mình đã sai, con muốn nói lời xin lỗi với ba và lời cảm ơn mẹ đã dạy cho lòng bao dung của con trở nên đầy đặn.

Con mong mẹ luôn sống bên con thật lâu vì đối với ***** là người tốt nhất – một người sẵn sàng che chở khi con gặp khó khăn, một người sẵn sàng dạy cho con biết những lỗi sai trên đường đời.

Và sẽ có một ngày con phải đi xa mẹ để đến với ước mơ, sự nghiệp của con, có thể con không tiến thân bằng con đường học vấn như bao bạn khác. Nhưng mẹ hãy tin vào con, mỗi bước con đi sẽ là một viên gạch xây nên con đường đến với thành công, con sẽ xây cho mình và cho mẹ của con một thế giới chỉ có niềm vui mẹ nhé!

Con yêu mẹ thật nhiều!

9 tháng 10 2016

1. Thừa QHT qua
2. Thừa QHT đối với
3. Thừa QHT với

12 tháng 10 2016

trong câu 1 thì thừa quan hệ từ "qua"

trong câu 2 thì thừa quan hệ từ " đối với "

còn câu 3 thì thừa quan hệ từ " với "

27 tháng 9 2016

 

Bạn có thể tham khảo bài này của Nguyễn Phương Linh.Ôn tập ngữ văn lớp 7

Ôn tập ngữ văn lớp 7

27 tháng 9 2016

Thank you pạn nhiều nha Minh Thuhihi

thơ nào Nhi Nhí Nhảnh

30 tháng 10 2016

-Hai câu đầu

Giọng điệu miêu tả,tư sự và thoáng chút ngậm ngùi,tâm sự của người được trở về quê hương

30 tháng 10 2016

pài nài mk ms lm nè nhưng mừ là cảm nghĩ zề ca dao về tình cảm gđ cơ

30 tháng 10 2016
Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con
 
Người Việt Nam ta rất coi trọng đời sống tình cảm, nhất là tình cảm gia đình. Có lẽ không ai không biết đến bài ca dao đã trở thành lời ru quen thuộc tự bao đời:
 
Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
 

Nói về công lao của cha mẹ đối với con cái, câu ca dao trên đã đưa ra những hình ảnh giàu sức biểu cảm để so sánh và chỉ có những hình ảnh vĩ đại như núi Thái Sơn, như nước trong nguồn mới diễn tả hết công lao to lớn ây. Thái Sơn là một ngọn núi cao nổi tiếng ở Trung Quốc, tượng trưng cho những gì lớn lao, vĩ đại. Khi so sánh Công cha như núi Thái Sơn, nhân dân ta muốn nhấn mạnh công lao của người cha trong việc nuôi dạy con cái trưởng thành. Còn hình ảnh nước trong nguồn thể hiện tình yêu thương vô hạn của người mẹ đối với các con.

 
 
Người xưa đã ví công cha với ngọn núi cao nhất, còn nghĩa mẹ lại so sánh với nước trong nguồn bất tận. Đọc kĩ bài ca dao, ta sẽ ngạc nhiên trước sự tinh tế này. Người xưa đã phản ánh rất đúng đặc điểm tâm lí và cách, biểu hiện tình cảm của cha mẹ đối với con cái để từ đó chọn chữ và dùng hình ảnh so sánh cho hợp lí Vì thế chữ công để nói về cha, chữ nghĩa để nói về mẹ. Hai hình ảnh núi Thái Sơn và nước trong nguồn tuy khác xa nhau nhưng đều phù hợp với vai trò và vị trí của mỗi người.
 
Công sinh thành của cha mẹ rất lớn. Không có cha mẹ thì không có các con. Bất cứ một anh hùng hay vĩ nhân nào cũng đều được sinh ra từ cha mẹ của mình. Cha mẹ đã rứt ruột sinh ra các con, đã chia sẻ một phần xương thịt để các con có mặt trên đời. Chính vì vậy, công ơn sinh thành của cha mẹ sánh ngang với núi cao, biển rộng.
 
Cha mẹ cũng là người nuôi dưỡng các con từ khi mới chào đời cho đến lúc trưởng thành. Mẹ nuôi con bằng dòng sữa ngọt lành. Cha mẹ thay nhau chăm sóc đàn con mỗi khi trái gió trở trời. Cha mẹ ra sức làm lụng để nuôi các con khôn lớn. Từ một hình hài nhỏ xíu cho đến khi biết đi, rồi biết đọc, biết viết, biết nấu cơm, quét nhà, biết làm lụng để tự nuôi thân đâu phải là chuyện ngày một, ngày hai. Các con lớn dần lên cũng là lúc cha mẹ già yếu đi. Cha mẹ đã dành cho đàn con tất cả tâm huyết và sức lực của mình.
 
Không chỉ nuôi con lớn, cha mẹ còn dạy dỗ cho các con nên người. Cha mẹ dạy con bằng chính những việc làm, những hiểu biết về đời sống, về đạo làm người của mình. Sau này, dù được thầy cô dạy dỗ, được người đời khuyên răn, nhưng cha mẹ vẫn là người thầy đầu tiên, người thầy gần gũi nhất của các con.
 
Hạnh phúc thay cho những đứa con được ấp ủ, yêu thương trong vòng tay cha mẹ! Vậy làm con phải đối xử với cha mẹ như thế nào để đáp đền chữ hiếu ? Câu cuối của bài ca dao nhắc nhở chúng ta bổn phận làm con:
 
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
 
Đạo con là đạo đức, trách nhiệm làm con. Bổn phận của con cái là phải bày tỏ lòng biết ơn và thái độ kính mến, chăm sóc cha mẹ lúc già yếu. Tình cảm đối với cha mẹ phải chân thành và được thể hiện qua những thái độ, hành động xứng với đạo làm con.
 

Trong dân gian xưa nay đã lưu truyền những câu chuyện cảm động về lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ qua Nhị thập tứ hiếu (Gương sáng của hai mươi bốn người con hiếu thảo). Nàng Cúc Hoa dắt mẹ đi ăn mày, gặp cảnh ngặt nghèo đã cắt thịt ở cánh tay mình để dâng mẹ ăn cho đỡ đói. Có lẽ đó cũng là mội nách nói cường điệu để ca ngợi đức hiếu thảo. Còn trong đời thường, lòng biết ơn cha mẹ được thể hiện qua những lời nói và việc làm cụ thể hằng ngày như cốc nước mát ân cần trao tận tay cha mẹ, khi đi làm về nắng nôi, mệt nhọc; là bát cháo nóng lúc cha mẹ ốm mệt; là sự cảm thông với hoàn cảnh khó khăn của cha mẹ mà không đua đòi ăn diện quần nọ, áo kia… Điều quan trọng nhất đối với lứa tuổi học sinh là chúng ta phải phấn đấu học tập, rèn luyện để trở thành con ngoan, trò giỏi, thành niềm vui, niềm tự hào cửa cha mẹ.

Năm tháng qua đi, em ngày một trưởng thành. Em tự nhủ phải học tập thật giỏi để sau này trở thành người hữu ích cho gia đình, xã hội và thực sự trở thành chỗ dựa đáng tin cậy của cha mẹ lúc tuổi già.
 
Câu ca dạo Công cha như núi Thái Sơn… luôn nhắc nhở em giữ trọn đạo làm con.
HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
27 tháng 12 2023

Tác giả hoàn toàn chính xác với nhận định: “Chỉ khi nhìn thẳng vào thiếu sót của bản thân mới có cơ hội để tự sửa mình và có thái độ khoan dung với lỗi lầm của người khác để thiết lập những mối quan hệ tốt, hướng tới điều tốt đẹp hơn”. Ở đây, khi con người dám nhìn thẳng vào thiếu sót của mình sẽ có thể tìm ra phương án để giải quyết, khắc phục những sai lầm, khuyết điểm đó và không để những điêu sai trái ấy lặp lại. Ngược lại, nếu không chịu thừa nhận cái sai của mình mà biện minh, đổ lỗi thì cái sai kia không được sửa chữa tận gốc và rồi một ngày khác với tình huống tương tự thì lỗi sai trước đó có thể bị lặp lại. Mặt khác, khi dám nhìn nhận lỗi lầm của mình thì cũng sẽ bao dung với người khác. Bởi khi đã làm rõ lỗi lầm, cái sai của mình để dẫn đến thất bại thì chúng ta có thể dễ dàng tha thứ cho lỗi sai của người khác nhiều hơn. Như vậy, khi ai cũng biết lỗi sai của mình thì việc tự chịu trách nhiệm sửa chữa được giải quyết và tất cả các sai lầm được giải quyết thì đó có thể là con đường dẫn tới thành công. Không chỉ vậy, việc tự dám nhìn thẳng vào sự thật, nhìn nhận cái sai của mình sẽ làm con người mình ngày càng phát triển kiến thức, trình độ và cũng sẽ trở lên độ lượng, nhân từ.

15 tháng 2 2016

1.MB:Lời dẫn dắt

Nêu ý kiến

2.TB

Luận điểm 1:Ca dao gợi vẻ đẹp thiên nhiên

Luận điểm 2:Ca dao gợi vẻ đẹp quê hương

Luận điểm 3:Ca dao gợi vẻ đẹp đất nước

 

Dẫn chứng

-Đất nước VN có vẻ đẹp bình dị với những nét thanh mảnh uyển chuyển:

Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương.
Mịt mù khói tỏa ngàn sương,
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ.

-Vẻ đẹp sơn thủy hữu tình:

Đường vô xứ Huế quanh quanh
Non xanh nước biếc nhu tranh họa đồ.
Ai vô xứ Huế thì vô.....

3.KB:khẳng định lời nhận xét đúng đắn về ca dao

17 tháng 2 2016

đọc ca dao tục ngữ rồi biết liền

29 tháng 2 2016

nh yêu thiên nhiên, trong đó có tình yêu cái đẹp của thiên nhiên, phong cảnh là một nét nổi bật trong tính cách người Việt. Qua ca dao chúng ta thấy đối với người dân quê, cảnh đẹp là cảnh có núi có sông, có sơn có thủy , sơn thủy hài hòa, núi sông uốn lượn mềm mại, cảnh vật luân chuyển, hoạt động, tràn đầy sinh khí và sức sống nhưng cũng đầy tình tứ, gắn bó tương thông với con người. Cảnh đẹp ấy bên cạnh hình dáng uyển chuyển và tươi tắn, hữu tình, còn là tượng trưng của ấm no, hạnh phúc. Trong thẩm mỹ của người dân quê, cái đẹp và cái có ích không loại bỏ nhau mà gắn chặt với nhau.

Rung động trước vẻ đẹp thiên nhiên là một bộ phận trong kinh nghiệm thẩm mỹ của con người. Tìm hiểu những rung động ấy qua ca dao truyền thống cũng là một cách tiếp cận bản sắc văn hóa của người Việt.

Mỗi dân tộc tồn tại đều có diện mạo riêng của mình. Diện mạo ấy thường bộc lộ rõ rệt nhất trong văn hóa, tức là trong cách sinh hoạt, cách ứng xử của con người trong quan hệ với chính mình, với tự nhiên và với xã hội. “Văn hóa là hệ thống ứng xử của con người với thiên nhiên và xã hội, trong hoạt động sinh tồn và phát triển của mình”(Hà Văn Tấn) (1). Trong diện mạo ấy có những nét độc đáo, chỉ riêng dân tộc có, nhưng cũng có những nét giống hoặc gần gũi với các dân tộc khác. Nghiên cứu diện mạo hay bản sắc văn hóa dân tộc trước hết không phải đi tìm cho được nét khác biệt của dân tộc mình với dân tộc khác, vì điều này đòi hỏi sự hiểu biết rất lớn, mà chính là nhận diện cho được chân dung văn hóa của dân tộc mình, xác định cho được những nét nổi bật đã tạo nên diện mạo văn hóa của dân tộc.

Bản sắc văn hóa của dân tộc được cấu thành từ nhiều yếu tố, trong đó có thị hiếu thẩm mỹ, quan niệm về cái đẹp. Sáng tác dân gian là một căn cứ đáng tin cậy, dựa vào đó có thể nhận ra phần nào đặc điểm ý thức thẩm mỹ của người Việt. Tìm hiểu cái đẹp trong ca dao là một cách tiếp cận, một con đường nhằm đến mục tiêu nhận thức đầy đủ hơn tính cách của người Việt và xa hơn là diện mạo của văn hóa dân tộc.

Trong ca dao truyền thống, chúng ta bắt gặp rất nhiều câu có chữ “Đẹp”:

 

Mặn nồng một vẻ thiên nhiên

Đất ta cảnh đẹp càng nhìn càng say. (2)

*        *

*

Gia Lâm có đất Cổ Bi

Muôn đời cảnh đẹp còn ghi rành rành.

*        *

*

Tương truyền đây đất đế kinh

Bao nhiêu cảnh đẹp lừng danh trong ngoài.

*        *

*

Chẳng vui cũng thể hội Thầy

Chẳng đẹp cũng thể Hồ Tây xứ Đoài.

*        *

*

Giao Tự lắm bãi nhiều doi

Lắm con gái đẹp nhiều nơi phải lòng.

*        *

*

Nhất đẹp con gái Bù Nâu

Cứng cỏi Đanh Xá, cơ cầu Quyển Sơn.

*        *

*

Gái Dự Quần đẹp như hoa lí

Trai thanh tân có ý mà theo.

 

Nếu coi chữ “Đẹp” đồng nghĩa với chữ “Xinh” thì số lượng những câu ca dao dạng này còn tăng lên rất lớn:

 

Trúc xinh trúc mọc đầu đình

Em xinh em đứng một mình cũng xinh.

*        *

    *

Nhất quế nhị lan

Nhất xinh, nhất lịch khôn ngoan trăm chiều.

*        *

*

Gặp em thấy khéo miệng cười

Thấy xinh con mắt, thấy tươi má hồng.

 

Có thể nói cái Đẹp là một cảm hứng lớn trong thơ ca trữ tình dân gian người Việt. Cuộc sống lao động cực nhọc, vất vả không làm thui chột cảm xúc thẩm mỹ của người dân quê, không làm mất đi những rung động về vẻ đẹp của cảnh vật và con người bắt gặp hằng ngày. Rung động ấy có khi bột phát thành tiếng kêu vui:

 

Do Xuyên đẹp lắm ai ơi

Có về chỗ đó cho tôi về cùng.

 

Nhưng nhiều khi chỉ thể hiện trong cái nhìn trìu mến, yêu thương với cảnh vật:

 

Làng tôi có lũy tre xanh

Có sông Tô Lịch uốn quanh xóm làng.

*        *

*

Nhác trông phong cảnh vui thay

Báo Bồng có phải chốn này hay không.

 

Trong hoàn cảnh đất nước nông nghiệp lạc hậu, thiên tai đe dọa, làm không đủ ăn, đói no thất thường, đời sống lao động một nắng hai sương, giữ cho được cái nhìn yêu đời và những rung động vô tư như vậy quả thật đáng quý. Đó phải chăng cũng là một nét tính cách của người Việt? Phải chăng tình yêu cái đẹp ấy là một trong những cội nguồn của sự mến mộ văn chương của người Việt, nhất là đối với thơ ca, sự mến mộ mà Nguyễn Bỉnh Khiêm thì gọi là “bệnh yêu thơ” không chữa được, còn Ngô Thì Sĩ thì gọi là bệnh “nghiện thơ” và chính điều đó đã làm cho nước ta thành “một nước thơ” như lời Ngô Thì Nhậm nói khi bàn thơ với Phan Huy Ích (3). Phải chăng tình yêu cái đẹp ấy có khi đã dẫn đến việc tạo ra nét “văn chương phù hoa” trong tính cách người Việt, như nhận xét của Đào Duy Anh?(4).

Trong ca dao, những cảm xúc về cái đẹp bắt nguồn trước hết từ bức tranh thiên nhiên và phong cảnh. Có rất nhiều câu chữ “Đẹp” đi liền với “Cảnh”:

 

Vọng Phu cảnh đẹp núi Nhồi

Có người chinh phụ phương trời đăm đăm.

*        *

*

Đường nào vui bằng đường Thượng Tứ

Cảnh mô đẹp bằng núi Ngự, sông Hương.

 

Cảnh ở đây có thể là cảnh thiên nhiên như hòn Vọng Phu, núi Nhồi, như sông Hương núi Ngự, nhưng cũng có thể là cánh đồng, làng quê, bến nước, con đò, tức là cảnh ở đó tự nhiên và con người gắn với nhau thân thiết, gần gũi:

 

Thanh Trì cảnh đẹp người đông

Có cây sáo trúc bên đồng lúa xanh.

*        *

*

Đại Hoàng phong cảnh hữu tình

Của nhiều, đất rộng, gái xinh trai tài.

 

Cảnh hay phong cảnh đi vào ca dao phổ biến nhất trong bốn trường hợp. Thứ nhất là trong những câu mở đầu (5):

Nước sông Gianh vừa trong vừa mát

Truông Quảng Bình nhỏ cát dễ đi.

Dang tay ngứt đọt từ bi

Cho lòng bên nớ bên ni kết nguyền.

hay:

Trăng lên đỉnh núi trăng mờ

Mình yêu ta thực hay là ghét chơi ?

 

Thứ hai là trong những câu kể chuyện tâm tình, ở đó cảnh là môi trường gặp gỡ, là nơi tình tự, chờ đợi, nhớ nhung, nơi diễn ra câu chuyện yêu đương:

 

Nước sông Tô vừa trong vừa mát

Em ghé thuyền đỗ sát thuyền anh

Dừng chèo muốn tỏ tâm tình

Sông bao nhiêu nước thương mình bấy nhiêu

*        *

*

Đêm khuya trăng lệch trời trong

Muốn trao duyên với bạn sợ lòng mẹ cha

Thứ ba, trong những câu ca giới thiệu về quê hương xứ sở:

Ai về đến huyện Đông Anh

Ghé xem phong cảnh Loa Thành Thục Vương…

*        *

*

Dạo xem phong cảnh trời mây

Lô, Đà, Tam Đảo cũng quay đầu về.

 

Thứ tư, cảnh như đối tượng của sự thưởng thức thẩm mỹ:

 

Gió đưa, đưa lướt chòm thông

Gió bay thông cỗi như lồng bóng ngân

Suối trong leo lẻo trên ngàn

   Kìa con chim Phượng soi làm suối trong.

 

hay:

                                               Ai đi qua phố khoa Trường

Dừng chân ngắm cảnh núi rừng xanh xanh

Dòng sông uốn khúc chảy quanh

Trên đường cái lớn bộ hành ngược xuôi.

Rõ ràng trong trường hợp thứ tư này, thiên nhiên và cảnh vật hiện ra không phải như những đối tượng sở chỉ(reference), ám chỉ hay đưa đẩy, mà là đối tượng của sự chiêm ngưỡng thuần túy. Điều này rất đáng chú ý, nó chứng tỏ ca dao truyền thống không chỉ chứa đựng tâm tư và kinh nghiệm sống ủa người dân quê mà còn thể hiện những rung động thẩm mỹ, tình yêu của họ với cái đẹp của thiên nhiên và cảnh vật xung quanh.

Đặc điểm cơ bản của cảm xúc thẩm mỹ là tính vô tư. Đứng trước một cảnh vật người ta có thể có nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng chỉ khi nào cảm xúc thoát khỏi những quan tâm về ý nghĩa hay giá trị thực tế của đối tượng và chỉ tập trung vào hình dáng, màu sắc và sự chuyển động của nó thì cảm xúc đó mới được coi là cảm xúc thẩm mỹ. Trong ca dao chúng ta bắt gặp rất nhiều lần những rung động thẩm mỹ như vậy:

Chiều chiều ra đứng gốc cây

Trong chim bay liệng, trông mây ngang trời

Trông xa xa tít xa vời

Những non cùng nước, những đồi cùng cây.

*        *

*

Trời xanh dưới nước cũng xanh

Trên non gió thổi dưới gành sóng xao.

 

Có điều cần lưu ý là trong ca dao như đã nói ở trên, đối tượng gây nên cảm xúc thẩm mỹ không chì là thiên nhiên mà nhiều khi còn là những cảnh vật do con người tạo nên, gắn bó với đời sống của họ:

Mênh mông biển lúa xanh rờn

Tháp cao sừng sững trăng vờn bóng cau

Một vùng phong cảnh trước sau

Bức tranh thiên cổ đượm màu giang san.

*        *

*

 

Thanh Trì cảnh đẹp người đông

Có cây sáo trúc bên đồng lúa xanh.

Điều này hoàn toàn dễ hiểu. Cuộc sống của người nông dân vốn gắn chặt với thiên nhiên, vì vậy vẻ đẹp của thiên nhiên cũng gắn chặt với sinh hoạt của con người. Cái đẹp của phong cảnh có khi là vẻ đẹp của núi, sông, suối khe thuần túy, nhưng nhiều khi là cánh đồng, là bến sông, là con đường người qua lại đông vui. Trong ý thức của người nông dân, cảm xúc thẩm mỹ không phải lúc nào cũng tồn tại độc lập mà thường pha trộn, xen lẫn với những cảm xúc khác, nhất là cảm xúc về cái có ích. Điều này phản ánh rất rõ trong những câu ca dao có chữ “Đẹp” liên quan đến phong cảnh:

Đường về Đông Việt loanh quanh

Đồng xanh làng đẹp như tranh họa đồ.

 

Vẻ đẹp của quê hương ở đây gắn với cánh đồng lúa xanh hứa hẹn một mùa gặt no ấm, tức là gắn với cảm giác về sự sung túc, với cái có ích.

Sự pha...

26 tháng 10 2018

bài 1.Con đã lớn lên trong vòng tay của mẹ                                    bài 2. Trong tháng 10 có ngày 20

Từng ngày từng ngày con lớn khôn                                                  Ngày phụ nữ việt nam ra đời

Được mẹ được mẹ quan tâm và chăm sóc                                       Để cảm ơn những người phụ nữ

Không biết đã bao nhiêu tháng ngày                                                  Cả 1 đời vì nước vì non

Công mẹ lớn lao như trời bể                                                              Dù cực khổ ra sao chẳng lời than vãn   

Nào có ai đong đếm được đâu                                                           Biết bao nhiêu tấm gương trên đời

Mẹ ơi con yêu mẹ nhất                                                                        Hai bà trưng cưỡi voi đánh giặc

Con tặng mẹ điểm 9 , điểm 10.                                                            Giúp cho dân non nước thanh bình

                                                                                                             Người mẹ hiền bếp núc đảm đang

                                                                                                              Luôn quan tâm yêu thương con và chiều mến

                                                                                                               Người cô giáo bao ngày dạy dỗ

                                                                                                              Để hôm nay con có đức có tài

                                                                                                              Cảm ơn mẹ ,  cảm ơn cô , cảm ơn những người phụ nữ

                                                                                                              Con yêu mẹ yêu cô nhất trên đời.

26 tháng 10 2018

mk viết thơ nha