Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1. Gạch 1 gạch dưới chủ ngữ, gạch 2 gạch dưới vị ngữ trong các câu sau:
a. Thành phố như bồng bềnh nổi giữa một biển hơi sương
- CN: Thành phố.
- VN: như bồng bềnh nổi giữa một biển hơi sương.
b. Mặt trời dâng chầm chậm, lơ lửng như một quả bóng bay mềm mại.
- CN: Mặt trời.
- VN: dâng chầm chậm, lơ lửng như một quả bóng bay mềm mại.
c. Mọi người đi lại tấp nập mà nó vẫn không hề hay biết.
- CN: Mọi người.
- VN: đi lại tấp nập mà nó vẫn không hề hay biết.
d. Chỉ lát nữa thôi, khi mặt trời lên cao, nó sẽ tan biến vào không khí.
- TN: Chỉ lát nữa thôi.
- CN1: khi mặt trời.
- VN1: lên cao.
- CN2: nó.
- VN2: sẽ tan biến vào không khí.

DT chỉ cón vật: Trâu
DT chỉ thời gian: chiều
DT chỉ hiện tượng tự nhiên: gió, nắng

Ngày xưa, cây cối trên trái đất đều chưa có tên gọi. Trời bèn gọi các cây lên để đặt cho mỗi loại cây một cái tên. Nghe tin đó, đám cây cối mừng lắm và mỗi loại đều cử một cây lên trời để nhận tên
Lên đến trời, trên một bãi rộng, các cây to, nhỏ, cao, thấp đứng chen chúc nhau. Trời ngồi trên một gò cao, lần lượt đặt tên cho các cây to rồi đến cây nhỏ. Trời trỏ tay vào từng cây và đặt tên:
– Chú thì ta đặt tên cho là cây dừa;
– Chú thì ta đặt tên cho là cây cau;
– Chú thì đặt tên cho là cây mít;
– Chú thì tên là cây nhãn;
– Chú thì tên là cây hồng…
Trời nói mãi, mỏi cả mồm mà vẫn chưa hết.
Vì vậy, lúc đầu trời còn nói câu dài. Về sau, trời chỉ nói vắn tắt:
– Chú thì là cây cải;
– Chú là cây ớt;
– Chú là cây tỏi…
Cho đến cuối ngày, khi ông Trời đã mệt, có một nhành cây nho nhỏ hớt hơ hớt hải chạy đến, chỉ xin tên gì cũng được. Nhành cây đó xin lỗi ông Trời đã đến trễ, vì nó phải chăm sóc bà của nó đang bị bệnh. Ông Trời thấy lòng hiếu thảo của nó thì cảm động lắm nên không phạt nó, nhưng ông không thể nghĩ ra được tên gì khác, cho nên ông ngập ngừng:
– Tên của con là… thì là…thì là…
Nhành cây nghe vậy, mừng quá hét toáng lên:
– Ôi tôi có tên rồi ! Tôi là Thì Là!
Nó vui quá nên vội vàng cám ơn ông Trời rồi chạy nhanh về nhà khoe bà của nó, và để xem sức khỏe của bà. Nó nào biết đâu rằng chữ “thì là” không phải là tên ông Trời dự định đặt cho, mà là sự ngập ngừng chưa nghĩ ra được cái tên cho nó.
Từ đó, muôn loài gọi nó là cây Thì Là, hay là Thìa Là. Tuy rằng cái tên đó rất bình dân, nhưng không một loài nào dám chế diễu, bởi vì lòng hiếu thảo của nó đã hơn tất cả các loại cây khác rồi.
Đây mới là sự tích cây thì là:)))

Chiến tranh đem đến cho dân tộc ta quá nhiều đau thương và mất mát, các chiến sỹ của chúng ta đã chiến đấu oanh liệt, và trong số họ, có nhiều người đã phải nằm lại chiến trường, nhiều người trở thành thương bệnh binh với những di chứng mang theo cả cuộc đời. Dưới đây là câu chuyện em sẽ kể về một việc làm thể hiện lòng biết ơn các thương binh, liệt sỹ.
Ngày hôm ấy là ngày thương binh liệt sỹ 27 tháng 7, trường em tổ chức cho học sinh dọn dẹp và dâng hương tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ tại nghĩa trang liệt sĩ. Theo bảng phân công, chúng em mỗi người mang một vật dụng gồm có chổi, hót rác, gang tay, bao tải. Vào tới nghĩa trang, chúng em mỗi người một việc, bạn thì nhổ cỏ, bạn quét dọn đường đi, lối lại, còn em được đi cùng với cô, nhẹ nhàng lau từng tấm bia, nấm mộ. Vừa làm chúng em vừa nghe các thầy cô kể những câu chuyện về các anh, các chú, những câu chuyện đã cho chúng em thấy được sự hy sinh cao cả mà các anh và các chú đã trải qua để rồi ai cũng trầm trồ, thán phục và cảm thấy biết ơn thế hệ cha anh đi trước. Sau khi đã dọn dẹp khang trang sạch sẽ chúng em cùng các thầy cô, đứng trước tượng đài, đặt lên đó những bông hoa cúc trắng và đốt những nén hương thơm, mọi người cúi đầu tưởng niệm các anh, những người đã ngã xuống vì hòa bình, độc lập của dân tộc, biết ơn những hy sinh, mất mát của các anh hùng liệt sỹ.
Tạm biệt các chú các anh, bước chân ra về, trong lòng chúng em đan xen nhiều cảm xúc khó tả. Nhưng chắc chắn rằng, trong mỗi chúng em đều có một điều hứa với bản thân mình, sẽ cố gắng học tập, rèn luyện và phấn đấu, để tiếp bước các anh hùng liệt sỹ xây dựng quê hương đất nước.

Trường học là ngôi nhà thứ hai của em. Một trong các thầy cô đã dạy em em yêu và quý nhất là cô Nhung. Đây là cô giáo dạy môn Tiếng Việt của em năm lớp 4. Cô Nhung năm nay 25 tuổi, cô có dáng người mảnh mai, gương mặt trái xoan, thanh tú. Trên gương mặt lúc nào cũng nở một nụ cười dịu hiền tỏa nắng luôn gây ấn tượng cho người nhìn. Cô có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt ấy luôn nhìn chúng em mới nhìn ánh mắt hiền từ và tươi sáng. Em yêu nhất là giọng nói của cô. Giọng nói cô dịu dàng, trầm ấm khi dặn dò chúng em. Những bài giảng qua giọng nói của cô trở nên mềm mại và hay hơn. Mỗi khi đến lớp cô thường mặc chiếc áo dài thướt tha càng tôn thêm dáng người của cô. Cô có mái tóc rất dài và mượt luôn được cô buộc gọn gàng đằng sau lưng. Cô rất vui vẻ và nhiệt tình với học sinh và mọi người xung quanh. Cô luôn hoàn thành những nhiệm vụ được giao. Với tính cách hài hước của cô đã tạo ra những trò chơi, những hoạt động để chúng em tìm kiếm được niềm vui trong mỗi bài học. Với em cô Nhungkhông chỉ là một cô giáo mà còn là một người mẹ thứ hai của em. Em rất yêu quý cô.
like cho mik nhé