Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

a. Mùa thu gió //thổi mây bay về phía cửa sông,mặt nước phía dưới cầu Tràng Tiền// đem sẫm lại.
Nối bằng dấu phẩy
b. Đêm //đã khuya nhưng mẹ //vẫn ngồi cặm cụi làm việc.
Nối bằng từ nhưng
c. Em //ngủ và chị //cũng thiu thiu ngủ theo.
Nối bằng từ và
d. Mưa // rào rào trên sân gạch, mưa// đồm độp trên phên nứa, đập bùng bùng vào tàu lá chuối.
Nối bằng dấu phẩy
e. Tiếng còi của trọng tài I- va- nốp // vang lên, trận đá bóng // bắt đầu.
Nối bằng dấu phẩy
In đậm: Trạng ngữ

Dĩ nhiên rồi bro! Đây là bài văn kể chuyện – nhập vai nhân vật trong truyện Tấm Cám, và tớ sẽ nhập vai Cám – người thường bị xem là phản diện, nhưng lần này sẽ kể từ góc nhìn của Cám, để câu chuyện có chiều sâu hơn nhé.
💬 Tôi là Cám – người mang tiếng ác
Tôi là Cám. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm, dù có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ tôi luôn lo tính toán, đấu đá với đời. Tôi không hiểu sao mẹ lúc nào cũng ghen tức với Tấm – đứa con riêng của cha dượng, và bắt tôi phải hơn nó mọi mặt.
Tôi biết mình không hiền như Tấm. Tấm ngoan, dịu dàng, cái gì cũng giỏi, ai cũng thương. Còn tôi – vụng về, ham chơi, lại bị mẹ bao bọc thái quá nên chẳng ai yêu quý. Nhưng... tôi có lỗi không, hay chỉ vì tôi là con của người mẹ ấy?
Hôm đó, mẹ sai tôi cùng Tấm đi bắt tép. Tôi biết mình không thể bắt giỏi như Tấm, nên khi mẹ xúi lấy giỏ tép của chị, tôi đã làm theo. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ mong được mẹ khen. Chỉ sau này tôi mới hiểu, mình đã cướp đi công sức của người khác. Đó là lần đầu tôi thấy ánh mắt buồn của Tấm – mà sau này, tôi không bao giờ quên được.
Rồi bao chuyện xảy ra: chị Tấm được vua chọn làm hoàng hậu, tôi thấy lòng mình dậy sóng. Không phải vì ghen, mà là vì tôi thấy chị đã đi xa quá rồi – cao sang quá, khiến tôi như cái bóng mờ nhạt. Mẹ tôi thì không chịu thua, bà lập kế giết Tấm, bắt tôi thế chỗ vào cung.
Tôi đã sống trong cung một thời gian, khoác áo gấm lụa, ăn sơn hào hải vị… nhưng đêm đêm, tôi không ngủ được. Những chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi… như có hồn, như lời thì thầm trách móc. Tôi thấy sợ… không phải sợ Tấm, mà sợ chính mình – con người đã im lặng để mặc sai trái.
Và rồi, Tấm trở về – rực rỡ, đàng hoàng. Chị không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa. Tôi đứng đó, trong lòng đầy hối hận và lo sợ. Tôi biết, cái giá của việc cướp đi hạnh phúc của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả.
📌 Kết bài:
Giờ đây, nếu được làm lại, tôi muốn sống khác. Không ganh đua, không mưu mô, không nghe lời mẹ mà hại người. Nhưng quá khứ là thứ không thể xoá, tôi chỉ mong – ai đó hiểu rằng, đôi khi người ta trở nên xấu không phải vì họ muốn vậy, mà vì họ chưa từng được dạy điều tốt.
Nếu bro cần nhập vai Tấm, dì ghẻ, hay nhà vua, mình cũng có thể viết luôn nhé.
-Mùa thu, gió //thổi mây về phía cửa sông, mặt nước phía dưới cầu Tràng Tiền// đen sẫm lại.
- Đêm //đã rất khuya nhưng mẹ //vẫn ngồi căm cụi soạn bài.
- Em //ngủ và chị// cũng thiu thiu ngủ theo.
- Sáng sáng, mẹ tôi// dậy sớm tập dưỡng sinh ngoài nhà văn hóa của thôn
P/s: Sai chính tả hơi nhiều nha;-; sửa hộ ròi đoá:)
- Mùa thu, gió (C)/ thồi (V) mây (C)/ về (V) phía cửa sông, mặt nước phía dưới cầu Tràng Tiền (C)/ đen sẫm lại (V).
- Đêm (C)/ đã rất khuya (V) nhưng mẹ (C)/ vẫn ngồi căm cui soạn bài (V)
- Em (C)/ ngủ (V) và chi (C)/ cũng thịu thịu ngủ theo (V).
- Sáng sáng, mẹ tôi (C)/ /dậy sớm tập dưỡng sinh ngoài nhà văn hóa của thôn (V).