Tiết xuân cuối tháng tư se lạnh, nhà tôi mau mải làm cỗ thắp ông cũng như kỷ niệm ngày giải phóng miền Nam Tổ quốc ta. Tròn 48 năm ngày Đại thắng, cũng là 48 năm ông tôi ngã xuống hy sinh cho đất nước, cho con cháu sau này đây được sống trong hòa bình, hạnh phúc. Cảm kích lắm, thương nhớ lắm, chân thành thắp chút thức quả tới ông, cả nhà ta ăn mừng ngày Đại thắng 30/4.

Khóe mắt cay cay nghẹn ngào, hồn tôi như được buông thõng với cảm xúc ấy, lênh đênh mơ hồ... Một mùi hương hăng hắc của thứ gì đó đang nóng bỏng sực lên trái tim tôi cảm giác phập phồng, rạo rực...

-"Rơi, rơi rồi...con làm được rồi cha mẹ ơi!" - tiếng thét trong vỡ òa của anh thanh niên làm tôi choàng tỉnh. Ô kìa! Chiếc máy bay của Mỹ đang rơi khỏi nóc Đại sứ quán, chúng tan nát hết cả thành sương khói. Khung cảnh hỗn độn và nguy hiểm nhưng chúng tôi lại mừng rỡ khôn xiết đến lạ lùng.

-"Đi, đi thôi"- anh đồng chí thúc giục. Không mải suy nghĩ nhiều, tôi cũng nhanh chóng theo anh leo lên chiếc xe tăng Quân đoàn 2, nó to lớn và hùng hậu để chở những đội quân anh dũng không quản ngại khó khăn như chúng tôi đây, sẵn sàng hi sinh như thế này.

Bên ngã tư đường các chiến sĩ biệt động đang tự quản chờ quân giải phóng. Những người dân đi bộ dõi theo, họ không còn vẻ hớt hải trước kia vì có lẽ giờ đây ai cũng sẽ tin rằng ta không còn phải sống trong vòng xích của giặc, trong cảnh đói nghèo, cùng cực bị áp bức đến đường cùng, không còn cảnh rời xa, chia ly tiễn biệt. Ánh mắt mỗi người chất chứa sự tin tưởng mãnh liệt vào chúng tôi - nhất định thắng lợi, nhất định thắng lợi!

Xe chúng tôi tiến nhanh vào Dinh độc lập mà không gặp phải sự kháng cự có tổ chức nào. Quân đoàn tiến thẳng khúc đổ cánh cổng Dinh kiên cố. Toàn thân tôi xóc lên, bặm chặt lấy tay anh đồng chí bên cạnh vì sung sướng, vì biết chắc lúc này đã tự do rồi, được độc lập rồi. Đại đội trưởng Bùi Quang Thận bằng tay không anh dũng cắm cờ giải phóng tung bay trên nóc Dinh độc lập một cách lẫm liệt nhất, hùng và tự hào hơn cả.

Dân tộc ta đã đi tự đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác, đến hôm nay đã giành được thắng lợi trọn vẹn vững chắc, đã giành được độc lập, tự do thống nhất Tổ quốc mến yêu. Càng đánh ta lại càng thắng, càng thắng ta lại càng mạnh lên gấp bội, sức mạnh lớn lao động viên, cổ vũ cả nước đang từng bước trở thành hiện thực. Chiến dịch lịch sử mang tên Bác đã toàn thắng đi vào trang sử như một chiến công vĩ đại nhất, hiển hách nhất, như một sự tích thần kỳ của thế kỷ XX.

Sau từng ấy năm chia cắt giờ đây Bắc Nam là một, cùng hoàn toàn giải phóng, sạch bóng quân thù. Khắp các nẻo đường đỏ rực cờ cách mạng, cuồn cuộn niềm vui chiến thắng. Từ trẻ nhỏ đến người lớn, từ người trẻ tới người già, người người nhà nhà tập trung giữa lòng thành phố với niềm tin yêu rạng rỡ nhận tin vui đại thắng, tiếng pháo nổ ran cả một vùng trời hòa bình. Ngay tại đài phát thanh, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cất cao lời hát "Nối vòng tay lớn" mà không cần nhạc đệm:"Rừng núi dang tay nối lại biển xa/ Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà/ Mặt đất bao la, anh em ta về/ Gặp nhau mừng như bão táp quay cuồng trời rộng/ Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam.."

Lời hát hào hùng, du dương đưa tôi trở về thực tại. Không còn quảng trường nhộn nhịp, đông vui nhưng những cảm xúc bồi hồi đi đến nghẹn ngào, xúc động vẫn còn nguyên vẹn đó như ngày đại thắng 30/4 giải phóng dân tộc, giành lại hòa bình tự do. Để ngày hôm nay ăn bát cơm ngọt bùi, ấm no lại càng thêm biết ơn sự hi sinh cao cả của cha ông của thế hệ đi trước:"Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay/ Ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi/ Vượt thác cheo leo, tay ta vượt đèo/ Từ quê nghèo lên phố lớn, nắm tay nối liền/ Biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sinh"