HAY
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Trong hành trình học tập của em, người để lại dấu ấn sâu đậm nhất không phải là thầy cô ở trường, mà lại là một cô giáo mà em gặp qua mạng – trên nền tảng học tập OLM.vn.
Cô Thương Hoài không chỉ là một giáo viên giỏi mà còn là người luôn tận tâm giúp đỡ học sinh trong phần Hỏi Đáp của OLM. Em còn nhớ những lúc em bối rối trước một bài toán khó hay một đoạn văn chưa trọn ý, cô luôn là người kiên nhẫn giải thích từng bước, từng chi tiết. Những lời giải của cô không chỉ rõ ràng, dễ hiểu mà còn mang theo cả sự quan tâm và động viên âm thầm.
Chính nhờ sự hướng dẫn tận tình ấy mà em dần tiến bộ. Cô không chỉ giúp em giải bài, mà còn dạy em cách suy nghĩ và tìm tòi và học tập chủ động. Cô luôn khuyến khích em tự nêu ý kiến, sửa lỗi, và từ đó em tự tin hơn rất nhiều. Điều đặc biệt hơn cả là chính cô là người đã truyền cảm hứng và đề cử em trở thành Cộng Tác Viên Học Sinh ( CTVHS ) của OLM – một bước ngoặt lớn với em.
Từ một học sinh hay ngại hỏi bài, em đã trở thành người có thể giúp lại các bạn khác – tất cả là nhờ cô. Em chưa từng gặp cô ngoài đời, nhưng cô đã là người thầy lớn trong lòng em – một người âm thầm gieo hạt giống tri thức và lòng yêu học cho rất nhiều học sinh như em.
Dù chỉ biết đến cô qua màn hình, nhưng em sẽ luôn ghi nhớ công ơn của cô. Em mong một ngày nào đó có thể gặp cô ngoài đời, để nói lời cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng mình: “Cảm ơn cô, cô Thương Hoài!”

Khi tham gia cổ vũ trò chơi dân gian, em cảm thấy vô cùng hào hứng và thích thú. Không khí náo nhiệt, tiếng reo hò cổ vũ làm em càng thêm phấn khích. Em rất vui khi thấy các bạn chơi hết mình, đoàn kết và phối hợp ăn ý. Những trò chơi ấy không chỉ mang lại tiếng cười mà còn giúp em hiểu thêm về nét đẹp truyền thống quê hương. Em mong sẽ được tham gia nhiều hoạt động như thế nữa trong tương lai.


Phép liên kết giúp:
- Kết nối ý: Làm văn bản mạch lạc, dễ hiểu.
- Nhấn mạnh quan hệ: Chỉ ra so sánh, nguyên nhân, bổ sung,...

ai cũng có một bản chất riêng của mình và không được đánh giá vẻ bên ngoài của chúng cho dù bên ngoài có xấu xí thì bên trong lại là một con vật biết bắt sâu giúp đỡ con người
CHÚC EM HỌC GIỎI

Phượng là loài cây được trồng nhiều trong các trường học. Thân cây to, phải ba bốn người mới ôm vừa. Những lớp vỏ màu nâu đậm xù xì. Tán phượng rộng lớn như một chiếc ô khổng lồ. Gần đến hè, phượng đã bắt đầu ra hoa. Hoa phượng nở thành từng chùm, có màu đỏ. Mỗi bông hoa gồm có năm cánh, gồm bốn cánh đỏ và một cánh vàng nhạt có pha những đốm trắng. Các cánh hoa xếp xung quanh nhị hoa dài màu đỏ. Hoa phượng là loài hoa của những ngày hè sôi động. Phượng đã gắn bó với biết bao thế hệ học sinh. Khi phượng rực rỡ khắp sân trường thì cũng là lúc một mùa chia tay lại đến. Lòng em lại cảm thấy xao xuyến, bồi hồi. Những dòng lưu bút trao tay gửi gắm biết bao tâm tư, kẹp vào đó là cánh hoa đỏ rực rỡ. Hoa phượng nở cũng là lúc tiếng ve kêu râm ran như một bản đồng ca mùa hè. Vẻ đẹp của hoa phượng cùng với âm thanh của tiếng ve đã làm nên một mùa hè rực rỡ. Với em, mùa hè thật tuyệt vời khi có hoa phượng.

Qua việc đọc đoạn cuối tản văn “Bản tin về hoa anh đào”, em cảm nhận được những mong muốn mà tác giả gửi gắm. Tác giả hi vọng giữa cuộc sống hối hả, tất bật và lộn xộn thì con người vẫn có thể tìm ra điều gì đó tốt đẹp để nuôi dưỡng tâm hồn mình. Ông mong những thông tin tiêu cực sẽ giảm thiểu đáng kể, sự rối ren của xã hội cũng xuất hiện thưa dần, thay vào đó là thông tin về các loài hoa, những mùa hoa nơi thành phố yêu thương. Được như vậy, tâm hồn của mọi người sẽ được thanh lọc, thư thái hơn rất nhiều.

CẢNH SÂN TRƯỜNG EM LÚC RA CHƠI
Trường học không chỉ là nơi gieo mầm tri thức mà còn là ngôi nhà thứ hai, nơi chất chứa biết bao kỷ niệm hồn nhiên, trong trẻo của tuổi học trò. Trong những khoảnh khắc yên bình nhất của đời học sinh, có lẽ thời gian ra chơi là lúc sân trường trở nên rộn ràng, náo nhiệt và mang đầy sức sống. Cảnh sân trường em lúc ra chơi chính là một bức tranh sống động, chan chứa sắc màu, âm thanh và cảm xúc của tuổi học trò thơ ngây.
Tiếng trống trường vang lên ba hồi giòn giã, như báo hiệu cho tất cả học sinh biết rằng giờ giải lao đã đến. Ngay lập tức, từ các lớp học, từng tốp học sinh ùa ra sân như đàn chim nhỏ rời khỏi tổ. Sân trường đang im ắng phút trước chợt trở nên ồn ào, nhộn nhịp như một phiên chợ nhỏ với đủ mọi âm thanh rộn ràng của tiếng nói, tiếng cười, tiếng chạy nhảy và cả những trò chơi tuổi thơ.
Sân trường em rộng rãi, được lát gạch đỏ đều đặn, xung quanh là những hàng cây xanh rợp bóng mát. Mỗi gốc cây như một chiếc ô thiên nhiên khổng lồ, tỏa bóng mát dịu dàng xuống mặt sân nóng bỏng dưới ánh nắng ban trưa. Những cây phượng vĩ đầu hè đã bắt đầu điểm sắc đỏ rực rỡ trên nền lá xanh mướt. Cánh phượng nhẹ nhàng rơi lả tả theo từng làn gió nhẹ, như những cánh bướm mỏng manh đung đưa giữa không trung. Hàng bằng lăng ở góc sân cũng đã kịp khoe sắc tím biếc, tạo nên một bức tranh vừa mộng mơ, vừa tràn đầy sức sống.
Giữa khung cảnh ấy, học sinh tụ tập thành từng nhóm. Nhóm thì chơi nhảy dây, miệng cười khanh khách; nhóm thì chơi ô ăn quan với những viên sỏi nhặt vội ngoài sân; nhóm khác lại kéo nhau đi đá cầu, đánh bóng chuyền, bắn bi… Mỗi trò chơi đều vang lên những âm thanh riêng biệt, tạo nên một bản giao hưởng tươi vui của thời học trò. Tiếng reo hò khi có người ghi bàn, tiếng hô to đếm số trong trò nhảy dây, tiếng cười nghiêng ngả khi ai đó bị loại khỏi trò chơi… tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh sống động không ngừng nghỉ.
Một góc khác của sân trường là nơi các bạn nữ thường tụ tập để trò chuyện. Họ ngồi trên các băng ghế đá được đặt dưới tán cây, vừa thưởng thức những cơn gió mát rượi, vừa trò chuyện rôm rả về bài học, về những điều thú vị xảy ra trong lớp, hay đơn giản chỉ là kể cho nhau nghe những câu chuyện vụn vặt của tuổi học trò. Có bạn còn tranh thủ mang theo hộp bút màu để tô nốt bức tranh đang vẽ dở, hoặc đọc nốt chương truyện đang hay.
Bên cạnh đó, thư viện nhỏ phía sau dãy lớp học cũng có vài bạn ghé vào. Dù chỉ là 15 phút ra chơi ngắn ngủi, nhưng đối với những người yêu sách, đó vẫn là khoảng thời gian quý báu để được chìm đắm trong thế giới tri thức. Thỉnh thoảng, tôi lại thấy một vài bạn đang ngồi yên tĩnh trong góc thư viện, mắt chăm chú đọc từng trang sách, như thể xung quanh mình không hề có sự xao động nào.
Không thể không nhắc đến các thầy cô giáo – những người luôn theo dõi học sinh bằng ánh mắt trìu mến trong giờ ra chơi. Thầy cô vừa là người quan sát, đảm bảo an toàn cho học sinh, vừa là người luôn sẵn lòng hòa mình vào những cuộc trò chuyện, nụ cười cùng học trò. Tôi còn nhớ có lần, thầy giáo thể dục đã hào hứng đá cầu cùng chúng tôi. Những cú đá uyển chuyển, những nụ cười thân thiện của thầy khiến cả nhóm cười vang đầy thích thú.
Ở gần phòng bảo vệ, chú bảo vệ già hiền lành ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Chú không quên quan sát khắp sân trường, để ý đến những trò chơi có thể gây nguy hiểm, và luôn sẵn sàng nhắc nhở nếu thấy học sinh có biểu hiện nghịch phá. Dù nghiêm khắc, nhưng trong ánh mắt của chú luôn ánh lên sự quan tâm, lo lắng như một người cha dành cho các con.
Giờ ra chơi cũng là lúc sân trường trở nên đầy sắc màu: sắc trắng áo đồng phục tinh khôi, sắc đỏ khăn quàng cổ tươi thắm, sắc xanh của lá cây hòa với nắng vàng óng ánh tạo nên một bức tranh vừa bình dị, vừa rực rỡ. Những gương mặt học sinh, dù có đổ mồ hôi sau những trò vận động, vẫn rạng rỡ, tươi tắn như những đóa hoa nở trong nắng sớm. Nụ cười, niềm vui và sự hồn nhiên ấy khiến sân trường trở thành một không gian chan chứa tình yêu thương, là nơi lưu giữ những hồi ức đẹp đẽ nhất của một thời niên thiếu.
Có những hôm trời âm u, cơn gió đầu mùa thổi về mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, học sinh không ra chơi nhiều mà chọn đứng tụm lại dưới hiên lớp hoặc hành lang để chuyện trò. Khi ấy, sân trường yên tĩnh hơn, nhưng không vì thế mà mất đi sự ấm áp, thân thuộc. Tiếng cười vẫn vang lên, chỉ là nhỏ nhẹ và ấm áp hơn, như được thầm thì trong một ngày gió lạnh.
Rồi tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi lại vang lên. Những tốp học sinh nhanh chóng xếp hàng trở về lớp, ai nấy đều vẫn chưa hết háo hức, bịn rịn như thể chưa muốn kết thúc niềm vui vừa qua. Những tiếng “hẹn giờ ra chơi sau nhé!” vang lên, những cái bắt tay vội, những nụ cười đọng lại trên môi – tất cả như một lời hứa rằng: tuổi học trò vẫn còn rất nhiều khoảnh khắc để yêu thương, để lưu giữ.
Sân trường em – nơi mỗi giờ ra chơi là một lát cắt trong bức tranh tuổi học trò đầy màu sắc. Có những khoảnh khắc thật nhỏ thôi, như tiếng cười giữa một buổi trưa hè, như cái nhìn thẹn thùng của bạn nam khi bị trêu ghẹo, hay đơn giản là tiếng ve gọi hè trong ánh nắng chói chang… tất cả dệt nên ký ức học trò không thể nào quên. Dù mai này có lớn khôn, có rời xa mái trường thân yêu, thì hình ảnh sân trường lúc ra chơi – rộn ràng, sống động và thân thương – vẫn sẽ mãi là một phần ký ức không thể phai mờ trong tâm trí em.
Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!