Bài này hay quá
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Sáng thứ hai, sân trường rực nắng, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc thật lạ – vừa bồi hồi, vừa tiếc nuối. Hôm nay là buổi chào cờ cuối cùng của chúng tôi dưới mái trường tiểu học thân thương này...
Từ rất sớm, tiếng ve đã râm ran trên những tán phượng đỏ. Những chùm hoa rơi nhẹ, như những giọt ký ức rơi chầm chậm xuống lòng người. Sân trường rộng lớn vẫn đó, hàng cờ vẫn bay phấp phới giữa trời xanh, nhưng dường như mọi thứ hôm nay đẹp hơn, lặng hơn, và buồn hơn.
Chúng tôi – những học sinh cuối cấp – xếp hàng ngay ngắn, mặc đồng phục chỉnh tề, khăn quàng đỏ thắm trên vai. Không ai nói nhiều, chỉ lặng im nhìn lên lá cờ tổ quốc đang tung bay trong gió. Khi tiếng Quốc ca vang lên, tôi cảm giác như mỗi nốt nhạc đang ngân trong trái tim mình, mỗi từ hát ra đều mang theo bao kỷ niệm của năm tháng đã qua.
Thầy hiệu trưởng lên phát biểu. Giọng thầy vẫn trầm ấm, nhưng hôm nay có chút nghèn nghẹn:
"Các em học sinh lớp Năm thân mến, hôm nay là buổi chào cờ cuối cùng của các em tại mái trường tiểu học này. Dù mai đây mỗi người sẽ đến một nơi khác, thầy mong các em luôn mang theo những ký ức đẹp nhất, và hãy mãi giữ trong tim hình bóng ngôi trường này…”
Không gian bỗng trầm xuống. Một vài bạn đã rưng rưng nước mắt, có người vội quay mặt đi để giấu đi cảm xúc. Cô giáo chủ nhiệm tiến đến từng đứa học trò, nhẹ nhàng tháo chiếc khăn quàng đỏ khỏi vai – như tháo xuống cả một thời thơ ấu vô tư và trong trẻo. Tôi thấy mắt cô hoe đỏ, còn đôi tay thì run run…
Cuối buổi chào cờ, chúng tôi ôm nhau, siết chặt lấy nhau không muốn rời. Những câu nói nghèn nghẹn cứ bật ra:
"Mai mốt nhớ giữ liên lạc nha…"
"Tao sẽ nhớ tụi mày lắm…"
"Cảm ơn vì đã là một phần tuổi thơ của tao…”
Khi bước ra khỏi sân trường, tôi ngoái lại nhìn dãy lớp học cũ – nơi từng có tiếng cười vang vọng, những buổi trực nhật vụng về, những trận đùa giỡn ngây thơ… Tất cả như một cuốn phim đang tua lại, chậm rãi và đầy tiếc nuối.
Buổi chào cờ cuối cùng kết thúc, nhưng trong lòng tôi, nó sẽ là vĩnh cửu. Vĩnh cửu như sắc đỏ của hoa phượng, như tiếng trống trường năm xưa, như ánh mắt của bạn bè khi chia xa – những điều sẽ mãi theo tôi trên hành trình lớn lên. 🌤️❤️

\(\frac54\) = \(\frac{5\times25}{4\times25}\) = \(\frac{125}{100}\)

\(2\frac56=\frac{2\times6+5}{6}=\frac{12+5}{6}=\frac{17}{6}\)

Nhà em có rất nhiều con vật. Nhưng em thích nhất là chú mèo Mun nhà em.
Mun có bộ lông màu vàng óng ả. Đôi tai chú mỏng như lá táo. Đôi mắt long lanh như viên pha lê. Chiếc miệng nhỏ xinh, hai bên còn có ria mép. Cái đuôi ngắn nhưng lúc nào cũng ngoái tít. Đôi chân nhỏ nhắn nhưng leo trèo rất giỏi.
Mun rất thích phơi nắng và bắt chuột. Em rất bất ngờ khi thấy chú chạy mà không phát ra tiếng động. Mỗi lần em đi học về, Mun đều chạy ra quấn quýt dưới chân em.
Em rất thích chú mèo Mun đáng yêu nhà em.

Đùm bọc và ân cần không đồng nghĩa với nhau.
Đùm bọc là hành động sự tương trợ, giúp đỡ, che chở, hỗ trợ, bao bọc, bảo vệ...
Ân cần là thái độ nhiệt tình, chu đáo

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

*Trả lời:
- Công thức láy trong tiếng Việt đề cập đến một dạng từ phức được cấu thành bởi sự lặp lại âm thanh ở một hoặc nhiều phần trong từ.
Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!