K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

17 tháng 5

Chịu ai biết ? 😌

17 tháng 5

Olm chào em, đây là con bươm bướm, em nhé!

Con này trong quần nửa số lượng ngươif trên thế giới có

17 tháng 5

Olm chào em, coin của Olm em có thể dùng để đổi thành những phần quà hấp dẫn, những hiện vật độc và đẹp chỉ có tại Olm. Hoặc đổi thành thẻ cào, em nhé.

Cảm ơn em, đã tin tưởng và lựa chọn gói vip của Olm. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm, em nhé!

17 tháng 5

Tài nguyên nước ở Hải Dương khá phong phú và đa dạng, đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với đời sống dân sinh và phát triển kinh tế - xã hội của tỉnh. Có thể chia thành các nguồn chính sau:

  1. Nước mặt:
    • Hệ thống sông ngòi: Hải Dương có mạng lưới sông ngòi khá dày đặc, thuộc hệ thống sông Thái Bình. Các sông lớn chảy qua tỉnh bao gồm:
      • Sông Thái Bình: Là con sông lớn nhất, đóng vai trò chủ đạo trong việc cung cấp nước cho sản xuất nông nghiệp, công nghiệp và sinh hoạt.
      • Sông Kinh Thầy: Một nhánh quan trọng của sông Thái Bình, có vai trò lớn trong tiêu thoát nước và giao thông thủy.
      • Sông Luộc: Ranh giới tự nhiên giữa Hải Dương với Thái Bình và Hưng Yên, cũng là nguồn cung cấp nước quan trọng.
      • Các sông nhỏ khác: Sông Sặt, sông Rạng, sông Kẻ Sặt,... và hệ thống kênh mương nội đồng chằng chịt phục vụ tưới tiêu.
    • Hồ, ao, đầm: Ngoài các sông lớn, Hải Dương còn có nhiều hồ tự nhiên và nhân tạo, ao, đầm. Một số hồ lớn như hồ An Phát, hồ Bạch Đằng... có vai trò điều tiết nước, nuôi trồng thủy sản và cảnh quan.
  2. Nước dưới đất (Nước ngầm):
    • Trữ lượng nước dưới đất ở Hải Dương được đánh giá là khá, tập trung chủ yếu ở các tầng chứa nước Holocene và Pleistocene.
    • Chất lượng nước ngầm nhìn chung khá tốt, là nguồn cung cấp nước sinh hoạt quan trọng cho nhiều khu vực, đặc biệt là những nơi chưa có hệ thống nước máy hoặc nguồn nước mặt bị ô nhiễm.
    • Tuy nhiên, ở một số khu vực, nước ngầm đang có nguy cơ bị ô nhiễm do hoạt động sản xuất công nghiệp, nông nghiệp và sinh hoạt, cũng như nguy cơ suy giảm mực nước do khai thác quá mức.
  3. Nước mưa:
    • Là nguồn bổ sung quan trọng cho nước mặt và nước dưới đất.
    • Lượng mưa trung bình hàng năm của Hải Dương khá lớn (khoảng 1.500 - 1.700 mm), tập trung chủ yếu vào mùa mưa (từ tháng 5 đến tháng 10).

Vai trò của tài nguyên nước ở Hải Dương:

  • Nông nghiệp: Cung cấp nước tưới tiêu cho diện tích lớn trồng lúa và hoa màu, góp phần đảm bảo an ninh lương thực.
  • Công nghiệp: Cung cấp nước cho các khu công nghiệp, cụm công nghiệp phục vụ sản xuất.
  • Sinh hoạt: Đáp ứng nhu cầu nước uống và các hoạt động sinh hoạt hàng ngày của người dân.
  • Nuôi trồng thủy sản: Phát triển các mô hình nuôi cá, tôm trên sông, ao, hồ.
  • Giao thông thủy: Một số tuyến sông vẫn đóng vai trò trong vận tải hàng hóa.
  • Du lịch và cảnh quan: Các hồ, sông tạo cảnh quan đẹp, có tiềm năng phát triển du lịch sinh thái.

Những thách thức đối với tài nguyên nước ở Hải Dương:

  • Ô nhiễm: Nguồn nước mặt và một phần nước ngầm đang bị ô nhiễm do nước thải công nghiệp, sinh hoạt chưa qua xử lý và dư lượng thuốc bảo vệ thực vật trong nông nghiệp.
  • Suy thoái, cạn kiệt: Nguy cơ cạn kiệt nguồn nước ngầm do khai thác quá mức, đặc biệt vào mùa khô. Sụt lún đất cũng là một vấn đề tiềm ẩn.
  • Biến đổi khí hậu: Gây ra các hiện tượng thời tiết cực đoan như hạn hán kéo dài, lũ lụt bất thường, ảnh hưởng đến trữ lượng và chất lượng nước.
  • Quản lý và khai thác chưa bền vững: Việc quy hoạch, quản lý và sử dụng tài nguyên nước đôi khi còn bất cập.

Để đảm bảo an ninh nguồn nước, Hải Dương đang và cần tiếp tục triển khai các giải pháp bảo vệ, khai thác hợp lý và sử dụng tiết kiệm tài nguyên nước, đồng thời tăng cường xử lý ô nhiễm và thích ứng với biến đổi khí hậu.

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen...
Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICK
THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

1

“Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen... Đọc tiếp

17 tháng 5

oh

18 tháng 5

đề bài chưa đầy đủ nha bn

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICKTHẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen...
Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm) Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích đặc sắc nghệ thuật trong truyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi”. NHANH DC TICK
THẦY GIÁO DẠY VẼ CỦA TÔI

         Tôi muốn kể với các em về thầy giáo dạy vẽ của tôi. Thầy dạy chúng tôi cách đây mười bảy năm, khi đó chúng tôi mới học lớp Năm mà thầy thì mái tóc đã bạc phơ…

[…] Thầy ăn mặc theo kiểu xưa: bộ com-lê đen đã cũ lắm, nhưng chiếc ca-vát vẫn luôn thắt chỉnh tề trên cổ. Thầy thường đội mũ nồi, bộ râu mép rậm lấm tấm bạc, đôi giày cũ và chiếc cặp da nâu cũng đã sờn rách.

Thầy luôn đăm chiêu nhưng hiền hậu. Chẳng bao giờ thầy cáu giận, gắt gỏng với chúng tôi. Cũng chẳng bao giờ thầy bỏ một tiết lên lớp nào, kể cả những hôm thầy yếu mệt, sốt cao, giọng run run.

Các cô giáo, thầy giáo trong trường kể rằng thầy là một trong số những hoạ sĩ học khoá đầu tiên của Trường Cao đẳng Mĩ thuật Đông Dương. Bạn học của thầy, hầu hết đều đã trở thành những hoạ sĩ tên tuổi, có người nổi tiếng cả ở nước ngoài, riêng thầy Bản chỉ là một giáo viên dạy vẽ bình thường ở một trường cấp hai.

Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực, viên gạch, thỉnh thoảng mới có một bài “vẽ tự do”: cảnh chùa hoặc cảnh lao động ở vườn trường. Thầy dạy rất ân cần, tỉ mỉ, chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ. Nhưng thú vị hơn cả là những câu chuyện của thầy. Thầy thường nói say sưa với chúng tôi về hội hoạ, về màu sắc và đường nét, về cái thế giới thứ hai, thế giới rực rỡ, kì lạ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới những khu vườn tốt lành và đẹp đẽ. Có những lần, thầy đưa chúng tôi về nhà thầy chơi, về gian gác xếp đầy sách vở và tranh ảnh. Thầy đưa chúng tôi xem những quyển sách của các bậc danh hoạ. Thầy cũng cho chúng tôi xem những bức tranh thầy vẽ những bức tranh nhỏ, vẽ rất tỉ mỉ những bình hoa nhiều màu, những ngôi nhà, những em bé hàng xóm… Thầy vẽ chậm, vẽ kĩ, không hiểu có đẹp không, nhưng tranh của thầy ít được mọi người chú ý. Chúng tôi có đi hỏi nhưng chẳng mấy ai biết tên hoạ sĩ Nguyễn Thừa Bản.

         (Xuân Quỳnh, Thầy giáo dạy vẽ của tôi, Trần Hoài Dương tuyển chọn, Tuyển tập truyện ngắn hay Việt Nam dành cho thiếu nhi, tập 5, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2016, tr.178)

3

Câu chuyện “Thầy giáo dạy vẽ của tôi” của tác giả xuân Quỳnh đưa người đọc đến một dòng cảm xúc nghẹn ngào, sâu lắng về đạo làm trò, nổi bật hơn cả là tấm lòng thương yêu học trò, tận tâm với công việc của nhân vật thầy Bản qua hồi tưởng của cậu học trò Châu - họa sĩ - kỹ sư nhà máy cơ khí.


Hình ảnh về người thầy luôn đọng mãi trong tâm trí Châu với những kỷ niệm không thể nào quên. Thầy Bản là một người đầy có bề dày kinh nghiệm của nghề giáo. Khi Châu học lớp năm, thầy đã có mái tóc bạc phơ. Thầy ăn mặc theo phong cách xưa cũ với bộ com-le đen sờn màu, thầy đội mũ nồi, đeo dày và chiếc cặp da nâu cũ kĩ, râu mép của thầy đã lấm tấm bạc. Chỉ bằng vài chi tiết, ta có thể thấy thầy Bản đã bước vào tuổi xế chiều, thầy cống hiến cả cuộc đời mình để truyền lại cho thế hệ mầm non một kho tàng hội họa trù phú. Thầy yêu thương tất cả học sinh của mình, thầy ân cần, hiền hậu, chẳng bao giờ gắt gỏng hay cáu giận gì. Dù tuổi tác không còn trẻ, sức khỏe đã giảm sút đi nhiều nhưng thầy luôn tận tâm với công việc. Mặc cho có ốm yếu, sốt cao nhưng thầy chưa bao giờ phụ lòng học sinh, thầy luôn có mặt đủ, không bỏ một tiết lên lớp nào. Hiếm có thể thấy một người thầy nào tâm huyết với học trò, với nghề như vậy. 


Có lẽ bởi vì thầy yêu cái đẹp, tâm hồn say mê hội họa đã dẫn dắt thầy gắn bó với nghề này, gắn bó với những cô cậu học trò đáng yêu. Thầy muốn gửi gắm ước mơ, khát vọng của mình vào những mầm non tươi đẹp của đất nước. Thầy dạy học sinh chu đáo, tỉ mẩn từng chút một. “Thầy dạy chúng tôi kẻ chữ, vẽ cái sọt giấy, lọ mực,... Thầy ân cần, tỉ mỉ chỉ bảo cho chúng tôi từng li từng tí: cách tô màu, đánh bóng, cả cách gọt bút chì thế nào cho đẹp và dễ vẽ.” Thầy tận tâm hướng dẫn học sinh từng li từng tí, thầy mong muốn từng nét vẽ là từng ước mơ được chắp cánh bay xa.


Hoài bão về nghệ thuật vẫn luôn rực cháy trong trái tim của thầy. Đó là “Những câu chuyện về hội họa, về màu sắc và đường nét, về thế giới thứ hai rực rỡ, diệu kỳ của những bức tranh, những cánh cửa mở tới khu vườn tốt lành và đẹp đẽ”. Qua lời kể của Châu về câu chuyện của thầy, có thể thấy hội họa đã trở thành nguồn sống, nhịp thở, hòa cùng dòng máu chảy trôi trong con người thầy. Nguồn sống đó còn thể hiện ở những bức học tỉ mỉ, nhiều màu sắc về vạn vật xung quanh của thầy trên căn gác mái. Khát khao cháy bỏng là thế nhưng trái tim của thầy cũng yếu đuối vô cùng. Thầy bồi hồi, xúc động khi báo tin bức tranh của mình được trưng bày ở triển mỹ thuật thành phố. Thầy cứ loay hoay, đi đi lại lại ngắm nhìn bức tranh của mình mãi không thôi. Ta càng thấy đồng cảm và thương thầy hơn khi thầy bối rối vì cảm động thông báo với học trò rằng bức tranh của thầy đã được một số người thích và ghi nhận. Ấy thế mà thầy khiêm tốn, ân hận nói rằng: “Bức tranh ấy tôi chưa được vừa ý...Nếu vẽ lại tôi sẽ sửa chữa nhiều hơn.” Thầy đâu biết rằng lời bình trong cuốn sổ cảm tưởng đó chính do những cô cậu học trò vì yêu mến thầy, thương cảm cho tài năng bị chôn vùi của thầy nên mới quyết định thực hiện hành động ý nghĩa đặc biệt.


Người thầy đáng kính đó nay đã đi xa nhưng để lại muôn vàng kính trọng cho thế hệ học sinh bấy giờ. Thầy làm cho những tâm hồn ngây thơ biết yêu hội họa. Thầy trở thành một tấm gương sáng chói về sự cần cù, chăm chỉ, cống hiến hết mình với công việc, một con người giàu tình yêu thương, tấm lòng trong sạch, chân chính giúp cho thế hệ mai sau noi theo. Thầy không nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp nhưng trong mắt học trò ,thầy luôn là hình mẫu lý tưởng của sự hiền hòa và sự quan tâm đến học sinh 

17 tháng 5

cái này giống phân tích tp hơn là phân tích nghệ thuật

17 tháng 5

lắm z b

17 tháng 5

Có, sự tích đống nổi có liên quan đến câu chuyện Sơn Tinh và Thủy Tinh.

Câu chuyện Sơn Tinh – Thủy Tinh kể về cuộc chiến giữa thần núi (Sơn Tinh) và thần nước (Thủy Tinh) để giành Mỵ Nương. Sau khi thua, Thủy Tinh hằng năm dâng nước đánh Sơn Tinh nhưng đều thất bại. "Đống nổi" trong dân gian được xem là những gò đất cao còn sót lại sau các trận lũ, gắn với việc Sơn Tinh dời núi, nâng đất để chống lại nước dâng của Thủy Tinh.

Vì vậy, đống nổi là hình ảnh gắn liền với chiến thắng của Sơn Tinh trước Thủy Tinh, mang ý nghĩa biểu tượng trong truyền thuyết.

17 tháng 5

nhầm rồi xin lỗi ạ