viết đoạn văn 5-7 câu về chủ đề mùa xuân ở quê em và chỉ ra phép liên kết và mạch lạc sos cứu lẹ vs
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh và Lê Hoàn đều có vai trò quan trọng trong lịch sử dân tộc Việt Nam, đóng góp vào việc giành lại độc lập và củng cố nền tự chủ của đất nước.
-Ngô Quyền: Là người lãnh đạo cuộc kháng chiến chống quân Nam Hán (938), Ngô Quyền đã chiến thắng trong trận Bạch Đằng, đánh bại quân xâm lược và chấm dứt hơn 1.000 năm Bắc thuộc. Ông lập ra triều đại Ngô, khôi phục độc lập cho đất nước và đặt nền móng cho sự hình thành các vương triều phong kiến độc lập.
-Đinh Bộ Lĩnh: Sau khi Ngô Quyền qua đời, đất nước rơi vào tình trạng loạn lạc. Đinh Bộ Lĩnh đã thống nhất đất nước, dẹp loạn 12 sứ quân, lên ngôi Hoàng đế và sáng lập triều đại Đinh (968). Ông là người đầu tiên xưng đế, xây dựng nền quân chủ mạnh mẽ, tổ chức lại bộ máy hành chính và tạo ra các luật lệ, giúp củng cố quyền lực trung ương.
-Lê Hoàn: Là người kế tục sự nghiệp của Đinh Bộ Lĩnh, Lê Hoàn đã thành công trong việc chống lại quân Tống xâm lược vào năm 981. Ông củng cố vương triều nhà Đinh và lập ra triều đại Lê, tiếp tục duy trì độc lập, bảo vệ đất nước khỏi nguy cơ xâm lược và mở rộng lãnh thổ.
Ngô Quyền: Mở ra thời kỳ độc lập tự chủ. Đinh Bộ Lĩnh: Thống nhất đất nước, xây dựng nhà nước phong kiến độc lập. Lê Hoàn: Bảo vệ nền độc lập và củng cố sự phát triển của quốc gia

Rừng không chỉ là nơi sinh sống phong phú mà còn là nguồn tài nguyên quý giá của đất nước. Rừng phủ khắp nơi, mọc cao hơn so với đồng bằng và che phủ mình trong màu xanh tươi mát. Việt Nam, với diện tích đồi núi chiếm đến ¾ tổng diện tích, được xem là một trong những quốc gia phong phú về tài nguyên rừng.
Rừng không chỉ là nguồn cung cấp gỗ quý mà còn là người bạn đồng hành đáng tin cậy trong việc đối phó với thiên tai. Nó giúp chúng ta chống lại bão lũ, sạt lở đất và xâm nhập cát. Mỗi ngày, chúng ta hít thở không khí trong lành do rừng tạo ra, và cây xanh trong rừng còn làm sạch không khí, cải thiện môi trường sống, giữ cho môi trường xung quanh luôn trong trạng thái tươi mới. Đúng vậy, rừng có thể coi là 'lá phổi xanh' của cuộc sống con người.
Rừng không chỉ là một cái gì đó đơn lẻ, mà là một hệ thống phức tạp của hàng nghìn loại cây, san sát nhau, tạo nên một nguồn cung cấp không ngừng nghỉ của khí O2 quý báu. Tuy nhiên, để đảm bảo sự tồn tại và phát triển của rừng, chúng ta cần bảo vệ nó chặt chẽ.
Phòng tránh thiên tai hàng năm, như bão lũ, sạt lở đất và cát tràn, phụ thuộc mạnh mẽ vào sự bảo tồn của rừng. Rừng làm nhiệm vụ chặn dòng nước lũ và ngăn cát xâm chiếm đồng bằng. Có thể nói rừng thật sự là một bùa hộ mệnh, giữ cho cuộc sống con người an lành và ổn định.
Mỗi năm, rừng cung cấp lượng gỗ không đếm xuể, tạo ra những sản phẩm gỗ tuyệt đẹp và điêu khắc tinh xảo. Ngoài ra, rừng còn là ngôi nhà của hàng vạn loài động vật hoang dã, mang lại sự cân bằng tự nhiên và hài hòa trong hệ sinh thái.
Tuy nhiên, rừng đang phải đối mặt với nguy cơ suy thoái và tàn phá. Cháy rừng, đốt rừng để lấy đất làm nương rẫy là những hành động đang diễn ra ngày càng nhanh chóng và nghiêm trọng. Những hậu quả của việc này đang trở nên rất đáng lo ngại.
Trái đất đang chịu sự tác động nặng nề từ biến đổi khí hậu, băng tan và sự lan tràn của cát. Nếu ý thức về việc bảo vệ rừng không được nâng cao, chúng ta sẽ phải chịu nhiều thiệt hại lớn hơn nữa. Rừng cháy lan tỏa trong mùa khô làm mất đi nguồn tài nguyên gỗ quý báu, gây ra xói mòn đất và làm đồi trọc mất đi.
Vì thế, việc bảo vệ và phục hồi rừng là một vấn đề cấp bách, chúng ta cần nhận thức sâu sắc về vai trò quan trọng của rừng đối với cuộc sống. Hãy cùng nhau đóng góp cho một tương lai bền vững, bằng cách bảo vệ rừng và biến nó thành một phần quý báu của hành trang của chúng ta.

“Rừng vàng biển bạc” là câu tục ngữ mà cha ông ta dùng để ca ngợi sự giàu có của thiên nhiên. Rừng có vai trò vô cùng quan trọng đối với cuộc sống của mỗi chúng ta. Bởi vậy bảo vệ rừng chính là chúng ta đang bảo vệ, giữ gìn lấy cuộc sống của mình.
Rừng ở đây được hiểu là một quần thể cây cối sinh sống, nảy nở trên một vùng đất rộng lớn, cao hơn so với đồng bằng. Rừng được trồng nhiều loại cây, có thể cây lấy gỗ hoặc cây che bóng mát. Ở Việt Nam, diện tích đồi núi chiếm ¾ so với mặt bằng chung, vì vậy có thể nói nước ta rất đa dạng và phong phú về nguồn tài nguyên rừng.
Rừng vẫn được xem là nguồn tài nguyên thiên nhiên lưu trữ một lượng gỗ lớn của đất nước cũng như giúp ngăn ngừa các hiện tượng của tự nhiên như thiên tai, bão lũ, sạt lở đất, cát lấn.
Hằng ngày chúng ta hít vào khí O2 và thải ra khí CO2. Và nơi cung cấp khí O2 chính là cây xanh. Cây xanh giúp lọc khí bẩn, điều hòa môi trường, mang lại sự trong lành cho con người. Bởi vậy mới có câu nói “Rừng là lá phổi xanh của nhân loại”. Đúng vậy khu rừng có màu xanh để điều hòa, thanh lọc không khí độc hại, giúp đảm bảo sức khỏe của con người không bị suy giảm.
Rừng được tạo nên từ cây, hàng nghìn, hàng vạn cây mọc san sát nhau. Lượng khí O2 mà rừng cung cấp hằng năm nhiều khi chưa đủ cho loài người. Tuy nhiên khi rừng vẫn được bảo vệ thì cuộc sống con người vẫn được bảo vệ.
Thực trạng thiên tai hằng năm diễn ra ở nước ta rất nhiều như bão lũ, sạt lở đất, cát lấn. Nếu không có hệ thống rừng phòng hộ, rừng ngập mặn được chăm sóc hằng năm thì liệu rằng con số thiệt hại do thiên tai mang đến không dừng lại ở mức đã thống kê. Nhờ có rừng mà ngăn chặn được dòng nước lũ, ngăn chặn cát xâm chiếm đồng bằng. Có thể nói rừng chính là bùa hộ mệnh, giúp cho đời sống con người luôn được bình an.
Hằng năm, lượng gỗ mà rừng cung cấp không đếm hết. Sản lượng gỗ quý ngày càng gia tăng, giúp tạo ra nhiều sản phẩm mỹ nghệ, điêu khắc tinh xảo, tuyệt đẹp. Hơn hết rừng còn là nơi trú ngụ, sinh sống của các loài động vật hoang dã. Chúng xem rừng chính là ngôi nhà bình yên nhất,
Rừng có vai trò vô cùng quan trọng đối với đời sống mỗi người nhưng hiện nay tình trạng rừng xuống cấp, cháy rừng, đốt rừng làm nương rẫy, phá rừng đang diễn ra ngày càng trầm trọng. Chính những hành động này đã dẫn đến việc rừng bị suy thoái. Có thể rất nhiều người không lường trước được hậu quả nặng nề khi phá rừng bừa bãi như vậy.
Trái đất đang ngày càng nóng lên, băng tan ra, cát tặc xâm lấn đã gây ra bao nhiêu bất an cho con người. Nếu như ý thức của người dân về bảo vệ rừng không được nâng cao thì chắc chắn sẽ còn nhiều thiệt hại lớn hơn nữa.
Vào mùa khô, tình trạng cháy rừng diễn ra tràn lan khiến cho tài nguyên gỗ bị mất đi rất nhiều, dẫn đến hiện tượng xói mòn đất, phủ xanh đồi trọc đang dần bị mất đi. Bởi vậy ý thức của mỗi người về bảo vệ rừng cần thiết phải được nâng cao. Đó cũng chính là trách nhiệm của chúng ta, để bảo vệ chính chúng ta.
Như vậy, bảo vệ rừng, xây dựng và phát rừng hiện nay đang là một bài toán cấp bách cho các cơ quan chức năng cũng như của người dân đang rất nan giải. Vật nên mỗi người cần thiết phải xây dựng cho mình ý thức bảo vệ rừng, cũng như là đang bảo vệ chính cuộc sống của mình.


a: Xét ΔADB vuông tại D và ΔAEC vuông tại E có
AB=AC
\(\widehat{DAB}\) chung
Do đó: ΔADB=ΔAEC
=>BD=CE
b: ΔABD=ΔACE
=>\(\widehat{ABD}=\widehat{ACE}\) và AD=AE
Ta có: AD+DC=AC
AE+EB=AB
mà AD=AE và AC=AB
nên DC=EB
Xét ΔOEB vuông tại E và ΔODC vuông tại D có
EB=DC
\(\widehat{OBE}=\widehat{OCD}\)
Do đó: ΔOEB=ΔODC
c: ΔOEB=ΔODC
=>OB=OC
Xét ΔAOB và ΔAOC có
AO chung
OB=OC
AB=AC
Do đó: ΔAOB=ΔAOC
=>\(\widehat{OAB}=\widehat{OAC}\)
=>AO là phân giác của góc BAC
d: Ta có: AB=AC
=>A nằm trên đường trung trực của BC(1)
Ta có: OB=OC
=>O nằm trên đường trung trực của BC(2)
Ta có: HB=HC
=>H nằm trên đường trung trực của BC(3)
Từ (1),(2),(3) suy ra A,O,H thẳng hàng

Chế độ phân biệt chủng tộc là một hệ thống phân biệt chủng tộc chính thức được áp dụng ở Nam Phi từ năm 1948 đến 1994. "Á-pác-thai" là thuật ngữ mô tả chính sách phân biệt chủng tộc này, nhằm duy trì sự phân chia và phân biệt giữa người da trắng và các nhóm dân tộc khác, chủ yếu là người da đen, người da màu, và người gốc Á.
-Dưới chế độ Apartheid, người da trắng giữ quyền kiểm soát chính trị, kinh tế, và xã hội, trong khi người da đen và các nhóm dân tộc khác bị đối xử tồi tệ và bị phân biệt. Các đặc điểm nổi bật của chế độ này bao gồm:
- Phân chia khu vực cư trú
- Quyền lợi hạn chế
- Phân biệt trong các dịch vụ công cộng
- Luật về "Pass laws"
- Phân biệt trong giáo dục
Chế độ phân biệt chủng tộc (hay Á-pác-thai) là một hệ thống phân biệt chủng tộc mà chính quyền Nam Phi thực hiện trong suốt phần lớn thế kỷ 20, từ năm 1948 đến 1994. Tên gọi "Á-pác-thai" (Apartheid) xuất phát từ tiếng Afrikaans, có nghĩa là "phân tách" hoặc "tách biệt."
Chế độ này chủ yếu nhằm phân biệt và tách biệt giữa các nhóm chủng tộc, trong đó người da trắng được hưởng các quyền lợi đặc biệt, còn người da đen, người lai và người gốc Á bị phân biệt đối xử và bị hạn chế quyền lợi ở hầu hết các lĩnh vực trong xã hội.
Dưới đây là một số đặc điểm chính của chế độ Á-pác-thai:
-Phân biệt nơi ở: Người da đen, người lai và người gốc Á bị buộc phải sống trong các khu vực riêng biệt, thường gọi là "khu vực sắc tộc" (townships). Người da trắng sống trong các khu vực riêng biệt với điều kiện sống tốt hơn nhiều.
-Giáo dục phân biệt: Hệ thống giáo dục cũng bị phân biệt. Trẻ em da trắng được học trong các trường học tốt hơn, trong khi trẻ em da đen bị hạn chế quyền tiếp cận giáo dục chất lượng và phải học trong các trường không được đầu tư đúng mức.
-Quyền bầu cử: Người da đen không có quyền tham gia bầu cử, họ không được đại diện trong chính quyền. Quyền lực chính trị chỉ thuộc về người da trắng.
-Sự phân biệt trong công việc và dịch vụ: Người da đen thường bị giới hạn trong việc làm những công việc tay chân hoặc công việc ít được trả lương. Các dịch vụ công cộng, như bệnh viện, giao thông công cộng, và các khu vực giải trí, cũng bị phân biệt rõ ràng.
-Luật tách biệt chủng tộc: Chính phủ Nam Phi đã thông qua nhiều đạo luật nhằm duy trì phân biệt chủng tộc, chẳng hạn như Luật Phân biệt Chủng tộc (Population Registration Act) để phân loại tất cả công dân Nam Phi thành các nhóm chủng tộc chính thức (da trắng, da đen, da màu, và người gốc Á).
-Kháng chiến và kết thúc: Chế độ Á-pác-thai đã gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ từ các tổ chức như ANC (Ủy ban Quốc gia Phi châu) và các phong trào đấu tranh dân quyền khác, cả trong nước và quốc tế. Cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của Nelson Mandela và các nhà lãnh đạo đấu tranh khác, chế độ Á-pác-thai đã chấm dứt vào năm 1994, khi Nam Phi tổ chức cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên, trong đó mọi công dân đều có quyền bỏ phiếu.

Tình yêu nước: Vua nhà Trần luôn coi việc bảo vệ đất nước là trên hết, tình yêu nước đã trở thành động lực để ông và quân đội chiến đấu.
Kiên cường, quyết tâm: Trong suốt cuộc kháng chiến, vua nhà Trần luôn giữ vững tinh thần kiên cường, quyết tâm không sợ khó khăn và cam kết đánh bại quân Mông-Nguyên.
Sáng tạo, linh hoạt: Vua nhà Trần luôn tìm cách sáng tạo, linh hoạt trong chiến thuật và tổ chức quân đội để đối phó với quân Mông-Nguyên.
Tôn trọng quân đội: Vua nhà Trần luôn tôn trọng và quan tâm đến quân đội, đặc biệt là tinh thần và sức khỏe của các chiến sĩ.
Tinh thần đoàn kết: Vua nhà Trần luôn khuyến khích tinh thần đoàn kết giữa các tầng lớp nhân dân, giữa các vùng miền để đoàn kết chống lại quân Mông-Nguyên.