ai cop cho mk bài remember me của stmtp đi
nhanh nhé
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nhà em có một mảnh vườn nho nhỏ được bố mẹ em dùng để trồng những loại rau củ và cây ăn quả. Có diện tích không to lắm, thế nhưng mảnh vườn ấy lại là nơi hội tụ của biết bao nhiêu loại cây mà bố mẹ em trồng: nào xà lách, súp lơ, bắp cải, xoài ổi,… nhưng em thích nhất vẫn là giàn mướp hương mà bố mẹ em thường trồng vào đầu mùa hè. Và đó cũng chính là nơi mà tuổi thơ của em lớn lên cùng tình cảm của bố mẹ vun trồng, chăm sóc.
Mướp hương là loại mướp nhỏ nhưng rất thơm và ngon. Chính vì vậy cho nên mướp hương thường thu hút ong bướm tới. Nếu không được bảo vệ cẩn thận thì những quả mướp hương nhỏ xinh sẽ rất dễ bị ong châm và hỏng. Hồi còn nhỏ, mẹ em thường bảo một câu rằng: trời nắng tốt dưa, trời mưa tốt mướp. Vào những ngày đầu hè, bố em thường lấy những hạt giống của những quả mướp già từ những năm trước để lại rồi gieo xuống chỗ đất mềm xốp, ẩm ướt để cho chúng có thể vươn lên những mầm xanh cho nhanh lớn. Bố còn lấy những đoạn tre nhỏ, rào xung quanh chỗ trồng mướp để tránh cho những chú gà bới đất hay những chú chó tinh nghịch chạy qua sẽ làm hỏng cây non. Qua đôi bàn tay chăm sóc của bố, những cây mướp nhỏ nhanh chóng chui ra khỏi mặt đất rồi vươn mình đón những ánh nắng đầu tiên. Thời gian chúng lớn cũng rất nhanh so với những loại cây khác, chẳng mấy chốc, cây mướp nhỏ đã bắt đầu mọc những tua dài màu xanh và dần quấn tới những cành cây gần nó. Thời gian này, bố thường sẽ bắt đầu làm những giàn ở phía bên trên để cho những dây quấn được bám vào và phát triển. Giàn được làm chống bởi bốn thanh sắt ở bốn phía, phía trên có những cành tre được chẻ một cách cẩn thận và được xếp thành những hình vuông nhỏ cho mướp có thể leo lên. Ngày qua ngày, những cành mướp đã xanh tốt với những đoạn tua chắc khỏe bám vào giàn.
Phía trên, những bông hoa bắt đầu nở, màu vàng rực rỡ như màu nắng cùng mùi thơm đã thu hút những chú ong mật và cả những đàn bươm bướm tới đây tìm mật và bay lượn. chỉ ít ngày sau khi hoa nở, những quả non bắt đầu nhú ra từ nhụy. Những quả non ấy lớn lên nhanh lắm các bạn ạ. Mẹ còn dặn dò em là khi nhìn mướp thì không được chỉ tay hay sờ vào vì như thế sẽ làm mướp bị thui chột từ bé và không thể thành quả. Vì vậy, những lúc như thế, em chỉ có thể nhìn ngắm chúng từ một góc và háo hức chờ đợi cho tới lúc mướp trở thành những quả to và dài. Khi nhỏ, mướp vẫn còn những tàn hoa màu nâu ở bên dưới. Sau đó, những tàn hoa ấy không còn thì chúng bắt đầu lớn dần ra và dài dần ra. Bên ngoài lớp vỏ là một lớp lông nhỏ và mịn như thể chúng không hề thấm nước vậy. đây là khoảng thời gian mình phải bảo vệ cho mướp nhiều nhất vì nếu bị ong chích thì chúng sẽ bị hỏng hết và không thể nào ăn được. Khi những quả mướp lớn dần, màu xanh chuyển sang đậm hơn và có thể ngắt xuống ăn được. Nếu để mướp trên cây lâu quá thì chúng sẽ bị già và khô, lớp vỏ dày và không còn ăn được nữa, chỉ có thể lấy xơ mướp rửa bát và lấy hạt phơi trồng cho những năm sau.
Mướp là một loại quả có rất nhiều công dụng. Không chỉ có thể xào nấu với thịt mà mướp còn được cho chung vào món canh cua cùng rau đay, rau mùng tơi cũng rất ngon nữa. Đó cũng mang tình thương của cha mẹ dành cho chúng em, bởi thế, với em, cây mướp cũng chính là một kỉ niệm của tuổi thơ thật là đẹp.
:V sao bạn ko tự cop mạng ik :))))))))))))))
Với nhiều người mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, mùa của sự đâm chồi sinh sôi nảy nở với ngàn hoa sắc thắm. Ở Việt Nam cứ mỗi dịp xuân về là hoa mai, hoa đào cùng nhiều loại hoa khác làm cho không khí mùa xuân càng thêm vui tươi và tưng bừng, con người cảm thấy háo hức hơn.
Mở bài cho bài văn " tả mùa xuân " :
Mỗi năm có bốn mùa, mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng. Mùa hè với những chùm hoa phượng đỏ nở đỏ rực một góc trời, với những chú ve râm ran trong vòm lá. Mùa thu với những cơn gió heo may thơm mùi hương cốm mới. Những bông hoa cúc vàng tươi. Mùa đông lạnh giá khiến ai cũng phải xuýt xoa. Nhưng em thích nhất là màu xuân . Mùa của sự sống, mùa của những ước mơ. Mùa đẹp nhất trong năm lại đến với xóm làng em.
Thui đi ko k được đâu bị online math trình duyệt đấy !
Lúc nãy mk bị trình duyệt rùi ko dám nữa đâu !
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, ung dung ăn bữa sáng.
“Sơ Hạ, tối hôm qua có ngủ quen không?” Chủ nhà họ Hàn Hàn Lục Hải ngẩng đầu lên hỏi thăm An Sơ Hạ, cửa cách âm rất tốt, cho nên chuyện tối hôm qua, bọn họ không biết gì cả.
Cô gật đầu, trong mắt xuất hiện một tia thiếu tự nhiên. Trong lòng đang cảm thấy đau vì chuyện mất nụ hôn đầu mà mình giữ gìn suốt mười bảy năm qua, thì thấy Hàn Thất Lục mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan xuất hiện.
Không thể không nói, lúc anh yên lặng, khá giống một vị hoàng tử.
Cúi đầu xuống, cô không nhìn anh nữa, nghiêm túc ăn bữa sáng của mình. Trên người cô cũng mặc bộ đồng phục màu trắng của Học viện hoàng gia Tư Đế Lan, phần trên được thiết kế khá tốt, trong phạm vi cô có thể tiếp nhận được. Nhưng mà phần dưới... Mẹ nó*, chiếc váy ngắn đến đáng thương, đoán chừng hơi khom người một chút sẽ được hấp thụ ánh sáng? Cho nên lúc cô nhìn thấy bóng người mặc bộ quần áo kia, cứ cảm thấy không thể thích ứng nổi.
*Mẹ nó: là một câu chửi tục.
Suy cho cùng giáo viên học viện Tư Đế Lan đều thuộc dạng giỏi nhất. Đối với cô mà nói, có thể học trường như thế, có thể coi là nhờ tổ tiên tích đức.
“Mẹ*, sao cô cũng mặc đồng phục trường chúng tôi?”Mặt Hàn Thất Lục rất không vui, còn tưởng hôm sau, cuối cùng cũng có thể không cần gặp cô gái đáng ghét này, nhưng bây giờ... vận khí đúng là không được tốt.
*Mẹ: đây cũng là một lời nói tục.
Trước khi Khương Viên Viên nói chuyện An Sơ Hạ đã mở miệng trước: “Anh, sau này em chính là học muội* của anh. Mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”
*Học muội: Đàn em khóa dưới giới tính nữ.
Nói xong, còn bày ra nụ cười thân thiện. Giả bộ ngoan ngoãn, là khoản cô giỏi nhất.“Cái đó... Sơ Hạ, tối hôm qua dì và chú Hạ của con đã quyết định một chuyện.” Khương Viên Viên thử mở miệng thăm dò: “Thất Lục, con cũng lắng nghe đi!”
Hàn Thất Lục không thể làm gì khác là ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không dám nói chen vào nữa. Bởi vì có Hàn Lục Hải ở đây, trên thế giới này anh sợ nhất là cha mình.
“Là thế này, Sơ Hạ.” Hàn Lục Hải nhận khăn lau miệng từ người giúp việc, chậm chạp nhưng tuyệt đối uy phong nghiêm túc nói chuyện: “Chú và dì con quyết định để con lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục đến học ở Học viện Tư Đế Lan.”
“Cái gì?”
“Cái gì?” Hai giọng nói đồng thời vang lên từ An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục. Ddều là giọng điệu vô cùng khiếp sợ, nhưng mà trong giọng nói của Hàn Thất Lục còn kèm theo sự tức giận.
Anh cũng biết, lòng dạ cô gái này rất sâu!
“Tiểu Sơ Hạ con đừng gấp. Dì và chú cũng là vì con. Con nghĩ xem, nếu như đột nhiên Thất Lục có em gái, thì người bên ngoài sẽ bình luận con thế nào? Cho nên, chúng ta liền đổi thân phận con thành con nuôi An Dịch Sơn, lấy thân phận vị hôn thê của Thất Lục để đi học.” Lúc nói câu này, Khương Viên Viên rất tủi thân, vẻ mặt kia làm cho An Sơ Hạ không đành lòng nói lời cự tuyệt.
Giả bộ đáng thương là bản lãnh cô mới học từ khi mẹ qua đời. Lúc đó cô vốn không nghĩ sẽ ở nhờ nhà họ Hàn, nhưng mà người phụ nữ trước mặt cô lại khóc lớn, nói: “Tiểu Sơ Hạ nhất định là con chê nhà dì quá rách nát.”
Một bồn hoa của nhà họ Hàn có lẽ cũng lớn hớn so với phòng cô, sao cô lại thấy rách nát được? Chẳng qua cô chỉ không thích cái cảm giác ăn nhờ ở đậu. Nhưng mà cuối cùng vẫn quấy rầy...
“Dì, không còn cách nào khác sao?” Cô đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc hỏi Khương Viên Viên. Trong lòng suy nghĩ, nếu quả thật không có cách khác thì nên làm thế nào.
Quả thật cô không muốn để vuột mất cơ hội được học ở Học viện Tư Đế Lan.
“Cô đừng giả bộ, An Sơ Hạ, đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì!” Chịu không nổi vẻ mặt nhìn như ngây thơ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đâp mạnh xuống bàn đứng lên nói: “Tôi không thể làm vị hôn phu của cô!”
Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến
Sao không vui lên như một thời bao thương mến
Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền
Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai em ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm
Anh gom cho em hết bao kỷ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về em
ĐK:
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi
Tiễn đưa em về một tình yêu mới
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim, yêu em
Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé
Em không yêu anh đâu cần buồn tênh như thế
Không nên quan tâm đến cuộc đời anh hoang phế
Mình hãy quên đi bao câu hẹn thề
Xem như hai ta không thuộc về nhau em nhé
Khi xưa yêu nhau như một trò chơi thơ bé
Ba năm qua đi lớn khôn rồi đành là thế
Đành rẽ chia hai người về hai lối
Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến
Sao không vui lên như một thời bao thương mến
Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền
Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai em ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm
Anh gom cho em hết bao kỷ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về em
ĐK:
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi
Tiễn đưa em về một tình yêu mới
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim, yêu em
Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé
Em không yêu anh đâu cần buồn tênh như thế
Không nên quan tâm đến cuộc đời anh hoang phế
Mình hãy quên đi bao câu hẹn thề
Xem như hai ta không thuộc về nhau em nhé
Khi xưa yêu nhau như một trò chơi thơ bé
Ba năm qua đi lớn khôn rồi đành là thế
Đành rẽ chia hai người về hai lối
k cho tớ nhé
1. Anh vẫn nhớ phút ấy khi anh rời xa
Người chẳng nói một lời chỉ đứng yên vậy thôi
Em đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau
Còn kí ức ngọt ngào anh mang theo dù ở đâu
Làm gì để trở về?
[ĐK:]
Người đừng lặng im đến thế
Vì lặng im sẽ giết chết con tim
Dù yêu thương chẳng còn
Anh vẫn xin em nói một lời.
Ngoài kia bao la thế giới
Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi
Mình xa nhau thật rồi
Nhưng anh vẫn chờ đợi.
2. Đã có lúc cố gắng để hiểu được em
Rồi cứ thế mỏi mệt chỉ biết bên cạnh em
Đây có lẽ chẳng phải yêu thương trọn vẹn
Người tìm nơi bắt đầu, người bỏ đi ở phía sau
Với tất cả nỗi sầu.
[Coda:]
Anh chẳng biết được là khi tất cả đã qua
Em đã nghĩ điều gì, ngày anh cất bước đi
Thà một lời rồi cùng buồn đau
Còn hơn riêng em cố giấu.
Anh chẳng biết được là xa nhau hay bước tiếp
Êm đềm hay muộn phiền cho nhau hai lối riêng
Một lần để mai sau chẳng hề hối tiếc.
1. Anh vẫn nhớ phút ấy khi anh rời xa
Người chẳng nói một lời chỉ đứng yên vậy thôi
Em đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau
Còn kí ức ngọt ngào anh mang theo dù ở đâu
Làm gì để trở về?
[ĐK:]
Người đừng lặng im đến thế
Vì lặng im sẽ giết chết con tim
Dù yêu thương chẳng còn
Anh vẫn xin em nói một lời.
Ngoài kia bao la thế giới
Nhưng trong anh thế giới chỉ là em thôi
Mình xa nhau thật rồi
Nhưng anh vẫn chờ đợi.
2. Đã có lúc cố gắng để hiểu được em
Rồi cứ thế mỏi mệt chỉ biết bên cạnh em
Đây có lẽ chẳng phải yêu thương trọn vẹn
Người tìm nơi bắt đầu, người bỏ đi ở phía sau
Với tất cả nỗi sầu.
[Coda:]
Anh chẳng biết được là khi tất cả đã qua
Em đã nghĩ điều gì, ngày anh cất bước đi
Thà một lời rồi cùng buồn đau
Còn hơn riêng em cố giấu.
Anh chẳng biết được là xa nhau hay bước tiếp
Êm đềm hay muộn phiền cho nhau hai lối riêng
Một lần để mai sau chẳng hề hối tiếc.
Người Lạ Ơi - Karik, Orange
Nhạc sĩ: Châu Đăng Khoa
Thể loại: Rap/Hiphop Việt
Lượt nghe: 2,121,790
Người Lạ Ơi - Karik, Orange
Người Lạ Ơi - Karik, Orange, SuperbrothersNgười Lạ Ơi - Karik, Orange, Superbrothers
Nhạc Sĩ: Châu Đăng Khoa
00:0703:37
Lời bài hát: Người Lạ Ơi
[Rap]:
Tôi lạc quan giữa đám đông
Nhưng khi 1 mình thì lại không
Cố tỏ ra là mình ổn
Nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng
Lắm lúc chỉ muốn có ai đó
Dang tay ôm lấy tôi vào lòng
Cho tiếng cười trong mắt được vang vọng
Cô đơn 1 lần rồi khỏi những khoảng trống
Mang niềm tin phủ nắng nơi u uất
Để trời cảm xúc tìm về với mầm sống
Để nỗi buồn thôi bám víu màn đêm
Sương trên khoé mi ngày mai thôi ngừng đọng
Chỉ 1 lần thôi cho sự yếu đuối hôm nay thôi đợi mong
Người lạ ơi !
Người đến ủi an tâm hồn này được không?
Người lạ ơi ! Xin hãy cho tôi mượn bờ vai
Tựa đầu gục ngã vì mỏi mệt quá
Người lạ ơi ! Xin hãy cho tôi mượn nụ hôn
Mượn rồi tôi trả đừng vội vàng quá
Người lạ ơi ! Xin hãy ghé mua giùm tôi
Một liều quên lãng để tôi thanh thản
Người lạ ơi ! Xin hãy cho tôi mượn niềm vui
Để lần yếu đuối này là lần cuối thôi...
Cô đơn, lẻ loi, tâm tư như sóng đánh
Chơi vơi, mệt mỏi, tâm hồn thì mong manh
Không cần người phải quá sâu sắc
Chỉ cần bờ vai người đủ rộng
Chân thành đừng giấu sau màu mắt
Cùng chia sớt những nỗi sầu mênh mông
Cho trái tim yếu đuối được nghỉ ngơi
Cõi lòng hoang sơ hôm nay thôi dậy sóng
1 người với tôi vậy là đủ
Những thứ còn lại chẳng quan trọng
1 người không bao giờ nhắc về quá khứ
Không để tâm tới những ngày tôi ngây dại
Mở lòng bao dung bằng tất cả thương cảm
Dù biết chẳng thể cùng đi hết ngày mai
Cứ nhẹ nhàng bình yên như mây trôi
Cảm xúc không cần phải “ngay” lối
Lắng nghe thật khẽ cõi lòng tôi
1 người tôi cần lúc này chỉ vậy thôi.
Người lạ ơi ! Xin hãy cho tôi mượn bờ vai
Tựa đầu gục ngã vì mỏi mệt quá
Người lạ ơi ! Xin hãy cho tôi mượn nụ hôn
Mượn rồi tôi trả đừng vội vàng quá
Người lạ ơi ! Xin hãy ghé mua giùm tôi
Một liều quên lãng để tôi thanh thản
Người lạ ơi ! Xin hãy cho tôi mượn niềm vui
Để lần yếu đuối này là lần cuối thôi...
Cả trời tâm tư tôi ở đấy
Vậy mà chẳng có ai hiểu
Thứ tôi mong mỏi từng ngày
Chỉ đơn giản là tình yêu
Lâu nay cả trời tâm tư tôi ở đây
Vậy mà chẳng có ai hiểu
Thứ tôi mong mỏi từng ngày
Chỉ đơn giản là tình yêu.
bài người lạ ơi hay đấy nhưng hay sao = đã lỡ yêu em nhiều
dài lắm bạn ơi
Bài hát: Remember Me - Sơn Tùng (M-TP)
Câu ca nhẹ giăng đời ta
Âm thanh nào trôi vụt xa
Không gian này đâu có chắc cho ta
Trả lời được hết dư âm những ngày qua
Buông lơi trôi theo cây viết thả hồn theo làn mây
Buông xuôi hay nên đi tiếp???
Đôi chân dường như mất thăng bằng,
Tương lai vĩnh hằng quên đi cơn mơ tan trong hư vô ảo
Lang thang cô đơn mình tôi bước
Tương lai cô đơn mình tôi ước
Đêm đen ngày qua cùng mưa rơi phôi pha
Lạnh căm ta nào đâu có biết trước
Ngã gục ư hình như là hơi vội
Nỗi niềm tôi đã làm gì nên tội
Những chỉ trích dày xéo nhiều thêm
Họ đã quy chụp một từ là chơi trội
Có những đêm dài sầu hoen làn mi buồn lệ rơi
Nhoè phai gắng gượng tôi cầm bút
Cánh tay run rẩy gồng tâm hồn tan chảy
Kiếm tìm cảm xúc dù chỉ là một chút
Nhắm mắt cô độc trơ trọi nơi đâu
Cho tôi yên bình dù chỉ là một phút
Thoát xác giữa ngàn khơi
Thấy thương mình chơi vơi
Có lẽ nên thả lỏng con tim thôi
Ở đâu đó phía cuối con đường kia
Nước mắt thôi ngừng trôi
Ở đâu đó phía cuối chân trời kia
Ánh sáng đang chờ tôi đập tan đi trái tim lạnh băng
Ở đâu đó sẽ có người đợi trông dang tay
Ôm lấy thân này (ai ôm lấy thân này??)
Có lẽ tôi đã tìm được giấc mơ yên bình
Giải thoát cho tâm hồn tôi,
Gồng bao nhiêu vết thương giờ tôi là tôi!
Ba mẹ tin mày
Em trai tin mày
Luôn dõi theo từng bước chân mày
Niềm Vinh quang tự hào của gia đình này
Có những đêm mẹ mày khóc
Ba thương mày đến bạc tóc
Động lực đó không cho phép mày chùn bước
Chốn chạy đâu hỡi thằng ngu kia
Đứng dậy đi!
Mạnh mẽ cứng rắn đứng lên vượt qua thất bại
Sống chung với những điều không thể thay đổi
Biến tất cả trở thành vô hại
Nào thức tỉnh đi!
Bật tung xiềng xích đốt cháy hết đam mê và thể xác
Quay lưng dang tay ôm trọn bầu trời yêu thương
Nhìn lại chặng đường để thấy mình là ai
Tương lai ngày mai sầu lo trên trên bờ vai
Đường muôn lối phân vân về đâu
Đam mê tìm ta lời ca mang ngày qua
Vùi chôn Hết suy tư chìm sâu
Cảm ơn tất cả chướng ngại
Cảm ơn mọi sự thất bại
Đã tạo nên một con tim bất diệt
Trên bầu trời ngày hôm nay !
Ở đâu đó phía cuối con đường kia
Nước mắt thôi ngừng trôi
Ở đâu đó phía cuối chân trời kia ánh sáng đang chờ tôi
Đập tan đi trái tim lạnh băng
Ở đâu đó sẽ có người đợi trông dang tay
Ôm lấy thân này (ai ôm lấy thân này??)
Có lẽ tôi đã tìm được giấc mơ yên bình
Giải thoát cho tâm hồn tôi,
Gồng bao nhiêu vết thương giờ tôi là tôi!
Có lẽ những nỗi đau đã giúp tôi trưởng thành hơn
Những giọt nước mắt khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn
Cảm ơn tất cả ...
I'm Sơn Tùng M-TP
Don't forget me !
Ở đâu đó phía cuối con đường kia
Nước mắt thôi ngừng trôi
Ở đâu đó phía cuối chân trời kia ánh sáng đang chờ tôi
Đập tan đi trái tim lạnh băng
Ở đâu đó sẽ có người đợi trông dang tay
Ôm lấy thân này (ai ôm lấy thân này??)
Có lẽ tôi đã tìm được giấc mơ yên bình
Giải thoát cho tâm hồn tôi,
Gồng bao nhiêu vết thương giờ tôi là tôi !