Thật là hay!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Tham khảo:
Theo em nhân vật tôi trong câu chuyện "Cái kính" bị mắc bệnh tưởng một cách trầm trọng. Bởi lẽ, mắt anh ta rõ ràng bình thường, chẳng bị làm sao, lại cứ thích đi khám hết bác sĩ này đến bác sĩ khác. Ban đầu anh ta chỉ ôm tâm lí muốn đeo kính để giả danh tri thức. Vậy mà bị bác sĩ khám ra cận thị anh ta cũng tin thật. Đeo cái kính cận mà người cứ buồn nôn cũng không dừng lại, anh ta lại càng khẳng định mắt mình có vấn đề, rồi tìm đến hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, hết phòng khám tư đến bệnh viện nhà nước, hết bác sĩ trong nước đến bác sĩ ngoài nước. Mỗi bác sĩ một kiểu phán, anh ta đeo đủ các loại kính khác nhau, kính nào cũng có triệu chứng bài trừ. Vậy mà anh ta chẳng quan tâm, vẫn cứ đeo bằng được. Đó là biểu hiện của bệnh tưởng, luôn nghĩ là mắt mình có vấn đề, chỉ là bác sĩ phán không ra.
Phương pháp giải:
Viết đoạn văn theo yêu cầu
Lời giải chi tiết:
Từ điển tiếng Việt giải nghĩa từ bệnh tưởng là: “trạng thái tinh thần lo lắng do bị ám ảnh là mình đã mắc một bệnh nào đó, kì thật không phải” từ khái niệm này có thể thấy nhân vật “tôi” trong truyện mắc bệnh ảo tưởng nghiêm trọng. Chỉ vì muốn được trong tri thức mà anh ta bất chấp đánh đổi sức khoẻ để đeo kính. Anh ta thậm chí đã thay đổi kính những bốn lần mặc dù mắt anh ta hoàn toàn bình thường, đây là biểu hiện của sự ảo tưởng và vô trách nhiệm với bản thân. Giá trị của mỗi người là ở chính bản thân họ chứ không phải chỉ nhờ vào cặp kính

Đáp án A
Phương pháp: Sử dụng lí thuyết về sự tạo ảnh của vật qua TKHT và TKPK
Công thức thấu kính:
Cách giải:
Qua thấu kính thu được ảnh thật của một vật thật => thấu kính là TKHT
Ảnh của vật cao hơn vật 2 lần

Thằng Đổi=Đồi Thẳng=Đồi Không Cong=Còng Không Đôi=Còng Không Hai=Hài Không Cong=Hài Thẳng=Thằng Hải :P

36 x 100 000 x 100 000 = 360 000 000 000 ( cm2 )
Vì nếu hình chữ nhật thì CD gấp thì CR cũng phải gấp
hình vuông thì cả hai cạnh đều gấp
=> phải nhân 100 000 2 lần
Đúng 100%
Đúng 100%
Đúng 100%

Theo mình thì câu trên không phải câu rút gọn vì câu trên vẫn có đầy đủ chủ ngữ và vị ngữ.
*Kham khảo thôi nhé chứ mình không giỏi văn đâu :D
#ht
:)
Tớ đã được đọc câu chuyện “Đầu to bằng cái bồ”. Đây là câu chuyện dân gian kể về cậu bé Quỳnh. Từ nhỏ, Quỳnh đã thông minh hơn người nhưng cũng rất tinh nghịch. Có lần, Quỳnh bảo lũ trẻ trong làng làm kiệu cho mình ngồi với lời hứa sẽ cho chúng xem người có cái đầu to bằng cái bồ. Lũ trẻ tò mò nên tranh nhau làm kiệu rước Quỳnh. Quỳnh lấy lửa thắp đèn. Xong, cậu ta thò đầu che ngọn đèn. Bóng đầu của Quỳnh to bằng cái bồ. Lúc này bọn trẻ mới biết mình bị lừa. Câu chuyện dí dỏm nhưng cũng cho thấy sự thông minh của Quỳnh.