Tôi luôn tự hào về mẹ, có thể nói: Từ thủa xa xưa đã gần chín thập kỉ trôi qua, mẹ vẫn đẹp như ngày tôi còn bé xíu. Lớn lên tôi càng thấy mẹ đẹp hơn. Mẹ là biểu tượng mùa Xuân trong tôi…
[…] Riêng tôi, tôi cảm nhận mẹ của tôi là mùa Xuân. Đời mẹ tôi như dòng sông Lam hiền hoà trong vắt, nhưng sao lại khổ đến muôn trùng? Có lẽ, vì mẹ tôi là một người đàn bà đẹp (mẹ tôi từng được phong danh hiệu Hoa hậu Nữ sinh Trường Đồng Khánh - Huế, thời Pháp thuộc), cách đây đã hàng mấy thập kỉ. Rồi lớn lên, mẹ lập gia đình, sinh con đến hơn nửa tiểu đội, lại sống trong cảnh triền miên của 2 cuộc kháng chiến.
Trong mọi nỗi khổ mẹ tôi phải chịu đựng thì không có nỗi khổ đau nào hơn đó là ngày ba tôi “ra đi”, để lại một đàn con nheo nhóc cho mẹ tôi cáng đáng. Trong cảnh bom rơi, đạn nổ thời chiến tranh chống Mỹ ác liệt nhất, con của mẹ phải sơ tán 3, 4 nơi. Ngày đó, tôi mới 9 - 10 tuổi đầu, chưa hiểu hết nỗi đau tột cùng mà mẹ tôi phải chịu đựng. Chẳng thế mà, ba tôi mới mất hơn năm trời, tóc mẹ đã bạc trắng (lúc đó mẹ mới 41 - 42 tuổi), nhưng mẹ vẫn đẹp một cách đằm thắm.
Sau này tôi biết, dù mẹ tôi vô cùng vất vả, mất chồng, con cái một đàn… vậy mà vẫn có nhiều người đàn ông muốn “sẻ chia” gánh vác cùng mẹ tôi chăm chút đàn con bé nhỏ. Những lần có người ngỏ lời với mẹ, lại làm cho mẹ buồn ghê gớm, mẹ càng ráng sức nuôi dạy anh chị em chúng tôi “giấy rách phải giữ lấy lề”,các con phải cố gắng học tập, ngoan ngoãn để cho mẹ vui, để làm việc nuôi các con.
[…] Lớn lên, tôi chứng kiến biết bao nỗi đau khổ âm thầm mẹ chịu đựng, nhưng không hé lời than với bất kì ai. Gương mặt mẹ phúc hậu, làn da mẹ mềm mại, đôi mắt mẹ hiền từ, giọng nói mẹ ấm áp đã theo tôi suốt năm tháng… Mẹ đã để lại trong tôi một sự thiêng liêng và cả nỗi khổ tâm, mỗi khi tôi nghĩ đến mẹ, nhất là lúc chỉ có mình tôi trong căn nhà vắng bóng mẹ. Đúng là khi ta thấy cô đơn nhất, đau khổ nhất, chỉ có mẹ là chỗ dựa cho trái tim yếu đuối, là nguồn an ủi vỗ về mình. Thật ra, mẹ tôi là người yêu thương chăm chút cho từng đứa con mà chẳng nghĩ đến mình, mẹ hi sinh hết thảy vì các con.
Vậy mà, 44 mùa Xuân đã qua đi, anh chị em tôi lớn lên mà không có cha. Cũng ngần ấy năm, mẹ ở vậy nuôi các con khôn lớn, lo dựng vợ, gả chồng cho các anh chị em tôi. Tôi thương mẹ một đời tần tảo, gác tình riêng chăm sóc mẹ lúc trái gió trở trời. Giờ mắt mẹ đã kém, tóc rụng nhiều…
[…] Mùa Xuân lại đến, con thầm ước mong mẹ luôn khoẻ mạnh, trường tồn với thời gian, bởi mẹ là mùa Xuân tươi đẹp, mẹ là niềm khao khát, hi vọng, mẹ là chỗ dựa tinh thần cho các con, cháu của mẹ sống làm việc có ích cho gia đình và xã hội. Để mỗi khi Tết đến, Xuân về, hình ảnh Mẹ vẫn đẹp lung linh hơn tất cả mọi thứ trên đời.
("Mẹ là mùa xuân", Phan Thị Thanh Hương)
Câu 1. Xác định thể loại của đoạn trích trên ?
Câu 2. Đoạn trích trên viết về ai?
Câu 3. Theo đoạn trích, người đó có ý nghĩa như thế nào đối với người viết?
Câu 4. Từ đoạn trích em rút ra bài học gì cho bản thân mình và mọi người?
Câu 5. Phân tích tác dụng của biện pháp tu từ điệp ngữ trong câu sau “Mùa Xuân lại đến, con thầm ước mong mẹ luôn khoẻ mạnh, trường tồn với thời gian, bởi mẹ là mùa Xuân tươi đẹp, mẹ là niềm khao khát, hi vọng, mẹ là chỗ dựa tinh thần cho các con, cháu của mẹ sống làm việc có ích cho gia đình và xã hội” ?