Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm, tay níu, tre gần nhau thêm.
Thương nhau tre không ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người.
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cải gốc truyền đời cho mặng.
Nòi tre đâu chịu mọc công
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường.
Lưng trần phơi nắng phơi sương,
Có manh áo cộc, tre nhường cho con....
Hãy viết đoạn văn ghi lại cảm xúc của em về đoạn thơ trên .
SOS .....
Đoạn thơ trên của nhà thơ Nguyễn Duy đã để lại trong em những cảm xúc sâu sắc và lắng đọng. Hình ảnh cây tre trong bão bùng không hề đơn độc, yếu đuối mà lại càng thêm kiên cường, mạnh mẽ khi biết nương tựa vào nhau khiến em vô cùng xúc động. Tinh thần đoàn kết, gắn bó của tre cũng gợi cho em liên tưởng đến sức mạnh của dân tộc Việt Nam trong những năm tháng chiến tranh gian khổ. Tre không chỉ biết sống vì mình mà còn biết nhường nhịn, hi sinh cho thế hệ sau. Chi tiết "có manh áo cộc, tre nhường cho con" khiến em cảm nhận được tấm lòng bao la, sự chở che vô bờ bến của tre dành cho măng non. Đoạn thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của cây tre mà còn gửi gắm những bài học quý giá về tinh thần đoàn kết, lòng yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Em tin rằng, những phẩm chất tốt đẹp ấy sẽ mãi là hành trang quý báu để chúng ta vững bước trên đường đời.