K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ngày xửa ngày xưa ở một ngôi làng nọ, có một cậu bé rất thông minh tên là Mã Lương. Cha mẹ Mã Lương mất sớm, cậu phải sống cuộc sống côi cút một mình, hàng ngày vào rừng kiếm củi sống qua ngày. Mã Lương rất thích vẽ nhưng vì nhà cậu nghèo quá nên một cây bút vẽ cũng không mua nổi. Một ngày khi đang trên đường gánh củi đi bán, tình cờ cậu đi ngang qua cửa của một nhà quan lớn trong làng. Cậu quan sát thấy...
Đọc tiếp

Ngày xửa ngày xưa ở một ngôi làng nọ, có một cậu bé rất thông minh tên là Mã Lương. Cha mẹ Mã Lương mất sớm, cậu phải sống cuộc sống côi cút một mình, hàng ngày vào rừng kiếm củi sống qua ngày. Mã Lương rất thích vẽ nhưng vì nhà cậu nghèo quá nên một cây bút vẽ cũng không mua nổi.

Một ngày khi đang trên đường gánh củi đi bán, tình cờ cậu đi ngang qua cửa của một nhà quan lớn trong làng. Cậu quan sát thấy một họa sĩ đang vẽ tranh cho quan xem. Thích quá, cậu cố gắng tiến sát lại cửa sổ để nhìn cho thật kỹ. Cậu mạnh dạn hỏi người họa sĩ:

- Bác hoạ sĩ ơi, cháu thích được vẽ từ hồi nhỏ nhưng nhà cháu nghèo lắm nên không có tiền mua bút, bác có thể cho cháu một chiếc bút vẽ bác nhé!

Viên quan và tay họa sĩ nghe cậu nói vậy thì cười phá lên chế diễu:

- Đã nghèo lại còn đua đòi vẽ vời, thôi mày cứ an phận với nghề bán củi của mày, cút đi cho tao vẽ nốt!

Mã Lương nghe vậy không những không xấu hổ mà còn tức tối đáp lại:

- Việc học thì làm gì phải phân biệt giàu nghèo, chả nhẽ nghèo thì không được học vẽ sao?

Nói xong rồi cậu bỏ đi. Mặc dù bị chế nhạo thẳng thừng như vậy nhưng Mã Lương vẫn không hề bỏ cuộc, cậu quyết tâm theo đuổi niềm đam mê của chính mình. Tranh thủ mỗi lần lên núi để kiếm củi, cậu nhặt những cành cây rơi dưới đất để vẽ phong cảnh, chim chóc ngay trên nền đất. Khi cắt cỏ gần bờ sông, cậu lại túm những ngọn cỏ lại làm thành bút, chấm xuống nước và vẽ khung cảnh thiên nhiên xung quanh lên tảng đá. Tối về được nghỉ ngơi, cậu lại dùng những hòn than trong bếp củi vẽ lên khắp vách tường trong nhà.

Với lòng đam mê nhiệt huyết dành cho hội họa, cộng với tài quan sát rất tinh tế và tài năng thiên phú, những con chim mà cậu vẽ nên dường như biết hót, những chú cá giống như đang bơi lội tung tăng dưới làn nước trong xanh. Có lần Mã Lương vẽ một con chó sói lên vách núi, vì giống thật quá mà dê, bò… tưởng rằng có sói thật mà sợ hãi không dám lên núi gặm cỏ. Người trong làng thấy Mã Lương chăm chỉ học vẽ bèn hỏi:

- Mã Lương ơi, cháu chăm chỉ học vẽ thế để mai sau đi vẽ cho nhà quan lấy tiền phải không?

Mã Lương lắc đầu đáp rằng:

- Không đâu bác ơi, cháu sẽ không bao giờ dùng tài năng vẽ của mình để phục vụ cho nhà quan. Cháu chỉ vẽ cho người dân nghèo mà thôi!

Với sự siêng năng của mình và tài năng bẩm sinh mà ông trời ban tặng, Mã Lương ngày một tiến bộ. Tuy vậy ước ao của cậu là có được một cây bút vẽ thật sự để vẽ những bức tranh bằng mực thật đẹp thì chưa thế thành hiện thực, cậu vẫn phải vẽ những bức tranh bằng nước hay trên vách đá.

Một đêm nọ, khi Mã Lương đang mơ màng đi vào giấc ngủ thì bỗng trong nhà rực lên một ánh hào quang sáng chói. Bước ra từ luồng sáng đó là một ông cụ râu tóc bạc phơ với đôi mắt hiền từ. Cụ tặng cho Mã Lương một cây bút vẽ và dặn dò rằng:

- Mã Lương, ta tặng cháu cây bút thần này, sở hữu nó cháu sẽ có trong tay rất nhiều phép màu và quyền năng thần kỳ. Nhưng cháu phải ghi nhớ lời cháu đã nói: “Chỉ vẽ để giúp đỡ người nghèo khó, và vì người dân nghèo mà cầm bút vẽ”.

Dặn dò xong xuôi, ông cụ vụt biến mất cùng vầng hào quang khiến cho Mã Lương còn chưa kịp nói lời cảm ơn. Tỉnh dậy, Mã Lương ngỡ đây chỉ là một giấc mộng, nhưng lạ thay khi nhìn xuống thì cây bút vẽ đang nằm trong tay mình. Cậu sung sướng reo lên:

- Tuyệt vời quá! Ta đã có bút để tha hồ vẽ rồi!

Mã Lương hào hứng ngay lập tức trổ tài hội họa của mình. Cậu đưa tay vẽ một chú chim, bỗng nhiên từ trong tranh chú chim bay ra và cất tiếng hót lanh lảnh. Cậu vẽ thêm một con cá thì con cá trong tranh biến thành cá thật và quẫy đuôi bơi tung tăng.

- Quả đúng đây là cây bút thần rồi!– Mã Lương vui sướng reo lên.

Ghi nhớ lời hứa với ông tiên trong giấc mơ, hàng ngày Mã Lương vẽ không biết mệt mỏi để giúp đỡ người dân nghèo trong làng. Nhà nào thiếu cày em vẽ cày, thiếu trâu em vẽ trâu, thiếu ruộng em vẽ ruộng…

Một hôm khi đi ngang qua một mảnh ruộng, thấy bác nông dân gầy gò đang gò lưng kéo cày, đất ruộng rắn khiến cho bác nông dân mồ hôi ướt đẫm mà vẫn không cày nổi. Thương bác vất vả, Mã Lương lấy bút ra vẽ một con trâu to khỏe tặng cho bác.

Một tên quan huyện bản tính tham lam nghe ngóng được rằng Mã Lương có trong tay cây bút thần, muốn vẽ gì cũng được, hắn bèn lệnh cho quân lính tới gô bắt Mã Lương giải về. Sau đó hắn ngang nhiên sai bảo cậu vẽ cho hắn thật nhiều vàng bạc châu báu. Nhưng Mã Lương trẻ tuổi kiên quyết đáp lời:

- Ông có giết tôi thì tôi cũng không vẽ!

Tức giận trước sự cứng đầu của Mã Lương, hắn cho quân giam cậu vào ngục tối bỏ mặc cho cậu chịu đói khát, không cho thức ăn nước uống. Đêm hôm đó tuyết rơi dày, trời lạnh cắt da cắt thịt. Tên quan vui mừng nghĩ thầm trong bụng “Chắc chắn thằng ranh Mã Lương đã chết đói chết rét trong đó rồi, cho đáng đời cái tội cãi lời ta”. Đoạn hắn hí hửng khoác áo ấm mò vào ngục xem cậu giờ ra sao. Không thể tin vào mắt mình, vào đến ngục hắn chứng kiến Mã Lương vẫn đang hoàn toàn khỏe mạnh, cậu đang ngồi sưởi bên đống lửa ấm và ăn những chiếc bánh nướng thơm phức.

Tên quan tức giận sai quân lính chạy vào cướp lấy chiếc bút thần của Mã Lương, nhưng khi vừa tới cửa phòng giam thì đã không thấy Mã Lương đâu nữa, còn lại trong phòng là chiếc thang mà cậu vẽ vẫn còn dựa ở đó. Quan đùng đùng nổi giận hò hét quân lính tức tốc đuổi theo nhưng không sao đuổi kịp vì Mã Lương đã nhanh tay vẽ cho mình một con tuấn mã phóng nước đại cao chạy xa bay khỏi làng.

Vì không muốn để lộ khả năng của mình, Mã Lương đã chạy tới một ngôi làng xa rất xa. Cậu ở lại thị trấn đó và làm nghề vẽ tranh để kiếm sống. Vì không muốn những gì mình vẽ ra lại biến thành thật, nên các bức hoạ vẽ ra đều cố tình khuyết đi một thứ gì đó. Con thì thiếu mắt, con thì thiếu chân…

Một hôm, Mã Lương vẽ một con cò trắng, trong lúc vẽ cậu sơ ý để rơi một giọt mực vào mắt con cò. Thế là con cò từ trong tranh vỗ cánh bay ra. Tin tức về cậu bé có tài năng vẽ tranh thành thật nhanh chóng bay đi khắp mọi nơi. Viên quan nơi Mã Lương lập tức báo ngay cho hoàng đế. Ngay sau đó, Mã Lương đã bị quân lính triều đình bắt và điệu về hoàng cung.

Hoàng đế bắt được Mã Lương thì ra lệnh cho cậu vẽ cho hắn những gì hắn muốn. Biết tên hoàng đế này là một kẻ tàn ác chuyên ức hiếp dân lành nên khi hắn bảo vẽ Rồng thì cậu vẽ cho hắn một con tắc kè, hắn sai vẽ chim phượng hoàng thì cậu tặng cho hắn một con quạ đen xấu xí. Hai con tắc kè và quạ hóa thật chui khỏi tranh cắn nhau chí tróe làm hoàng đế tức điên. Hắn cướp cây bút thần và giam Mã Lương vào ngục.

Tên hoàng đế cướp được cây bút thần thì loay hoay vẽ một núi vàng, không ngờ lại thành ra một đống đá, đá từ trên cao rầm rầm rơi xuống làm hắn suýt nữa thì toi mạng.

Biết rằng chỉ có duy nhất Mã Lương mới có thể làm ra được phép màu từ cây bút này, hoàng đế thả Mã Lương ra, ngọt nhạt dùng những lời nịnh nọt hòng dụ dỗ cậu vẽ theo ý hắn. Vì muốn lấy lại cây bút, Mã Lương đã giả vờ đồng ý. Hoàng đế bảo cậu vẽ ra một cây có thể hái ra tiền vàng. Mã Lương múa bút vẽ ra biển cả, sau đó em mới vẽ ra một hòn đảo nhỏ trên đó có cây hái ra tiền vàng.

Hoàng đế lại nhẫn nhịn dụ cậu vẽ cho hắn một con thuyền lớn để lái ra đảo hái vàng trên cây. Mã Lương lại vẽ thuyền đúng như ý hắn. Ngay tắp lự hoàng đế và những tên tham quan vội vàng trèo ngay lên thuyền để ra dảo hái vàng. Mã Lương tiếp tục vẽ ra một cơn gió để đẩy thuyền ra khơi nhanh hơn. Đợi cho thuyền ra xa thật xa bờ, Mã Lương hua bút vẽ gió nổi rất to, sóng biển cuộn trào dữ dội. Con thuyền chao đảo không thể cự nổi gió to sóng lớn nên đã lật nhào, nhấn chìm cả lũ tham quan và tên hoàng đế tham ác xuống đáy biển sâu.

Sau khi dùng tài năng và trí khôn của mình trừng trị được bè lũ gian ác, Mã Lương lại quay trở về dùng cây bút thần

vẽ giúp đỡ dân nghèo

1.kể tên nội dung câu chuyện

2.nêu các đặc điểm của nhân vật mã lương

3.nhờ đâu ra mà mã lương lại có cây bút thần ?

0

a, 5 từ mượn : mách lẻo ; tố giác ; phái ; triều thần ;kinh đo 

b,có 5 từ đơn  : vẽ ; mắt ; em ; xuống ; cò ; cánh ; kẻ 

5 từ phức : con cò trắng ; giọt mực ; bay đi ; tố giác ; nhà vua ; triều thần 

c, dễ rồi nên bn tự làm nha 

hc tốt 

23 tháng 6 2019

a, 5 từ mượn : mách lẻo ; tố giác ; phái ; triều thần ;kinh đo 

b,có 5 từ đơn  : vẽ ; mắt ; em ; xuống ; cò ; cánh ; kẻ 

5 từ phức : con cò trắng ; giọt mực ; bay đi ; tố giác ; nhà vua ; triều thần 

c, 

13 tháng 10 2016

1.Ông chủ đối xử rất tốt ko phân biệt giàu hay nghèo

2.Đã làm cho mọi người đều phải cảm động

3.+)Hạnh phú,cảm động

  +)Vui vẻ, tươi tắn

  +)Đồng cảm cho họ là tốt

13 tháng 10 2016

Tick vs  nha cho có tinh thần học tập nha bạn

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:Hành trình trái tim từ những người lạQuãng đường mà cậu bé Vì Quyết Chiến đi được bằng xe đạp khoảng 103 km từ Sơn La đến Hòa Bình trong hành trình thăm em trai bị ốm tại Bệnh viện Nhi trung ương được lan truyền trên các phương tiện truyền thông như một “Chuyện lạ chưa từng xảy ra”…Nhiều nhà hảo tâm muốn giúp đỡ cậu bé có chiếc xe mới, ủng hộ gia đình...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:

Hành trình trái tim từ những người lạ

Quãng đường mà cậu bé Vì Quyết Chiến đi được bằng xe đạp khoảng 103 km từ Sơn La đến Hòa Bình trong hành trình thăm em trai bị ốm tại Bệnh viện Nhi trung ương được lan truyền trên các phương tiện truyền thông như một “Chuyện lạ chưa từng xảy ra”…

Nhiều nhà hảo tâm muốn giúp đỡ cậu bé có chiếc xe mới, ủng hộ gia đình Chiến tiền chạy chữa cho con trai. Nhưng điều đáng quý nhất trong câu chuyện của Chiến chính là những con người tốt bụng, xa lạ đã giúp đỡ Chiến trên chuyến xe đưa cậu bé về Hà Nội an toàn.

Chuyến xe ấy là câu chuyện về lòng nhân văn, là hành trình trái tim ấm áp tình người!

Trên chuyến xe ấy, dù chẳng ai quen Vì Quyết Chiến nhưng họ hỏi han, đưa cậu bé đến điểm cuối. Nhà xe còn mua bánh, nước cho cậu bé ăn uống, liên lạc với bố của Chiến. Chắc hẳn ai nấy trên xe đều kinh ngạc khi cậu bé chẳng có gì ngoài chiếc xe đạp mất phanh, đôi dép mòn chảy do phanh xe, bàn chân xước xát, trên người không tiền, không điện thoại… Tài xế xe khách kể: Trời tối, tôi thấy cậu bé nhỏ nhắn vẫy xe, ban đầu tôi tưởng cậu bé đùa nên đi qua. Nhưng rồi, tôi dừng lại, cầm đèn pin xuống hỏi cậu bé và không tin nói câu chuyện của em. Lúc vẫy xe cũng là lúc em đã quá đói và không thể tiếp tục hành trình. Nếu chiếc xe không dừng lại, có lẽ câu chuyện của Chiến đã sang một hướng khác.

(Theo http: www 24h.com.vn/tintuctrongngay, 28/3/2019)

a, (0.5 điểm) Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản trên.

 

b, (1,0 điểm) Em có đồng ý với hành động của cậu bé Vì Quyết Chiến đã đạp xe khoảng 103km từ Sơn La đến Hòa Bình trong hành trình thăm em trai bị ốm tại Bệnh viện Nhi Trung ương không? Vì sao?

c, câu chuyện mang đến cho người đọc thông điệp gì ?

LÀM NHANH GIÙM MIK NHA CẢM MƠN

1
23 tháng 9 2021

a. PTBĐ: Tự sự

Tham khaỏ:

b. Chọn 1 trong 2:

Đồng ý nếu em cảm nhận đây là một cách thể hiện tình yêu thương trong gia đình của người anh và người em.

Không đồng ý: em quá nhỏ, đạp xe như vậy nguy hiểm và nếu như chuyến xe đó không dừng lại thì liệu em sẽ thế nào?

c. Thông điệp: chính là lòng nhân ái, sự giúp đỡ, cảm thông và tình yêu thương với mọi người xung quanh. 

 

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:Hành trình trái tim từ những người lạQuãng đường mà cậu bé Vì Quyết Chiến đi được bằng xe đạp khoảng 103 km từ Sơn La đến Hòa Bình trong hành trình thăm em trai bị ốm tại Bệnh viện Nhi trung ương được lan truyền trên các phương tiện truyền thông như một “Chuyện lạ chưa từng xảy ra”…Nhiều nhà hảo tâm muốn giúp đỡ cậu bé có chiếc xe mới, ủng hộ gia đình...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:

Hành trình trái tim từ những người lạ

Quãng đường mà cậu bé Vì Quyết Chiến đi được bằng xe đạp khoảng 103 km từ Sơn La đến Hòa Bình trong hành trình thăm em trai bị ốm tại Bệnh viện Nhi trung ương được lan truyền trên các phương tiện truyền thông như một “Chuyện lạ chưa từng xảy ra”…

Nhiều nhà hảo tâm muốn giúp đỡ cậu bé có chiếc xe mới, ủng hộ gia đình Chiến tiền chạy chữa cho con trai. Nhưng điều đáng quý nhất trong câu chuyện của Chiến chính là những con người tốt bụng, xa lạ đã giúp đỡ Chiến trên chuyến xe đưa cậu bé về Hà Nội an toàn.

Chuyến xe ấy là câu chuyện về lòng nhân văn, là hành trình trái tim ấm áp tình người!

Trên chuyến xe ấy, dù chẳng ai quen Vì Quyết Chiến nhưng họ hỏi han, đưa cậu bé đến điểm cuối. Nhà xe còn mua bánh, nước cho cậu bé ăn uống, liên lạc với bố của Chiến. Chắc hẳn ai nấy trên xe đều kinh ngạc khi cậu bé chẳng có gì ngoài chiếc xe đạp mất phanh, đôi dép mòn chảy do phanh xe, bàn chân xước xát, trên người không tiền, không điện thoại… Tài xế xe khách kể: Trời tối, tôi thấy cậu bé nhỏ nhắn vẫy xe, ban đầu tôi tưởng cậu bé đùa nên đi qua. Nhưng rồi, tôi dừng lại, cầm đèn pin xuống hỏi cậu bé và không tin nói câu chuyện của em. Lúc vẫy xe cũng là lúc em đã quá đói và không thể tiếp tục hành trình. Nếu chiếc xe không dừng lại, có lẽ câu chuyện của Chiến đã sang một hướng khác.

(Theo http: www 24h.com.vn/tintuctrongngay, 28/3/2019)

 

c, câu chuyện mang đến cho người đọc thông điệp gì ?

1
23 tháng 9 2021

Thông điệp: chính là lòng nhân ái, sự giúp đỡ, cảm thông và tình yêu thương với mọi người xung quanh. 

Mã Lương đã vẽ công cụ sản xuất cho những người nghèo: vẽ cày, cuốc, đèn… Khi gặp những kẻ tham lam, Mã Lương vẽ vũ khí chiến đấu chống lại chúng: cung tên, sóng to gió lớn.

Qua những việc mình làm cho thấy: Mã Lương đã không vẽ của cải vật chất có sẵn đế hưởng thụ, mà vẽ các phương tiện cần thiết cho cuộc sống để người dân sản xuất, sinh hoạt, tạo ra thóc, gạo, nhà cửa và các của cải khác. Của cải mà con người hưởng thụ phải do con người làm ra. Đó là những công cụ hữu ích cho mọi nhà. Vẽ ra vũ khí để chống lại những kẻ tham lam thế hiện chàng không phải là người ham danh vọng, giàu sang phú quý. Chàng muốn chống lại chúng để trừ họa cho dân.

hok tốt

20 tháng 11 2018

Vì cậu bé muốn họ tự lao động,tự lm ra của cải vật chất chứ ko phải là ngồi ko ăn sẵn

8 tháng 3 2018

Hôm đó là 1 chiều như mọi chiều khác,khi tôi đang rảo bước trên phố thì bỗng có tiếng "gâu gâu"của 1 chú chó con vang lên.Giọng rên yếu ớt,đôi mắt sâu thẳm,thân đầy những vết trầy xước ,nhìn như chú chó còn non nớt,lại phải nằm trong chiếc hộp bìa các tông cũ nát,càng nhìn lại càng thương.Lúc đó cảm xúc bên trong sâu thẳm cõi lòng tôi phun trào,mắt tôi đỏ hoe nhưng không muốn khóc.Nếu thương tình ,tôi chỉ có cách là mang đồ ăn cho chú mỗi ngày chứ còn việc nhận nuôi thì mẹ tôi lại dị ứng với chó mèo nên càng không được.Lúc sau tôi bỏ đi, vừa lặng lẽ vừa lén lau nước mắt.Trông tôi vô tình nhưng mỗi ngày, tôi đều ra để xem tình hình chú chó con đáng thương ấy như thế nào.Nhìn thấy cảnh bao nhiêu người đi qua đi lại không thèm để ý đến chú chó tội nghiệp này là mũi tôi lại sụt sịt và ứa nước mắt.May ra còn có vài người có tình thương cho chú chó miếng ăn,thấy được điều đó là lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bấy nhiêu phần.Đã qua được 3 năm mà vẫn chỗ ấy ,chiếc hộp cũ nát ấy,vẫn là chú chó con ấy nhưng lại lớn hơn so với 3 năm trước.Xem ra thời buổi kinh tế nay khó khăn nên ít người nhận nuôi chó về,mà nếu đó là 1 nhà có điều kiện thì chắc ai cũng nghĩ 1 người như thế sao lại nhận nuôi 1 con chó xấu xí, bẩn thỉu ,không rõ lai lịch nguồn gốc này về cơ chứ.Cho dù thế nhưng chú chó ấy vẫn dũng cảm vượt qua được cuộc đời khắc nghiệt,bất công này.Tôi tiến gần về phía chú chó,nhìn vào đôi mắt sâu thẳm này,tôi cảm nhận được 1 điều gì đó rất quyết tâm ,nghị lực cho dù chỉ là 1 chú chó nhỏ.Càng nhìn lại càng buồn,thương cho số phận của chú chó,tôi lại lặng lẽ ra về.Cho đến tận 2 năm sau,tôi quay lại nơi có hộp bìa cát tông cũ nát đó nhưng có người nói có bà lão nào đó đã mang chú đi mất rồi.Nghe qua đặc điểm,hình dáng của bà lão đó mà người đó tả lại thì tôi nhận ra đó là bà Loan sống ở ngôi nhà gạch hoang sơ ở cuối ngõ nhà tôi.Tôi chạy vội đến đó,lén liếc nhìn qua cửa sổ thấy chú chó đã và đang nằm trong bàn tay âu yếm của bà.Càng nhìn tôi lại càng muốn khóc,bà Loan có 3 người con nhưng giờ họ đã sang nước ngoài sống và họ cũng chẳng thèm quan tâm tới bà.Chồng bà-người bà yêu quí nhất lại đã rời khỏi cõi đời cách đây 7 năm do tai nạn giao thông.Bà sống chỉ bằng nghề bán rau ngoài chợ,cho nên tôi nghĩ bà cần 1 người để yêu thương.

Tình cảnh của bà Loan thật là nghèo khó nhưng bà vẫn nhận nuôi chú chó này nên bà phải kiếm thêm tiền cho 1 suất ăn nữa.Tôi trân trọng đức quí này của bà Loan:"Lá lành đùm lá rách".

11 tháng 1 2017

Đáp án A

8 tháng 10 2016

-Ông chủ nhà trong câu truyện cư xử rất tốt và ko phân biệt giàu hay nghèo

-Ongo đã làm cho mọi người đều phải cảm động

+)Hạnh phúc,cảm động

+)Vui vẻ,tươi tắn

+)Đồng cảm và cho họ là tốt

Tui hc qua bài này rùi

20 tháng 10 2016

- Ông chủ nhà trong câu truyện cư xử rất tốt và không phân biệt giàu hay nghèo.

- Ông đã làm cho mọi người phải cảm động.

+ Hạnh phúc, cảm động.

+ Vui vẻ, tươi tắn.

+ đồng cảm và cho họ là tốt.

GN
GV Ngữ Văn
Giáo viên
8 tháng 1 2019

a. Mã Lương thích học vẽ từ nhỏ

b. Mã Lương vẽ cho người nghèo đồ dùng và công cụ lao động

c. Khi bị nhốt chuồng ngựa, Mã Lương vẽ thang để trèo ra ngoài

d. Sau khi trốn khỏi nhà tên địa chủ, Mã Lương dừng lại ở một thị trấn nhỏ, vẽ tranh bán trên phố để kiếm sống

e. Vua sai triều thần đón Mã Lương về kinh đô.

g. Vua chết vì sự tham lam tàn ác của chính mình.

h. Ý nghĩa của cây bút thần: là phần thưởng, là công cụ để trừng phạt cái ác, thể hiện quan niệm thiện ác.

2 tháng 11 2021

câu trả lời là đáp án c