đề: viết 1 truyện kể thuộc thể loại truyện cổ tích việt nam có sự sáng tạo và kết hợp biểu cảm ( k thay đổi quá cốt truyện )
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Có nhiều truyền thuyết về các vị anh hùng trong lịch sử chống giặc ngoại xâm của dân tộc, nhưng người ta vẫn mãi khắc ghi một truyền kỳ về người anh hùng ở làng Gióng, được truy phong là Phù Đổng Thiên Vương, mà nhân dân Việt Nam ta đời đời nhớ ơn.
Truyền thuyết kể rằng vào đời vua Hùng Vương thứ 6, ở một ngôi làng nhỏ có hai vợ chồng nghèo, sống rất tình nghĩa, phúc đức, cuộc sống khó khăn không khiến họ mệt mỏi hay nản chí thế nhưng tuổi cả hai ngày một lớn mà mong mỏi mãi cũng không có lấy một mụn con cho vui cửa vui nhà. Hai vợ chồng lấy làm buồn lòng lắm, hàng xóm cũng cảm thấy xót xa cho họ. Một hôm trời nắng to, bà lão theo lệ thường ra ruộng làm cỏ, trong lúc đang cặm cụi nhổ cỏ thì bà vợ bỗng nhìn thấy một dấu chân người đặc biệt to lớn. Không biết trời xui đất khiến thế nào bà lại đưa chân mình vào ướm thử, sau chuyện ấy bà cũng quên khuấy đi, ba tháng sau bà bỗng cảm thấy người mệt mỏi, chán ăn, đến thầy lang khám bệnh thì hay tin mình có thai. Khi nghe tin cả hai vợ chồng đều rất đỗi vui mừng mà sung sướng, bởi ước nguyện bấy lâu đã trở thành hiện thực, gia đình nhỏ của hai vợ chồng dần trở nên ấm áp hơn cả, ngày ngày chờ đợi đứa con bé bỏng ra đời trong hạnh phúc. Nhưng lạ thay, đã qua chín tháng mười ngày tròn mà người vợ vẫn chưa trở dạ, hai vợ chồng lấy làm lo lắng, đợi mãi đến khi cái thai được tròn mười hai tháng, thì đứa trẻ mới chịu chui từ bụng mẹ ra. Vừa ra đời người ta đã nhận xét rằng đây là một đứa bé có tư chất hơn người, bởi vẻ thông minh sáng sủa, khôi ngô tuấn tú, vợ chồng ông lão nghe thứ thì lại càng vui mừng hơn cả, đặt cho con cái tên là Gióng, cho dễ nuôi. Cuộc sống một gia đình ba người cứ thế êm đềm trôi đi, nhưng lạ thay mãi đến ba tuổi Gióng vẫn chẳng biết đi biết đứng, cha mẹ đặt đâu thì em ngồi đấy, em cũng chưa hề mở miệng nói một câu nào, điều ấy làm cho hai vợ chồng sốt ruột, bồn chồn không yên vì sợ con mình có bệnh lạ.
Năm ấy, giặc n ở phương Bắc tràn vào nước ta xâm lược, giày xéo mảnh đất Lạc Việt, thế giặc mạnh, vua Hùng cùng với các Lạc Hầu, Lạc Tướng rất lấy làm lo lắng. Trước tình hình ấy vua bèn nảy ra một ý, cho sứ giả truyền tin tuyển mộ người tài, đức ra giúp nước. Khi sứ giả vừa loan tin đến đầu làng, thì Gióng bỗng cất tiếng nói: "Mẹ ra mời sứ giả vào đây giúp con", người mẹ tuy sửng sốt nhưng vẫn chạy ra mời sứ giả vào. Vào đến nơi, sứ giả chỉ thấy một cậu bé ba tuổi và hai vợ chồng đã tuổi xế chiều, thì lấy làm tức giận, tưởng mình bị đùa giỡn, thế nhưng Gióng đã kịp lên tiếng: "Giặc đã hoành hành khá lâu, ta xin nguyện vì bệ hạ, vì non sông xung phong đánh giặc, khẩn cầu ngài về tâu với nhà vua chế tạo cho ta một chiếc roi sắt từ loại sắt tốt nhất, đảm bảo đánh trăm trận mà không gãy, ban cho ta một con chiến mã bằng sắt nặng ngàn cân và một bộ giáp sắt nặng trăm cân, giáo mác xuyên không thủng. Như thế ta có thể yên tâm diệt giặc." Sứ giả nghe thế thì lấy làm mừng rỡ vì đích thị đây là nhân trung long phượng, là bậc kỳ tài hiếm có nên mới có thể có khẩu khí hiên ngang, oai hùng của võ tướng như thế. Kể từ ngày gặp sứ giả, Gióng lớn nhanh như thổi, bao nhiêu cơm gạo ăn cũng không đủ, dân làng người nhà nhà chung tay góp cơm, góp gạo cho Gióng ăn, thầm mong chàng sớm ngày đánh tan lũ giặc xâm phạm bờ cõi.
Mười ngày sau, mọi thứ mà Gióng yêu cầu đều được mang tới cả, lúc này đây từ một đứa bé ba tuổi, Gióng đã trở thành chàng trai cao lớn vượt trội, tầm vóc phi phàm, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Chàng mặc áo giáp sắt, cưỡi ngựa sắt, cầm roi sắt, từ biệt quê hương và lên đường diệt giặc, trước khi đi Gióng quay lại nhìn cha mẹ "Kiếp này đa tạ phụ mẫu đã sinh dưỡng!", rồi hướng thẳng phía trước mà đi, con ngựa sắt vốn tưởng là khối sắt không có linh tính, thế nhưng lúc này đây nó lại phát ra tiếng hí vang trời, rồi phóng vụt đi, chốc lát chỉ còn lại cái bóng mờ mờ của người anh hùng, lẫn trong đám bụi thổi tung. Ngựa chạy một đường đến nơi đóng quân của giặc, ngựa đi đến đâu phun lửa đến đấy, thiêu trụi hết lương thực và lều trại của quân địch, chúng hoảng hồn bỏ cả vũ khí mà chạy thoát thân, kẻ giẫm đạp lên nhau, người thì chết dưới vó ngựa. Tráng sĩ vung roi sắt quất liên hồi vào lũ giặc cướp nước, khiến chúng chết như ngả rạ dưới vó ngựa, thế nhưng giặc quá đông, sau ba ngày chinh chiến thì không may roi sắt gãy làm đôi. Lúc này đây tráng sĩ vừa đuổi giặc đến khu vực có những lũy tre già hàng mấy chục tuổi, ngựa sắt phun lửa làm loài tre ấy trở nên vàng bóng. Nhanh trí, tráng sĩ đã dùng sức mạnh nhổ hẳn cây tre to nhất bên đường làm vũ khí thay roi sắt, kỳ diệu thay vốn chỉ là cây cỏ thế nhưng trên tay tráng sĩ, cay tre bỗng trở nên mạnh mẽ không kém gì so với những thứ vũ khí sắc bén khác. Sau bảy ngày chiến đấu, cuối cùng đất nước ta cũng sạch bóng quân thù, chỉ còn lại hàng vạn xác chết chốn sa trường, khung cảnh tiêu điều tan hoang.
Tráng sĩ sau khi diệt giặc thì thúc ngựa chạy vào rừng sâu, tìm nơi có dòng suối nguồn trong trẻo chưa ai biết đến, tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ lại bộ giáp sắt, như một cách báo cáo hoàn thành sứ mệnh, rồi cưỡi ngựa sắt bay về trời. Vua Hùng để tưởng nhớ công ơn đã phong cho tráng sĩ là Phù Đổng Thiên Vương và cho xây lập đền thờ ngay tại quê nhà, để đời đời được hưởng nhang khói của nhân dân.
Nguyễn Dữ là một nhà văn sáng tạo. Cái kết truyền thống của "Vợ chàng Trương" là Vũ Nương nhảy sông tự vẫn, cuối cùng khi nhận ra nàng bị oan, người ta mới dựng đền thờ nàng gần đấy. Song dưới ngòi bút của Nguyễn Dữ thì tác phẩm trở nên độc đáo lên hẳn. Ông biết kết hợp cốt truyện truyền thống với các chi tiết kì ảo, làm nổi bật ước mơ của nhân dân ta, như chi tiết kì ảo cuối truyện, Vũ Nương không chết mà được cứu sống, sống dưới thủy cung, hưởng cuộc sống hạnh phúc bất tử vĩnh viễn. Nhưng chính chi tiết này cũng là chi tiết khiến người đọc đau xót. Đây có thật là cái kết vẹn toàn? Vũ Nương khi sống không được hưởng hp trọn vẹn. Đến lúc nàng có được những gì đáng được hưởng thì nó chỉ mờ nhạt, giống như hư ảo (chi tiết Vũ Nương võng lọng hiện lên từ dưới sông cuối truyện)
Mình học truyện này từ năm ngoái, đến giờ cũng chỉ nhớ được có thế, có gì ban nên hỏi các thầy cô giáo để rõ hơn nhé :')
“Cây bút thần” không phải truyện cổ tích Việt Nam mà là truyện cổ tích của Trung Quốc.
Câu chuyện cổ tích: Cô Tấm và cây quạt thần
Ngày xửa ngày xưa, trong một làng quê yên bình, có một cô gái tên là Tấm, sống với người mẹ kế độc ác và cô em gái xấu tính. Mẹ kế và em gái Tấm luôn bắt cô làm mọi việc trong nhà, từ quét dọn, nấu ăn đến chăn nuôi, còn chúng thì ăn chơi, nhởn nhơ. Tấm hiền lành, chăm chỉ, không bao giờ than vãn, nhưng cô cũng có những ước mơ riêng, và ước mơ lớn nhất của cô là một ngày được đi dự hội làng, được gặp gỡ mọi người, và được sống trong niềm vui, hạnh phúc.
Một ngày, khi Tấm đang ngồi chải tóc bên giếng nước, bỗng một bà lão khất thực đi qua, khổ sở vì đói. Tấm thương bà lão, vội vã chạy vào nhà lấy ít cơm, thức ăn cho bà. Bà lão ăn xong, cảm động vô cùng, bèn nói với Tấm:
Tấm nhìn bà lão không hiểu, nhưng cô vẫn nhận lời. Bà lão liền đưa cho cô một chiếc quạt nhỏ, nói:
Tấm cám ơn bà lão rồi mang chiếc quạt về nhà. Thời gian trôi qua, Tấm vẫn tiếp tục làm việc vất vả, chăm sóc mẹ kế và em gái, nhưng trong lòng cô luôn ước ao được thoát khỏi cuộc sống khổ cực này.
Một ngày, khi hội làng được tổ chức, mẹ kế ra lệnh cho Tấm làm một đống việc nhà trước khi đi. Nhưng Tấm đã quá mệt mỏi và muốn được tham gia hội, cô bèn nhớ tới chiếc quạt thần. Tấm lấy chiếc quạt ra, vẫy ba lần, và thầm ước:
Ngay lập tức, một cơn gió nhẹ thoảng qua, chiếc quạt như sáng lên, và Tấm bỗng nhiên được khoác lên mình bộ quần áo đẹp nhất, tóc tai gọn gàng, đi giày mượt mà, và có một chiếc xe ngựa tuyệt đẹp đưa cô tới hội.
Mẹ kế và em gái Tấm ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện rạng ngời như vậy. Tuy nhiên, trong lòng chúng lại đầy ghen tị và tức giận. Chúng không biết rằng Tấm đã dùng quạt thần, và cứ nghĩ là Tấm đã làm gì đó để biến mình trở nên xinh đẹp như vậy.
Tấm vui vẻ tham gia hội, nhưng khi trời tối, cô vội vã quay về nhà. Đang trên đường về, vì quá vội, Tấm đánh rơi một chiếc giày, và chiếc giày ấy rơi lại trong tay một chàng hoàng tử trẻ tuổi, người đã phải lòng Tấm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hoàng tử quyết định đi tìm chủ nhân của chiếc giày, và cuộc hành trình tìm kiếm bắt đầu.
Khi hoàng tử đến nhà Tấm, mẹ kế và em gái của cô đã cố gắng nhét chân vào chiếc giày, nhưng không được. Cuối cùng, Tấm thử chiếc giày, và nó vừa vặn như một định mệnh. Hoàng tử nhận ra cô là người con gái mà anh tìm kiếm từ lâu, và anh mừng rỡ đưa Tấm về cung điện.
Vài ngày sau, khi cuộc sống của Tấm dần trở lại bình yên, mẹ kế và em gái cô đến cầu xin sự tha thứ. Tấm vẫn nhớ lời bà lão khi xưa, và dù đau lòng, cô quyết định tha thứ cho họ. Cô cũng dùng chiếc quạt thần để giúp mẹ kế và em gái thay đổi bản tính, giúp họ trở nên hiền lành, tốt bụng.
Tấm sống hạnh phúc bên hoàng tử, và chiếc quạt thần luôn là người bạn đồng hành, bảo vệ cô trong mọi khó khăn, vất vả. Còn chiếc quạt thần, sau khi đã giúp đỡ Tấm, trở thành vật linh thiêng, được trân trọng và gìn giữ trong cung điện.
Lời kết: Câu chuyện này dạy chúng ta rằng, trong cuộc sống, dù có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần chúng ta giữ lòng nhân hậu, biết giúp đỡ người khác, thì sẽ có những điều kỳ diệu đến với mình. Và quan trọng hơn, sự tha thứ và lòng vị tha sẽ mang lại hạnh phúc lâu dài.
chúc bạn học tốt!