bằng trí tưởng tượng hoặc bằng trải nghiệm thực của mình em hãy viết bài văn kể lại một giấc mơ đẹp
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đề 1 :
Mùa hè, là quãng thời gian vô cùng thú vị, vì em sẽ có được kỳ nghỉ dài thay vì đến lớp học mỗi sáng. Em còn nhớ năm lên 5 tuổi, em được về quê ngoại cùng chị. Đó là mùa hè đáng nhớ nhất của em.
Hè đấy, khi chuẩn bị bước vào lớp 1, em và chị gái được mẹ cho về quê ngoại chơi. Quê nội em ở Nghệ An, còn quê ngoại ở Hải Phòng cách nhau tầm 300 km. Nên hầu như mỗi lần về thăm quê ngoại em chỉ được đi với mẹ hoặc bố mà chưa lần nào đi với chị. Nên lần đó em rất háo hức.
Hai chị em được ở chơi quê ngoại tận 1 tháng. Nhà ngoài đẹp lắm với vườn cây trái sum suê. Căn nhà nhỏ của ngoại nằm gọn giữa những lùm cây xanh. Hàng ngày em sẽ cùng ngoại ra vườn hái xoài, hồng xiêm,… được leo trèo đủ thứ.
Mùa hè đó em cũng có thêm nhiều bạn mới. Ban đầu khi em nói giọng Nghệ An các bạn không hiểu lắm. Những dần dà chúng em cũng hiểu được ý của nhau… Tiếng nô đùa của lũ trẻ vang vọng cả khu vườn. Nhà ngoại vì thế cũng vui nhộn hẳn.
Rồi kỳ nghỉ hè cũng hết, hai chị em phải tạm biệt ngoại, tạm biệt những người bạn mới trở về với việc học tập. Ngoại buồn lắm. Em thấy ngoại khóc. Hình ảnh đó cứ in sâu trong trái tim em.
Đề 2 :
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em.
Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian.
Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ.
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: "Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu". Ông khẽ nói với em rằng: "Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người". Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được.
Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.
Đề 3 :
Trong mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ mãi nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.
Ắt hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là nghịch lí. Tôi đang học lớp chín thì đáng lí ra tôi phải viết về những thầy cô trong các năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về người cô đang dạy tôi trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.
Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.
Khi vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể hiểu được sự vất vả, nặng nề thế nào khi đảm nhận chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao nhiêu, tôi càng quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu. Có thể đối với các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn khác lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại được nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình. Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất vọng. Nhưng tôi đã thất bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “Cho dù các con thi không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn nhiều cơ hội khác để bắt lấy.” Nhưng thật sự cô càng khuyến khích thì tôi lại càng thấy lòng ray rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với lòng mình tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không hề la rầy, trách cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an ủi tôi. Chính điều đó sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng, nỗ lực hơn nữa trên con đường học vấn của mình.
Lớp chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong lớp lại có bạn nói: “Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật tụi mình thì không tổ chức?” Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: “Gia cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày sinh nhật cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui. ”. Nói đến đây, cô đã khóc. Nhìn giọt nước mắt của cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ từ lời nói của cô thôi mà đã khiến chúng tôi hiểu được thế nào là sự sẻ chia, thế nào là ấm áp tình bạn. Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi phải nhìn lại mình. Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh đầy đủ, may mắn hơn thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt nước mắt ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh của mình.
Văn của tôi không bóng bẩy, trau chuốt, cũng không đặc sắc như những bài văn mà các bạn đã đọc. Khi tôi viết những dòng cảm nhận này, tôi chẳng nghĩ rằng mình sẽ được giải. Tôi chỉ viết bằng tấm lòng yêu thương, kính trọng cô từ sâu thẳm trong con tim mình. Tôi không nêu tên cô ra vì tôi nghĩ các bạn cũng có thầy giáo, cô giáo dạy văn như tôi và tôi cho rằng cô cũng không thích như vậy.
Sáu tháng, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu mái trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để thành công và “gặt được nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.
Đề 4 :
Trong gia đình tôi, bố là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn luôn lắng nghe mọi người nói và đặc biệt là tôi.
Bố có một thân hình to, cao, khoẻ mạnh. Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có một đôi tay nổi cơ bắp, bàn tay bố có nhiều vết chai cứng như đá vì phải làm việc nhiều. Mặt bố tròn, mũi cao, mồm rộng, để râu và bố có đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp.
Hôm nào em đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn em. Bố dặn dò em rất kỹ, nào là “đi học hôm nay phải…”, rồi thì “phải nghe lời cô giáo…”, nhưng câu cuối cùng vẫn là “con đi đường cẩn thận nhé”. Khi đi học về, đang dắt xe vào nhà thì tiếng nói của bố từ trong nhà vọng ra “Con đã về rồi à?”. Nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, những hôm nào em mắc khuyết điểm, hay bị điểm kém thì bố lại bắt em làm bản kiểm điểm. Nghiêm khắc với em như vậy nhưng ẩn sâu trong con người của bố là một người bố yêu thương em vô bờ. Nhờ vào kỷ niệm một lần bị ốm mà em biết được điều đó.
Hôm đó em bị sốt cao và mằn mệt mê man, bố là người cuống quýt chạy ngược xuôi mua thuốc rồi gọi bác sĩ về khám bệnh cho em, đêm đến bố còn không ngủ và chỉ thức ngồi ở bên cạnh em để trông em, chốc chốc lại sờ trán xem em đã hạ sốt chưa và cứ như vậy cho tới khi trời sáng.
Nhờ trận ốm hôm đó mà em hiểu ra rằng những lần bố nghiêm khắc với mình cũng chỉ vì muốn em được tốt hơn, ngoan hơn và giỏi hơn. Vì thế mà em vẫn luôn yêu bố em rất nhiều.
Bố em! Một người trụ cột trong gia đình. Đối với em, bố không giỏi thể hiện tình cảm nhưng trong nhà bố luôn biết khi mình cần cương, cần nhu và dạy các con những điều vô giá trong cuộc sống. Bố cho việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thì cho qua.
Bố em là một tấm gương sáng cho gia đình. Tục ngữ có câu “con không cha như nhà không có nóc” và đúng là như vậy. Bố con như người cha trong câu tục ngữ ấy, là một con người mẫu mực, một trụ cột không thể thiếu trong gia đình em. Là một người siêng năng, kiên trì, thông minh khác hẳn những người khác và đã có ý định làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố được rất nhiều người kính trọng.
Em rất tự hào khi là con trai của bố, con sẽ luôn ghi nhớ những điều bố dạy bảo và sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn của bố.
cre: mạng
cậu có thẻ tham khảo một số bài viết trên đây, chúc cậu học tốt^^
cần cù thì bù ziêng nâng ko làm mà đòi có ân thì ân đầu gối
m chưa gặp đề này bao giờ ^_^
bạn cố gắng lên mạng tìm dàn ý hoặc bài để kham khảo nha !!!
Các bạn có biết không ,tới là một đứa trẻ rất nghịch ngợm.Một lần,tôi lấy con dao và khắc thật sâu tên mình lên đó .Chẳng may bị thủng 1 lỗ nhỏ nên tôi nghĩ chắc cũng chẳng ai biết đâu nen toi da bo ra ngoai choi nhu ko biet chuyen gi.Toi do,toi dang ngu ngon thi bong nhien tu dau co tieng khoc thut thi.Toi lien day thi hoa ra cai bạn đang ngồi khóc và các bản đồ vật đang chăm sóc nó và có búp bê đang vá lại lỗ thủng.Tôi thấy vậy liền chạy đến xin lỗi bạn và hứa sẽ ko bao giờ nghịch ngợm như vậy nữa.Các bạn đồ chơi dã man tới và bảo tôi hay làm gì có thể để giúp bạn này lại.Tới báo đời sáng mai tôi sẽ lấy keo dính lại bạn và mọi người cứ ngủ đi.Bỗng có một con muỗi bay qua đợt làm tôi tỉnh giấc và òa ra đó chỉ là giấc mơ.sáng hôm sau,khi đã sửa xong bạn rhi tôi liền kể cho gia đình và các bạn cùng lớp và mọi người khuyên tôi đừng nghịch ngợm như thế nữa.Qua câu chuyện, mọi người dùng như tôi nhé!
Mỗi người chúng ta đều làm những sinh hoạt hàng ngày và ngủ là một việc thiết yếu của mỗi con người. chỉ khi chìm vào giấc ngủ , nằm trên chiếc giường êm ái chúng ta sẽ đi vào những giấc mơ đẹp. trong mơ em đã mơ được trở thành bác sĩ, một nghề nghiệp tương lai mà em luôn ao ước.
Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong vô thức chợt một vầng sáng hiện lên choáng ngợp căn phòng , một cô bé với đôi cánh thiên thần hiện ra đưa bàn tay nhỏ xinh về phía em và nói:
- Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến nơi bạn mong muốn, rời xa nơi đây
Em ngây người ra , chưa hết bàng hoàng và ngạc nhiên thì cô bé lại tiếp lời:
- Hãy nhắm mắt lại , chúng ta cùng đi thôi nào, bạn có nghe thấy tiếng những đứa trẻ đang khóc kia không, có nghe thấy tiếng bác sĩ đang làm việc không? Đó là thế giới của chúng ta đó
Em chợt mở mắt và ôi, một bệnh viên lớn đang hiện ra trước mắt em, có bệnh nhân , có bác sĩ và những y tá đang vội vã làm việc. Từ bé , em đã ước ao được trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mẹ , và những bệnh nhân để họ luon khỏe mạnh và hạnh phúc bên người họ yêu thương.Không khi nơi đây thật đặc biệt, đó là không khi mang đậm tình yêu thương của các bác sĩ dành cho những bệnh nhân của mình. Em tiến vào, càng ngỡ ngàng khi trên người đang khoác chiếc báo trắng của bác sĩ, trên áo có gài bảng tên của mình. Phía xa tiến tới có vài vị bác sĩ, một người chào em:
- Rất vui được làm quen với cô, bác sĩ khoa nội trú mới đến, cô có thể làm quen với mọi người và phòng làm việc cùng bệnh nhân ở đây
Bấy giờ là cảm giác vui sướng vô cùng , mình đang làm một bác sĩ thật sự, đang khoác lên mình chiếc áo mà em coi là trang phục đẹp nhất, được làm việc ở một bệnh viện thành phố, em đáp lời:
- Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là bác sĩ mới đến , mong mọi ngừoi giúp đỡ
- Không có gì, tôi sẽ dẫn cô đi thăm quan một vòng bệnh viện và thăm khám bệnh nhân nhé _một bác sĩ nữ độ tuổi hơn ba mươi cất giọng nhiệt tình
Em mỉm cười và đi theo vị bác sĩ tận tình ấy, đi qua các dãy nhà các khoa khám bệnh, nơi các bác sĩ làm việc, đi qua khoảng sân cho các bệnh nhi chơi đùa với nhau thật vui. Đến các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm nghỉ dưỡng và điều trị. Có những cụ già chạc tuổi 80 ,cụ đến đây vì bị thoát vị đĩa đệm và đột quỵ, có những người bị tai nạn xe cộ, cũng đến đây điêu trị. Nhìn họ , một cảm giác buồn trong em dâng lên một chú cùng động lực mình phải làm việc hăng say tận tâm chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân kém may mắn ấy. Bác sĩ nữ dẫn em sang khoa nhi, nơi những trẻ em mắc bệnh vào chữa trị , có những đứa trẻ bé xíu bị bệnh tim bẩm sinh nằm đó , có những em bị sốt cao năm phòng bên và những em bị bệnh khác nữa. em tiến vào căn phòng có một bé bị gãy chân đang nằm bó bột trên giường bệnh. Em nhẹ nhàng hỏi
- Bé có sao không? Cảm thấy bớt đau chưa
Đứa bé mắt đỏ hơi rớm nước và mếu máo nói:
- Bác sĩ ơi, bao giờ em mới được ra viện, bao giờ em mới khỏe lại ạ?
- Sẽ nhanh thôi , em sẽ nhanh chóng bình phục và vui chơi với các bạn_ Tôi đáp lời có chút xót xa
Đi một vòng xung quanh, tôi thấy được tất cả và hiểu được phần nào bệnh viện nơi tôi làm việc, nơi có những bệnh nhân đang chờ tôi chữa trị để được trở về cuộc sống thường ngày của họ. Tôi vừa đi , vừa tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức có thể , trở thành một bác sĩ tốt để giúp đỡ mọi người, như ba tôi đã làm.
Tiếng chuông báo thức vang lên đầu giường như thường lệ, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và chuẩn bị đi học. Có chút tiếc nuối khôn nguôi. Nhưng không sao, tôi sẽ biến giấc mơ đó thành hiện thức sớm thôi.
Không hiểu sao mỗi lần nghe những câu hát này tôi lại thấy lòng mình xao xuyến, và tôi yêu hơn những giấc mơ. Đứa bé kia đã được gặp mẹ- niềm mong mỏi duy nhất của nó. Những giấc mơ có thể đưa ta đến với một thế giới như ta mong ước, gặp được những người ta hằng mong gặp. Với tôi, đó không phải là mẹ, mà là bà …
Một buổi sáng mùa hè mát mẻ với những ánh nắng chỉ đủ để tô điểm cho cuộc sống, làn gió dịu nhẹ lướt qua cành lá, hôn nhẹ vào những đôi má trẻ thơ phúng phính. Tôi lại ngồi trước sân, trên chiếc chõng mà ngày xưa, tôi vẫn nằm để nghe bà kể chuyện. Ôm chiếc lật đật thuở bé trong tay, tôi ngồi chơi một mình.
Bỗng, bà từ trong nhà bước ra. Bà vẫn như thế, khuôn mặt phúc hậu, dáng đi nhẹ nhàng trong chiếc áo nâu quen thuộc. Bà mỉm cười, nụ cười hiền hậu như ngày nào. Thấy bà, tôi liền òa lên khóc như một đứa trẻ. Và bà lại ở đó, ôm tôi vào lòng mà dỗ dành. Hơi thở của bà, mùi của những chiếc áo, của đôi bàn tay quen thuộc, đã gắn bó với tuổi thơ tôi. Có bà bên cạnh, tôi chẳng khóc lâu. Vì bà rất biết dỗ trẻ con mà, chỉ vài lời nói là bà có thể khiến chúng tôi vui vẻ lại bình thường.
Rồi tôi lại nằm đó, trên đùi của bà để ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, để những câu chuyện ngọt như mật, đẹp như ánh sáng ban mai từ từ chảy qua tai tôi, vào đến từng ngõ ngách trong tôi. Những câu chuyện của bà, cứ như thế đã trở thành một phần tuổi thơ và hồi ức tươi đẹp của tôi. Thỉnh thoảng, tôi lại quay người, nhìn vào khuôn mặt bà. Bà vẫn nhìn tôi kể chuyện, ánh mắt bà nheo lại, như nghĩ về một cái gì đó xa xăm. Tôi đợi bà kể xong chuyện rồi nhìn bà hồi lâu. -Cháu gái bà có gì muốn nói nào? Đúng là bà chỉ cần nhìn thôi là biết tôi muốn gì rồi. -Bà bận lắm hả bà? Bà cứ đi đâu mà cháu không tìm được thế? - Tôi thắc mắc. Bà vẫn mỉm cười: -Bà có việc phải đi một nơi rất xa. Đó là … -Hay là bà không còn thương cháu nữa rồi? Nên bà mới bỏ đi như thế? Nhưng mà cháu thương bà mà, cháu yêu bà nhiều lắm!
Tôi nói mà nước mắt chỉ chực để trào ra. Tôi nói ra hết những gì tôi thắc mắc và lo lắng bấy lâu nay, để thỏa những ngày mong nhớ bà. -Đứa bé ngốc này. Cháu phải biết là bà yêu, yêu, yêu cháu nhiều lắm. Có khi còn hơn cả cháu yêu bà nữa đấy. Nhưng bà có việc gấp phải đi, là chuyện của bà tiên giao cho bà, nên bà không được phép từ chối. Chuyện bà tiên giao cho thì cháu phải làm sao?
Phải làm theo ạ.- Tôi ngập ngừng- Nhưng bà đi bao lâu nữa? Mọi người đều rất nhớ bà mà!
Mãi mãi cháu à!
Bỗng tôi thấy bóng bà xa dần, xa dần vào làn mây khói nơi kia. Khuôn mặt phúc hậu của bà biến mất. Chỉ còn tôi ngồi đây. Vẫn một mình, trong tiếng khóc vô vọng.
Bà ơi! Bà ơi! Bà…
Rồi tôi chợt tỉnh dậy. Nước mắt đã đầm đìa cả hai bên má. Tôi nhìn ban thờ bà trong nhà, nhìn bức ảnh của bà vẫn trong chiếc áo nâu ấy. Vậy là tôi đã mơ, bà chỉ là giấc mơ. Nhưng tôi cũng đã được gặp bà. Thế là đủ, và giấc mơ ấy cũng đủ đẹp.
HOK TỐT
Mỗi người chúng ta đều làm những sinh hoạt hàng ngày và ngủ là một việc thiết yếu của mỗi con người. chỉ khi chìm vào giấc ngủ , nằm trên chiếc giường êm ái chúng ta sẽ đi vào những giấc mơ đẹp. trong mơ em đã mơ được trở thành bác sĩ, một nghề nghiệp tương lai mà em luôn ao ước.
Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong vô thức chợt một vầng sáng hiện lên choáng ngợp căn phòng , một cô bé với đôi cánh thiên thần hiện ra đưa bàn tay nhỏ xinh về phía em và nói:
- Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến nơi bạn mong muốn, rời xa nơi đây
Em ngây người ra , chưa hết bàng hoàng và ngạc nhiên thì cô bé lại tiếp lời:
- Hãy nhắm mắt lại , chúng ta cùng đi thôi nào, bạn có nghe thấy tiếng những đứa trẻ đang khóc kia không, có nghe thấy tiếng bác sĩ đang làm việc không? Đó là thế giới của chúng ta đó
Em chợt mở mắt và ôi, một bệnh viên lớn đang hiện ra trước mắt em, có bệnh nhân , có bác sĩ và những y tá đang vội vã làm việc. Từ bé , em đã ước ao được trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mẹ , và những bệnh nhân để họ luon khỏe mạnh và hạnh phúc bên người họ yêu thương.Không khi nơi đây thật đặc biệt, đó là không khi mang đậm tình yêu thương của các bác sĩ dành cho những bệnh nhân của mình. Em tiến vào, càng ngỡ ngàng khi trên người đang khoác chiếc báo trắng của bác sĩ, trên áo có gài bảng tên của mình. Phía xa tiến tới có vài vị bác sĩ, một người chào em:
- Rất vui được làm quen với cô, bác sĩ khoa nội trú mới đến, cô có thể làm quen với mọi người và phòng làm việc cùng bệnh nhân ở đây
Bấy giờ là cảm giác vui sướng vô cùng , mình đang làm một bác sĩ thật sự, đang khoác lên mình chiếc áo mà em coi là trang phục đẹp nhất, được làm việc ở một bệnh viện thành phố, em đáp lời:
- Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là bác sĩ mới đến , mong mọi ngừoi giúp đỡ
- Không có gì, tôi sẽ dẫn cô đi thăm quan một vòng bệnh viện và thăm khám bệnh nhân nhé _một bác sĩ nữ độ tuổi hơn ba mươi cất giọng nhiệt tình
Em mỉm cười và đi theo vị bác sĩ tận tình ấy, đi qua các dãy nhà các khoa khám bệnh, nơi các bác sĩ làm việc, đi qua khoảng sân cho các bệnh nhi chơi đùa với nhau thật vui. Đến các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm nghỉ dưỡng và điều trị. Có những cụ già chạc tuổi 80 ,cụ đến đây vì bị thoát vị đĩa đệm và đột quỵ, có những người bị tai nạn xe cộ, cũng đến đây điêu trị. Nhìn họ , một cảm giác buồn trong em dâng lên một chú cùng động lực mình phải làm việc hăng say tận tâm chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân kém may mắn ấy. Bác sĩ nữ dẫn em sang khoa nhi, nơi những trẻ em mắc bệnh vào chữa trị , có những đứa trẻ bé xíu bị bệnh tim bẩm sinh nằm đó , có những em bị sốt cao năm phòng bên và những em bị bệnh khác nữa. em tiến vào căn phòng có một bé bị gãy chân đang nằm bó bột trên giường bệnh. Em nhẹ nhàng hỏi
- Bé có sao không? Cảm thấy bớt đau chưa
Đứa bé mắt đỏ hơi rớm nước và mếu máo nói:
- Bác sĩ ơi, bao giờ em mới được ra viện, bao giờ em mới khỏe lại ạ?
- Sẽ nhanh thôi , em sẽ nhanh chóng bình phục và vui chơi với các bạn_ Tôi đáp lời có chút xót xa
Đi một vòng xung quanh, tôi thấy được tất cả và hiểu được phần nào bệnh viện nơi tôi làm việc, nơi có những bệnh nhân đang chờ tôi chữa trị để được trở về cuộc sống thường ngày của họ. Tôi vừa đi , vừa tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức có thể , trở thành một bác sĩ tốt để giúp đỡ mọi người, như ba tôi đã làm.
Tiếng chuông báo thức vang lên đầu giường như thường lệ, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và chuẩn bị đi học. Có chút tiếc nuối khôn nguôi. Nhưng không sao, tôi sẽ biến giấc mơ đó thành hiện thức sớm thôi.
Qúa đúng,hoặc mua một ''vé báo cáo'' miễn phí để chữa bệnh nhé.Đúng là thánh chôn.Hề chúa,đây là dốc cơ vn,thần hài hước🤪🤪