(0.5 điểm)
Câu thơ “không ai chôn cất tiếng đàn/ tiếng đàn như cỏ mọc hoang” gợi cho em những liên tưởng, cảm nhận gì?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hình ảnh trong đoạn trích có tính siêu thực:
+ Không ai chôn cất tiếng đàn: hình ảnh có tính hoán dụ
+ Tiếng đàn như cỏ mọc hoang: hình ảnh so sánh gợi thương cảm về cái chết của nhà thơ Lor-ca
+ Giọt nước vầng trăng là hình ảnh siêu thực, đa nghĩa
+ Nước mắt vầng trăng: tình thương trong lành, cao khiết, sự vĩnh cửu từ nước mắt của anh hùng
+ Vầng trăng là sự hóa thân và thăng hoa của tâm hồn nghệ sĩ.
- Tiếng đàn trở thành vật có linh hồn, trừu tượng: không ai chôn cất tiếng đàn, tiếng đàn như cỏ mọc hoang.
- Ở đây Lor-ca, hiện diện song hành cùng tiếng đàn, biểu tượng của tâm hồn Lor-ca, trái tim Lor-ca
+ Cuộc đời Lor-ca sống tự do, thanh thản như giọt nước mắt nơi đáy giếng
+ Lor-ca chết nhưng dư âm vang vọng của ông còn mãi
→ Hình ảnh Lor-ca và tiếng ghi–ta có tính trừu tượng, đa nghĩa thể hiện sự trường tồn, bất diệt của tinh thần, tâm hồn Lor-ca
- Đúng
- “không ai chôn cất tiếng đàn / tiếng đàn như cỏ mọc hoang”: Khi Lor – ca chết đi, nền nghệ thuật Tây Ban Nha thiếu vắng kẻ dẫn đường, như cỏ mọc hoang. Đồng thời , tác giả Thanh Thảo đã so sánh sức sống nghệ thuật của Lor – ca như cỏ mọc hoang, sức sống mãnh liệt và lưu truyền mãi. Tiếng đàn tượng trưng cho nghệ thuật, là khát vọng nghệ thuật mà cả đời Lor – ca theo đuổi, là cái đẹp mà mọi thế lực đều không thể hủy diệt được.
1.
Tiếng suối trong như tiếng hát xa,
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa.
Cảnh khuya như vẽ, người chưa ngủ,
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.
- Tác giả: Hồ Chí Minh
- Tác phẩm: cảnh khuya
2.
Giống nhau:
- Cả 2 câu thơ đều miêu tả tiếng suối chảy.
- Đều sử dụng nghệ thuật so sánh.
Khác nhau :
- Trong câu thơ của Nguyễn Trãi tiếng suối được so sánh với tiếng đàn cầm gợi cho người đọc hình dung tiếng suối chảy du dương như đang đánh đàn, song bức tranh ở đây hiện lên còn thiếu vắng con người.
- Còn trong bài Cảnh khuya của Hồ Chí MInh tiếng suối đuọc so sánh với tiếng "hát xa" gợi
cho người đọc hình dung tiếng suối chảy du dương, déo dắt như tiếng hát trong trẻo của người con gái từ xa vọng lại. Việc so sánh tiếng suối như tiếng hát của người con gái đã làm cho bức tranh ở đây không chỉ đẹp, sống động mà còn ấm áp tình người.
3.
-từ " chưa ngủ" được lặp lại. Biểu hiện nỗi lo âu, sự suy tư của tác giả trước cả một cảnh khuya đẹp đến say lòng-> vẫn suy nghĩ về đất nước, tổ quốc-> lòng yêu nước nồng nàn, sâu đậm của tác giả.Nguyễn Trãi một người quân sư tài ba, một nhà thơ lớn của dân tộc. Ông không trực tiếp đánh giặc nhưng qua ngòi bút của mình ông đã làm lung lay biết bao nhiêu quân xâm lược khiến cho chúng không cần đánh cũng đã thua rồi. Căn bản là ở sự chính nghĩa của ta và ngòi bút sắc sảo không thể chối cãi được của Nguyễn trãi. Tuy nhiên thì chúng ta không chỉ biết đến ông hùng hồn sắc sảo trong bình ngô đại cáo mà chúng ta còn biết đến sự nhẹ nhàng của thiên nhiên trong côn sơn ca của ông. Có thể nói ông viết thơ ca chính luận cũng hay mà đến thơ ca thiên nhiên cũng hay không kém. Qua bài thơ ấy Nguyễn Trãi thể hiện tình yêu thiên nhiên của mình.Đoạn mở đầu bài Côn Sơn ca đem đến cho người đọc bao cảm nhận mới mẻ về tâm hồn thi sĩ của Ức Trai. Trong cảm xúc của ông, cảnh trí Côn Sơn hiện ra thật thơ mộng và lãng mạn: có tiếng suối chảy rì rầm, có đá rêu phơi êm ái, có rừng thông mọc rậm, dày, có rừng trúc xanh mát..., vừa có cái hoang dã của thiên nhiên, vừa có hơi ấm của cuộc sống đầy ắp tình người. Hơn nữa, trong con mắt thi nhân, thiên nhiên không chỉ là cảnh, mà đã trở thành nhà. Ngôi nhà thiên nhiên ấy thật đặc biệt: suối là đàn, rêu là chiếu, bóng thông làm giường, bóng tre trúc là nơi ngâm vịnh thơ ca. Thật là tuyệt thú! Và trong ngôi nhà thiên nhiên ấy, ông để tâm hồn mình giao hoà với cảnh và vẽ lại nó bằng một ngọn bút tài hoa.Bức tranh thiên nhiên được chấm phá bằng âm thanh rì rầm của tiếng suối được cảm nhận như tiếng đàn:
Buổi trưa hè thật nóng bức khiến cho người và sinh vật khó chịu. Thi thoảng có cơn gió thổi hiu hiu cũng không mát là bao. Những chú ve sầu kêu râm ran cả những cây phượng vĩ ở sân trường hoa lá thi nhau khoe sắc, bay phấp phới như những tà khăn đỏ của chúng em.Cả những hình ảnh con người và thiên nhiên trưa hè, những con người Việt Nam không ngại gian khổ, quyết tâm làm việc và lao động trong buổi trưa hè oi bức nóng nực.
Buổi trưa hè thật nóng bức khiến cho người và sinh vật khó chịu. Thi thoảng có cơn gió thổi hiu hiu cũng không mát là bao. Những chú ve sầu kêu râm ran cả những cây phượng vĩ ở sân trường hoa lá thi nhau khoe sắc, bay phấp phới như những tà khăn đỏ của chúng em.Cả những hình ảnh con người và thiên nhiên trưa hè, những con người Việt Nam không ngại gian khổ, quyết tâm làm việc và lao động trong buổi trưa hè oi bức nóng nực.
a, Nhân vật ta là tác giả
b, Nhân vật ta là người yêu thiên nhiên:
+ Thích nghe tiếng suối chảy, tiếng suối như nghe âm thanh tiếng đàn của tự nhiên
+ Thích ngồi dưới bóng mát của cây cối trong rừng để ngâm thơ
⇒ Nhân vật “ta” hòa hợp với thiên nhiên, cảm nhận thiên nhiên bằng tâm hồn thi sĩ
Tiếng suối được ví với tiếng đàn, đá rêu được ví với nệm êm
→ Cách ví von cho thấy nhân vật ta là người yêu thiên nhiên, giàu trí tưởng tượng như một nghệ sĩ tinh tế.
Câu thơ "không ai chôn cất tiếng đàn/ tiếng đàn như cỏ mọc hoang" gợi cho em một loạt liên tưởng và cảm nhận về sự phô diễn sự phôi pha của thời gian và sự lãng quên, cũng như về sự tự do và tự nhiên của âm nhạc. Dưới đây là những liên tưởng và cảm nhận của em:
1.Sự phôi pha của thời gian và lãng quên: Câu thơ này khiến em nghĩ đến hình ảnh của một cây cỏ mọc hoang, tự nhiên, không được chăm sóc và không có người quản lý. Tương tự, âm nhạc cũng có thể bị bỏ quên, không ai chăm sóc và truyền đạt nữa. Điều này gợi lên ý nghĩa về sự phôi pha của thời gian và sự lãng quên, khi người ta không còn quan tâm hoặc ghi nhớ đến âm nhạc như trước.
2.Tự do và tự nhiên: Hình ảnh tiếng đàn như cỏ mọc hoang cũng gợi lên ý nghĩa về sự tự do và tự nhiên của âm nhạc. Câu thơ này ám chỉ rằng âm nhạc không phụ thuộc vào sự can thiệp hoặc kiểm soát của con người, mà tự nhiên tồn tại và tự do phát triển theo cách của nó, giống như cỏ mọc hoang tự nhiên trên cánh đồng.
3.Sự thôi thúc sáng tạo và cống hiến: Tuy câu thơ ám chỉ đến sự lãng quên và bỏ quên của âm nhạc, nhưng nó cũng có thể gợi lên ý nghĩa về sự thôi thúc sáng tạo và cống hiến. Tiếng đàn không ai chôn cất có thể tượng trưng cho việc âm nhạc vẫn tồn tại, không bị lãng quên và vẫn có thể tạo ra sự ảnh hưởng và cống hiến cho xã hội, dù không có sự chăm sóc và quan tâm chủ đạo từ con người.
Tóm lại, câu thơ này gợi lên những cảm nhận về sự phôi pha của thời gian và lãng quên, cũng như về sự tự do và tự nhiên của âm nhạc, đồng thời khuyến khích sự thôi thúc sáng tạo và cống hiến từ con người.