K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Công-xây dùng chút sức lực còn lại đẩy tôi đi. Thỉnh thoảng, anh ta lại ngóc đầu lên và kêu cứu. Tai tôi bắt đầu điếc sặc. Sức lực đã cạn kiệt,các ngón tay của tôi cứng đờ,miệng không thể mím lại vì cơ miệng bị co rút mạnh.Tôi bị sặc nước mặn và lạnh tới buốt xương. Tôi ngóc đầu lên rồi chìm nghỉm.Nhưng tôi chạm ngay vào một vật rắn. Tôi níu lấy nó. Mọi thứ đã dễ thể hơn. Tôi ngất đi.   ...
Đọc tiếp

Công-xây dùng chút sức lực còn lại đẩy tôi đi. Thỉnh thoảng, anh ta lại ngóc đầu lên và kêu cứu. Tai tôi bắt đầu điếc sặc. Sức lực đã cạn kiệt,các ngón tay của tôi cứng đờ,miệng không thể mím lại vì cơ miệng bị co rút mạnh.Tôi bị sặc nước mặn và lạnh tới buốt xương. Tôi ngóc đầu lên rồi chìm nghỉm.Nhưng tôi chạm ngay vào một vật rắn. Tôi níu lấy nó. Mọi thứ đã dễ thể hơn. Tôi ngất đi.                                    
- Tính mạch lạc: Các câu trong đoạn văn đều hướng về một nội dung.
- Tính liên kết:
+ Nội dung: Đoạn văn kể về một tình huống giáo sư Pi-e-A-rôn-nác bị rơi xuống biển.
+ Hình thức:Sử dụng các phép liên kết (phép thế: Công-xây-anh ta,..)                                                                                                                          

0
An Bạch gian nan nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: "Hôm nay, tôi thấy cô đổi váy, lại không phải là cái buổi sáng.""Vậy cậu liền cho rằng tôi đi ra ngoài cùng nam nhân khác lên giường đúng không?" Cố Phức Nhiên oán hận trừng mắt hắn: "Tôi chỉ lỡ làm đổ ly nước cho nên làm dơ cái váy kia mà thôi.""Tôi sai rồi." Ngữ khí An Bạch nghiêm túc. Đôi mắt thâm thúy ở trong đêm tối tỏa...
Đọc tiếp

An Bạch gian nan nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: "Hôm nay, tôi thấy cô đổi váy, lại không phải là cái buổi sáng."

"Vậy cậu liền cho rằng tôi đi ra ngoài cùng nam nhân khác lên giường đúng không?" Cố Phức Nhiên oán hận trừng mắt hắn: "Tôi chỉ lỡ làm đổ ly nước cho nên làm dơ cái váy kia mà thôi."

"Tôi sai rồi." Ngữ khí An Bạch nghiêm túc. Đôi mắt thâm thúy ở trong đêm tối tỏa sáng.

"Màng trinh của tôi là tên hỗn đản nào đâm thủng?" Cố Phức Nhiên nhìn thẳng hắn, ngữ khí sắc bén.

"Thực xin lỗi." An Bạch nghiêng người nằm xuống: "Về sau sẽ không như vậy nữa."

Cố Phức Nhiên không nói nữa, quay đầu lại, nằm thẳng nhìn chằm chằm trần nhà.

An Bạch không dám ngủ, bồi nàng trợn mắt, tim hắn đập càng lúc càng nhanh.

Cố Phức Nhiên chính là nhìn không thuận cái bộ dáng bình tĩnh không thèm biểu lộ cảm xúc của hắn. Chỉ có xét nát sự bình tĩnh của hắn, trong lòng nàng mới thoải mái.

Nghĩ như vậy, Cố Phức Nhiên đột nhiên xoay người ôm cổ hắn, hôn lên hắn. Tay mềm mại phất qua cơ bụng đã hơi thành hình của hắn, dời xuống phía dưới cầm lấy dương vật.

Dòng điện trong nháy mắt chạy từ bụng nhỏ đi xuống phía dưới. Cả người An Bạch không nhịn được run lên. Cự thú dưới người chính thức bị nàng đánh thức.

Cảm thụ được dục vọng của hắn, Cố Phức Nhiên gợi lên khóe miệng. Đứng dậy đi lấy áo mưa, ném một cái cho hắn. Nhìn đôi tay tinh xảo cấm dục của hắn xoa xoa dương vật bừng bừng phấn chấn, ai sẽ tưởng tượng được học sinh giỏi ngày thường nho nhã lại sạch sẽ đệ nhất trong trường, ban đêm sẽ cùng phụ nữ triền miên giao hợp như vậy.

Cố Phức Nhiên cởi váy ngủ áp đảo hắn, ngồi trên bụng nhỏ tinh tráng của hắn. Côn thịt chót vót dán phía sau rãnh mông của nàng. Nàng có thể cảm nhận rõ cây gậy đó nóng bỏng cứng rắn thế nào. Thân mình không khỏi ngày càng mềm.

Tuy không có bật đèn, nhưng An Bạch biết rõ biểu tình của nàng giống hệt đôi mắt kia, có thể hút cạn máu người. Nàng quyến rũ ngồi trên người hắn, là chúa tể của hắn.

"Muốn tôi sao?" Cố Phức Nhiên cúi người, ghé vào bên tai hắn hỏi. Bầu ngực cup D rũ xuống, đầu vú quét qua ngực hắn, có chút hơi ngứa và thiếu thiếu.

An Bạch không đáp lời. Đôi tay ôm eo mềm nhuyễn của nàng, hạ thân bất an rung động một chút.

Cố Phức Nhiên hôn môi rồi cổ hắn, càng tới gần xương quai xanh càng dùng sức. Thời điểm đến gần ngực liền hút ra một vệt đỏ. Cuối cùng cắn một cái trên đầu vú bên trái của hắn. Dùng đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa hắn.

An Bạch không nhịn được cắn răng, cơ mặt căng cứng, toàn thân tê dại, nóng muốn bốc hỏa lại phát không ra được.

Liếm láp toàn bộ ngực hắn xong, nàng giương mắt nhìn biểu tình ẩn nhẫn của thiếu niên. Giờ phút này, trên gương mặt thanh lãnh của hắn đã nhiễm đỏ ửng. Đầu tóc hỗn độn bất kham.

"Hô hấp của cậu biến thô nha...."

Cố Phức Nhiên kiều mị làm nũng với hắn. Cảm giác phần eo hơi hơi muốn bỏng, nàng khẳng định là hai bàn tay to đang dùng quá sức chọc họa.

"Sờ tôi." Cố Phức Nhiên cầm lấy đôi tay đang đặt ngay eo, dịch đến trên ngực mình, đòi xoa xoa ngực.

Thắt lưng tinh tráng của An Bạch dùng một chút lực, trực tiếp ngồi dậy. Hắn xoa vú của Cố Phức Nhiên, thịt vú từ khe hở giữa các ngón tay lộ ra. Hai bàn tay gom bầu ngực lại một chỗ. Bầu vú càng thêm mê người, hắn cúi đầu dùng đầu lưỡi dọc theo khe rãnh liếm một chút.

"An An...... Hút hút nó......" Cố Phức Nhiên rên khẽ, kêu tên hắn. Đôi tay xoa đầu hắn.

An Bạch cúi đầu, mở ra môi mỏng ngậm lấy đầu vú nhỏ.

"An An...... A, An An......" Cố Phức Nhiên lắc mông, ưỡn ngực mặc cho hắn liếm mút.

Toàn thân đều ngứa ngáy, hai chân nhỏ tách ra ở hai bên sườn An Bạch căng thẳng cuộn lên. Gót chân chà chà drap giường.

"An An......"

An Bạch trong lòng thỏa mãn, thân thể tràn ngập sức lực. Người phụ nữ ngày thường cường đại tiêu sái lại đang ngồi trên người mình, yêu kiều mềm mại rên rỉ, kêu tên mình.

Cả người An Bạch khó chịu. Ánh mắt hắn trầm mê trong tình dục đều là hình ảnh gợi tình của Cố Phức Nhiên. Nàng cúi đầu chôn ở cổ hắn dùng sức hô hấp, tham lam thở dồn dập.

"Cậu có thích không?" Cố Phức Nhiên ở trước ngực An Bạch hỏi. Đầu ngón tay của hắn đang nhéo nhéo đầu vú cứng rắn của nàng.

"Cậu có thích không......" Cố Phức Nhiên hỏi lại một lần nữa. Một bàn tay đột nhiên chụp lấy cái ót của nàng, dùng sức hôn lên nàng.

Đầu lưỡi duỗi vào cái miệng nhỏ, chơi đùa dây dưa với cái lưỡi của nàng. Nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.

"Thao ta...... An An......" Cái miệng nhỏ của Cố Phức Nhiên liếm khoé miệng hắn, nâng eo lên.

An Bạch đỡ côn thịt trướng đau của mình, đẩy phần quy đầu to lớn đi vào miệng âm hộ lầy lội của nàng.

Cố Phức Nhiên dồn dập hô hấp, chậm rãi buông eo. Tiểu huyệt đói khát ăn hết côn thịt thô lớn vào, kịch liệt co rút lại, mang theo một tấc một tấc khát vọng.

Thân thể hoàn toàn mềm nhũn, nàng trực tiếp ngồi xuống. Côn thịt lớn trực tiếp cắm tới hoa tâm, ép ra đầy hoa dịch: "A......"

Toàn thân An Bạch như bị giật điện, dùng sức nhéo xuống mông nàng. Côn thịt lớn xỏ xuyên qua toàn bộ hoa huyệt, ép căng mỗi một tấc nếp uốn. Dịch nóng tràn đầy, sảng khoái đến da đầu tê dại.

"Sâu quá...... An An đi vào sâu quá......"

Cố Phức Nhiên biết hắn thích mình rên rỉ. Nàng rên rỉ càng hăng, hắn thao càng nhanh. Nàng ôm cổ hắn, phần eo lên xuống đều đặn. Vú trắng nõn rung lắc mê người trong sóng gió, nàng tùy ý mà hưởng thụ dương vật của An Bạch. Âm mao lần lượt cạ qua bụng nhỏ rắn chắc của hắn.

Thấy nàng càng ngày càng vô lực, An Bạch ôm sát nàng, dùng kỹ xảo cùng nàng lăn lộn. Ánh mắt Cố Phức Nhiên mềm xuống, trực tiếp tách chân thon dài gác trên vai hắn.

Thắt lưng An Bạch tràn ngập sức lực dùng sức thọc vào rút ra. Tiểu huyệt ướt đến không chịu nổi, càng cắm càng sâu.

"An An thật khoẻ...... Không cần......" Cố Phức Nhiên bị hắn một phát đi vào hoàn toàn. Tiểu huyệt phảng phất như bị cắm hư.

Côn thịt tùy ý rút ra lại tận lực cắm vào. Thịt mềm dùng sức hút chặt thân gậy. Bụng nhỏ dùng sức, toàn bộ hoa huyệt đều xoắn chặt.

Hoa huyệt bị côn thịt cắm quá nhanh khiến cho dâm thủy biến thành bọt nước ở mép âm mao rậm rạp. Môi nhỏ của âm hộ đáng thương theo côn thịt lặp đi lặp lại động tác khép mở.

"Gọi tên tôi...... An An......" Cố Phức Nhiên khóc nức nở, mê muội thỉnh cầu nghe âm thanh của hắn.

"Cố Phức Nhiên......" An Bạch đâm một cái liền gọi tên nàng một lần: "Cố Phức Nhiên......"

Từng chút từng chút, nhìn người dưới thân bị hắn đâm đến nghẹn ngào rên rỉ, bị hắn đâm cho vặn vẹo không yên.

Ngay khi hắn gọi tên Cố Phức Nhiên lần thứ năm, bụng nhỏ của nàng liền run rẩy. Phần eo không chịu khống chế nhấc lên trên.

"An An...... Cắm hư ta...... Xin cậu, An An."

An Bạch dùng tốc độ nhanh hơn mà động. Côn thịt lớn dùng sức mà càn quấy thịt mềm. Nàng càng khóc nức nở rõ hơn, hắn thọc vào rút ra càng kịch liệt.

Tiếng va chạm ái muội cùng với tiếng khóc nức nở mảnh mai trộn lại một chỗ, An Bạch trầm mặc chạy nước rút. Cuối cùng ngay thời điểm nàng cao trào, hắn mới thả chậm tốc độ, nhìn nàng ngửa đầu rên rỉ.

Tóc đen tán loạn giống như muốn cuốn lấy yết hầu của hắn.

Hắn lại nhanh hơn, cắn răng đẩy nhanh tốc độ, nhưng bị hai chân đè trên vai cọ phải, hắn không kịp phòng bị mà muốn phóng thích ở trong cơ thể của nàng.

Trên mặt Cố Phức Nhiên sau cao trào vẫn hồng hào mỹ lệ như vậy, mang theo ý cười tà tứ, nàng vô lực lôi kéo cánh tay hắn để cho hắn nằm xuống. Sau đó, ngồi quỳ xuống, cởi áo mưa của hắn ném xuống, gắt gao cầm lấy dương vật cứng rắn nóng bỏng. Ngón tay cái đè trên mã mắt dinh dính dịch trắng đục.

Chỉ kém một bước nữa là bắn tinh, An Bạch bị dục hỏa lấp kín người. Toàn thân run rẩy, đến ánh mắt cũng đang run rẩy, cảm giác thống khổ không biết tên thổi quét qua toàn người. Hắn hơi hơi cuộn tròn, ẩn nhẫn mà nhìn Cố Phức Nhiên.

"Lần này biết sai rồi sao? Về sau còn dám không tin tôi nữa không?" Cố Phức Nhiên cười xấu xa chặn đứng cái miệng muốn bùng phát của hắn. Ngón cái xoa nhẹ trên mã mắt.

Nhìn cả người hắn bất lực mà run rẩy, bàn tay to gắt gao nắm chặt thành giường. Hắn tận lực khống chế xúc động, môi mỏng bật ra đáp lại: "Tôi sai rồi, tôi luôn tin mà."

Cố Phức Nhiên nghe xong vừa lòng buông ngón cái ra. Đã có tinh dịch từ mã mắt rỉ ra, một tay nàng nhanh chóng lên xuống, một tay khác mát xa hai viên cầu no đủ, tận tình tự tay giúp hắn thủ dâm.

Trái tim An Bạch vốn mắc kẹt ở yết hầu đã chịu trở lại đúng chỗ. Hắn ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ đôi tay của nàng. Cũng không quá lâu liền cao trào, côn thịt bắn tinh nhưng Cố Phức Nhiên vẫn như cũ thực hiện động tác xoa xoa cho hắn. Tinh dịch đặc sệt bắn lên trên cánh tay của nàng.

An Bạch rũ mắt nhìn một màn thối nát này, không nhịn được rên ra tiếng.

Vui sướng ngập đầu.

Sau khi bắn xong toàn bộ, Cố Phức Nhiên cúi người tiến đến bên tai hắn, lắng nghe tiếng thở dốc gợi cảm của hắn, môi đỏ khẽ mở, âm thanh như quỷ mị, chuyên câu lấy hồn phách người khác:

"Thực xin lỗi, tôi đã nói dối."

Hứng thú của tôi với cậu là vô tận.

--------

Không nghĩ sẽ giặt sạch váy, An Bạch trực tiếp ném vào thùng rác. Sau đó cầm lấy quần lót và áo ngực đi ra ngoài ban công phơi.

Trở lại phòng ngủ, đèn bàn sáng nhẹ xua bớt tối tăm, người trên giường vẫn giữ tư thế như cũ. Hắn an tĩnh leo lên giường, tắt đèn bàn, nháy mắt bóng đen tràn ngập tĩnh mịch.

Hắn thử đi vào giấc ngủ, gắt gao nhắm mắt lại.

Qua một hồi lâu, ngay khi hắn mơ hồ ngủ say, đột nhiên âm thanh Cố Phức Nhiên vang lên bên tai, phảng phất như xa xôi, nhưng lại rất rõ ràng:

"Cậu nói tôi không dư tinh lực ứng phó với cậu, mà tôi cũng thật sự mất cảm giác hứng thú với cậu...... An Bạch, sau đêm nay, tôi sẽ không tìm đến cậu nữa."

0
Nhưng rồi một chuyện không may xảy ra. Một ngày cuối năm năm mươi tám - năm đó ta chưa võ trang - trong một trận càn lớn của quân Mĩ - ngụy, anh Sáu bị hi sinh. Anh bị viên đạn của máy bay Mĩ bắn vào ngực. Trong giờ phút cuối cùng, không còn đủ sức trăng trối lại điều gì, hình như chỉ có tình cha con là không thể chết được, anh đưa tay vào túi, móc cây lược, đưa cho tôi rồi nhìn tôi...
Đọc tiếp

Nhưng rồi một chuyện không may xảy ra. Một ngày cuối năm năm mươi tám - năm đó ta chưa võ trang - trong một trận càn lớn của quân Mĩ - ngụy, anh Sáu bị hi sinh. Anh bị viên đạn của máy bay Mĩ bắn vào ngực. Trong giờ phút cuối cùng, không còn đủ sức trăng trối lại điều gì, hình như chỉ có tình cha con là không thể chết được, anh đưa tay vào túi, móc cây lược, đưa cho tôi rồi nhìn tôi một hồi lâu... cho đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi cứ nhớ lại đôi mẳt của anh...

a) Đoạn trích trên thuộc tác phẩm nào? Tác giả là ai?

b) Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên.

c) "Trong giờ phút cuối cùng, không còn đủ sức trăng trối lại điều gì, hình như chỉ có tình cha con là không thể chết được, anh đưa tay vào túi, móc cây lược, đưa cho tôi rồi nhìn tôi một hồi lâu". Tưởng tượng là người chứng kiến cảnh đó, em hãy viết một vài câu để diễn tả "cái nhìn ấy".

1
12 tháng 7 2020

a) Đoạn trích trên thuộc tác phẩm "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng.

b) PTBĐ : tự sự

c) Trong từng giây phút hấp hối cuối cùng, điều mà ông Sáu nghĩ đến vẫn là chiếc lược ngà mà ông chưa trao được cho con.Tuy rằng sự sống trong ông đang lụi tàn nhưng tình cha con lại đang bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.Đó là ánh nhìn của một người sắp ra đi nhưng chứa đựng trong nó là một tình cảm thiêng liêng cháy bỏng của ông.Đó là ánh mắt chứa đựng muôn vàn tình yêu thương chân thành , chứa đựng cả nỗi đau xót đến tột cùng khi không ông không còn có cơ hội để gặp lại đứa con gái .Đó còn là đôi mắt không bao giờ chết cũng như tình cha con bất diệt , mãi tồn tại trong cả ông Sáu và bé Thu. Chiến tranh có thể cướp đi sự sống nhưng không thể , không bao giờ hủy diệt được tình cảm phụ tử mãnh liệt, thiêng liêng, cao quý.

20 tháng 2 2019

Đoạn trích sử dụng ngôi kể thứ nhất - nhân vật ông Ba kể chuyện, xưng “tôi”. Ngôi kể này có tác dụng tạo ra độ chính xác, tin tưởng cao, khi nhân vật trực tiếp thuật lại câu chuyện bản thân chứng kiến.

Các bạn ơi, tôi kể cho các bạn 1 câu chuyện thật hay dành cho cuộc sốngMột cô gái giản đơn, bình thường như tôi đây lại bị một cô chị lớn hơn 5 tuổi hãm hại. Từ nhỏ, tôi không hiểu sao bà nội, ba, mẹ thứ hai  ( mẹ ruột của tôi đã bị đuổi khỏi nhà vì một lí do nhỏ ),  chỉ thương một mình chị của tôi. Chỉ có 1 người luôn bên tôi, yêu thương tôi, giúp đỡ tôi, đó chính là...
Đọc tiếp

Các bạn ơi, tôi kể cho các bạn 1 câu chuyện thật hay dành cho cuộc sống

Một cô gái giản đơn, bình thường như tôi đây lại bị một cô chị lớn hơn 5 tuổi hãm hại. Từ nhỏ, tôi không hiểu sao bà nội, ba, mẹ thứ hai  ( mẹ ruột của tôi đã bị đuổi khỏi nhà vì một lí do nhỏ ),  chỉ thương một mình chị của tôi. Chỉ có 1 người luôn bên tôi, yêu thương tôi, giúp đỡ tôi, đó chính là người anh trai khác bà nội của tôi. Tôi sống một cuộc sống đau khổ từ lúc nhỏ cho tới khi tôi 13 tuổi. Khi tôi tròn 14 tuổi, người anh của tôi phải đi học xa, đi tận 3 năm mới về. Và tôi không biết tôi lại đi thích chính người anh trai khác bà nội của mình. Tối cái hôm trước khi đi, tôi nói với anh là tôi đã thích anh, anh nói là anh cũng thích tôi vì tâm hồn  ngây thơ của tôi, anh còn bảo khi tôi lớn lên, anh sẽ làm một nửa của tôi. Sáng hôm ấy, anh đã đi khi tôi còn chưa tỉnh giấc. Kể từ đó trong nhà, ai cũng hất bỏ tôi, và cũng chả quan tâm tôi, chả hỏi thăm tôi một lời nào. 3 năm sau, anh tôi trở về. Anh có mua cho tôi một quả cầu tuyết, tôi cất vào tủ và khóa tủ lại. Nhưng chị ta nói với bà nội, bà nội liền đưa chìa khóa cho chị ta. Thế rồi chị ta đã phá vỡ nó. Ngay sau đó chị ta liền đem ra và nói với anh là tôi không trân trọng nó, đã đập phá nó. Lúc đầu anh tôi không tin, nhưng lát sau ba mẹ và bà nội của tôi đã bênh vực chị ta. Và thế là gia đình tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Cũng may là có dì tôi dẫn tôi về nhà, cho tôi ăn, cho tôi học hành. Trong khoảng thời gian tôi ở nhà dì, tôi đã kể cho dì nghe và dì đã cảm thông được cho nỗi khỗ của tôi. Khi tôi 18 tuổi, tôi quay trở về nhà đễ trả lại những nỗi khổ năm xưa của tôi và mẹ tôi, và tôi thấy trước mắt cảnh anh trai khác bà nội của tôi đang làm đám cưới với cô chị khác mẹ của mình. Ai cũng sững sốt nhìn tôi. Tôi hỏi anh: ' Anh ơi! Anh còn nhớ cái hôm của 4 năm trước ta đã nói gì với nhau không?? Anh còn nói là anh sẽ là 1 nữa của em kia mà?? '  Anh chỉ trả lời một câu : ' anh xin lỗi, là do anh bị.......' Lúc đó, người chị đưa tay lên định đánh tôi nhưng tôi dùng tay hất lại. Bà nội thấy thế liền kêu người đánh tôi, nhưng mọi chuyện đã khác. Vừa có 1 người ra thì tôi đã đánh cho mấy đấm. Thế là cả đám đó sợ khiếp. Không có dám đụng tới tôi. Thế là, người bà độc ác kia đứng hình, ko nói gì. còn cô chị tôi thì lên xe bỏ trốn . Chỉ còn ba, mẹ thứ 2 và anh ở lại. Tôi bảo với ba mẹ: ' Ông bà cút đi, mười mấy năm qua ông bà đã gây cho tôi nhiều đau khổ rồi, tôi không muốn nhìn thấy mặt ông bà nữa' Thế là ông bà ta lặng lẽ ra đi, để lại 1 căn nhà rộng lớn và nhiều mảnh đất. Chỉ còn tôi và anh trai. anh kể hết mọi chuyện cho  tôi. Thì ra là anh bị ép buột, rồi sau đó,anh nắm tay tôi, anh bảo anh muốn làm 1 nửa của tôi. Tôi gật đầu đồng ý. tiếp đó, tôi cùng anh đi đến nhà mẹ ruột, rước mẹ tôi và người dì đã bỏ công nuôi dưỡng. Và chúng tôi đã sống tới ngày hôm nay.........

 

 

Mong các bạn hãy sống thật mạnh mẽ, hãy tự tin vượt qua điều đau khổ và sẽ có người cảm thông bạn

 

Hãy sống là chính mình!!!

3
6 tháng 9 2018

hay lăm bạn ơi.

mk có ý kiến là mỗi ngày bạn đăng lên 1 truyện để bọn mk giải trí đầu óc nhé.

cảm ơn bạn nhiều. 

19 tháng 2 2019

hay lam

# Chào các babe~ Chắc thằng nào cũng biết nick "Nữ hoàng hentai" bị khóa cmnr? Hôm nay t sẽ lập nick mới, tên bảnh vler (Zentai Senpai).# T vẫn viết truyện hen nhé các babe.Chap tiếp (chap bao nhiêu t quên mịa luôn): Như thường lệ, tôi vẫn tới trường và vẫn sử dụng năng lực cuồng dâm. Phải công nhận năng lực này thật đã mà, ngoài ra thể lực còn tăng lên, kể cả trí não cũng hoạt động tốt....
Đọc tiếp

# Chào các babe~ Chắc thằng nào cũng biết nick "Nữ hoàng hentai" bị khóa cmnr? Hôm nay t sẽ lập nick mới, tên bảnh vler (Zentai Senpai).

# T vẫn viết truyện hen nhé các babe.

Chap tiếp (chap bao nhiêu t quên mịa luôn):

 Như thường lệ, tôi vẫn tới trường và vẫn sử dụng năng lực cuồng dâm. Phải công nhận năng lực này thật đã mà, ngoài ra thể lực còn tăng lên, kể cả trí não cũng hoạt động tốt. Ngồi vào lớp, tôi đang mong chờ một điều gì đó xuất hiện. Từ trước cửa,một thiếu nữ tóc đỏ rực , bờ môi căng mọng, hồng hào và làn da trắng không tì vết bước vào, hai tay ôm cặp sách.

- Chào, tên mình là Eriana.Cậu đến sớm vậy, mới bảy giờ thôi mà!

 Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn Eriana một lượt.Bầu vú tròn trĩnh như bánh bao được ẩn dưới lớp áo khoác đồng phục, núm ti cương cứng nhấp nhô như khêu gợi. Cặp đùi cô trắng nõn, chiếc váy đồng phục ngắn củn tới mức nhìn được cả quần lót. Eriana tiến về phía tôi, bỗng dưng vấp ngã, bàn tay chạm vào tủ kệ khiến chiếc bình hoa vỡ tan.

- Ể...đừng kể cho mình chuyện này với ai nha...Mình không cố ý....- Eriana sợ hãi,bàn tay run run nắm vào mép váy.

- Nhưng cậu phải nghe lời tôi, tôi hứa sẽ không để lộ điều này. - Tôi cười thầm trong bụng.

Tới giờ học,tôi chẳng hề tập trung viết bài, mấy kiến thức này dễ ợt tưởng như nhắm mắt cũng . Khẽ đưa tay chạm vào chiếc váy đồng phục của Eriana, tôi nắn bóp nơi kín đáo một cách thô bạo. Từng ngón tay thô,dài chà sát vào chiếc quần lót ren đã bị cắt đi phần vải che chắn cho "cô bé". Eriana đau điếng như chỉ muốn xô tôi ra, nhưng nhớ tới vụ "chiếc bình buổi sáng" đành im lặng, co hai đùi vào, ôm sát bàn tay tôi. Nhân cơ hội này, tôi đút ba ngón tay vào sâu bên trọng, chọc ngoáy nơi ẩm ướt. Cô rên lên, nhưng chỉ mình tôi nghe thấy, giáo viên vẫn tập trung giảng bài, không để ý chúng tôi. Từng ngóc ngách,từng kẽ hở trong "cô bé" của Eriana đều bị tôi chạm vào, từng ngón tay vân vê âm đạo đỏ hỏn, nước tinh dịch chảy đẫm tay. Thò tay qua lớp áo đồng phục, tôi chạm vào đầu nhũ hoa của Eriana. Cô giật bắn mình bởi dòng nước tinh dịch từ tay tôi làm ướt vú cô, đầu nhũ hoa hồng mận rụt lại rồi cương lên như muốn trườn ra khỏi áo. Tôi xoa bóp bộ ngực tới biến dạng, đủ các loại hình dáng mà mình mong muốn, Eriana đau tợn, từ cổ họng rên lên từng tràng dài. Đưa chiếc compa trên bàn vào trong ngực cô, tôi xoa xoa phần đầu quay vào đầu vú, thích chí nhìn chúng bị đưa đi đẩy lại, hơi ấm từ ngực ôm trọn lấy tay. Phần quay trên compa đã bị tay tôi che khuất, tôi tách chiếc compa ra, đưa phần nhọn trên compa đâm vào đầu nhũ hoa giờ đã trầy xước phần nào của Eriana, ngón út kéo núm vú lên cao, vân vê theo chiều kim đồng hồ, tay còn lại thì giữ phần vú đang phập phồng.

- A..á...ư..á...ứm...a...Đ..a..u q...úa...C..â..u...làm...g..ì...v...â..y? - Eriana nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy đau đớn. - Mũi nhọn trên compa khiến núm vú của Eriana rỉ sữa,dòng nước ấm ấp chảy từ từ xuống bụng, tôi cúi xuống liếm chúng, hàm răng tinh nghịch cắn nuốt bầu vú, cảm nhận hương sữa và vị dẻo, sần sật mà cương cứng của nhũ hoa,chiếc lưỡi thô bạo liếm láp phần còn lại của ngực. Tới khi khoang miệng cảm nhận vị máu của Eriana cùng với sữa từ vú, tôi mới tha cho cô.

 Eriana giờ thảm thương tột cùng, cơ thể từ nãy tới giờ giật lên, co xuống liên hồi, oằn ẹo vì đau, vì sướng.

- Em nên cảm nhận được thứ này nữa, cưng à...- Tôi cười, cầm cây thước kẻ, vạch váy của Eriana lên mà chọc chúng vào âm đạo. 

- A..a...a..á....á......D..ừng...lại...đ...i...- Cô đau đớn, nước mắt trào ra từ khóe mi, làm sao cô ta chịu được độ dài của cây thước kẻ 40 cm chứ? Tôi càng thích thú hơn, chọc chúng vào sâu,khuấy đảo đều nơi vùng sinh dục, một tay ghìm chặt hai đùi của Eriana khiến cô không thể giãy giụa. Máu từ âm đạo tràn ra ghế,tôi mới bỏ cây thước ướt đẫm tinh dịch và máu trinh ra...

Câu hỏi: 1 + 1 = ?

1
23 tháng 9

Mày bị gì à

 

chào các bạn! không biết các bạn thế nào chứ còn riêng mình thì tuyệt nhiên mình có một niềm tin tuyệt đối vào thế giới tâm linh, thế giới của ma quỷ. Và tất nhiên bản thân phải đã trải qua và chứng kiến một cái gì đó thì mình mới có thể nói như vậy.Đã từng nghe rất nhiều câu chuyện, và câu chuyện mà mình sắp kể đây cũng chỉ một duyên cơ mà vô tình biết được, mình xin phép...
Đọc tiếp

chào các bạn! không biết các bạn thế nào chứ còn riêng mình thì tuyệt nhiên mình có một niềm tin tuyệt đối vào thế giới tâm linh, thế giới của ma quỷ. Và tất nhiên bản thân phải đã trải qua và chứng kiến một cái gì đó thì mình mới có thể nói như vậy.

Đã từng nghe rất nhiều câu chuyện, và câu chuyện mà mình sắp kể đây cũng chỉ một duyên cơ mà vô tình biết được, mình xin phép được hóa thân vào nhân vật chứng kiến để kể câu chuyện cho hấp dẫn hơn.

Cách đây cũng lâu lắm rồi, tôi còn nhớ hồi đấy là năm 1986, dân Miền Bắc đi kinh tế mới ở Miền Nam nhiều lắm. Đã có những người đi từ đợt trước và nghe đâu làm ăn cũng khấm khá, thế là họ lũ lượt rủ nhau đi, và tôi cũng đi, biết làm sao được, biết đâu đi rồi còn thoát được cái kiếp nghèo khó.

Hồi ấy đi lại còn khó khăn, đi tàu xe cũng phải mất 2 ngày đường mới đến được nơi cần đến. Tôi có bà chị cùng quê vào trước tôi 1 năm, bà ấy dặn mày cứ đến bến xe Buôn Ma Thuột rồi tao đón. Hồi ấy làm quái gì có điện thoại, tôi biên thư dặn chị ấy là ngày 18 tôi đi và chị ấy cứ căn ngày mà đón,lạy trời chuyến đi suôn sẻ như dự toán.
vừa xuống đến nơi là chị em tôi gặp được nhau luôn, chị ấy bảo tao đợi mày suốt từ sáng đến giờ, lên xe nhanh còn về kẻo tối chứ nhà còn xa lắm. Nơi chị ở cách trung tâm Buôn Ma thuột khoảng chừng hơn 20km. chị chở tôi trên chiếc xe đạp phượng hoàng ngày xưa, hai chị em phải đi tắt đường rừng, có những chỗ phải vác xe lên vai mà đi, về đến nhà thì trời đã có sao.

tối hôm đấy, phần vì đi xe còn mêt, phần vì đã khuya nên chị em tôi chẳng trò chuyện gì nhiều mà đi ngủ luôn. sáng hôm sau tôi bắt đầu khám phá nơi an cư lạc nghệp mới mẻ của mình. thấy tôi lớ ngớ chị bảo:
– một lát nữa tao dẫn mày đi gặp ông giám đốc nông trường.

( giải thích thêm ở chỗ này là chị gọi tôi vào để làm công nhân cạo mủ cao su cho Nông Trường Cao Su CuorĐăng mà hiện tại chị cũng đang là công nhân cạo mủ ở đấy).

tôi vào là được nhận việc ngay, nhưng tôi được nhận vào làm nhà bếp để nấu ăn cho công nhân. Nông trường có chỗ ở tập thể cho công nhân, nói là thế nhưng cũng chỉ được hai cái lán đơn sơ một cho nam và một cho nữ.
nhắc đến đây, từ hôm tôi vào đến nay giờ mới có cơ hội rảnh rỗi 2 chị em ngồi nói chuyện. mới có thời gian nhìn nhau một cách chăm chú, thấy chị xanh xao, tôi có hỏi thì chị bảo:

– tao có bầu rồi, gần 4 tháng. ( hồi ấy chắc ăn uống khổ cực, nên bầu gần 4 tháng mà chị cũng chỉ hơi có bụng một chút, tinh ý mới nhận ra )

– chị đùa à, với ai?

– tao chẳng có hơi sức đâu mà đùa, thì với ông Tuấn chứ ai. ( anh Tuấn cũng là công nhân của Nông Trường, quê ở Quảng Nam)

– rồi chị tính sao?

– sao trăng gì,ông Tuấn có một mảnh đất được cấp, chúng tao cũng đã trữ được một chút chắc làm tạm cái nhà nhỏ để ở

nói là làm, tháng sau phần thì nhờ anh em góp công, phần hai anh chị tích góp được chút ít. anh chị dựng được cái nhà ván nho nhỏ rồi chuyển ra đó ở hẳn. tôi thì vào đây chẳng anh em họ hàng, chỉ có chị nên cũng coi chị như chị gái, vẫn qua lại nhà chị thường xuyên như cơm bữa.

vài tháng sau chị sinh, một bé trai khỏe mạnh, tôi vẫn ra phụ giúp việc vặt cho chị hằng ngày. chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như không có cái ngày định mệnh ấy.hôm đó hai chị em ngồi đợi anh Tuấn về ăn cơm, đã quá giờ mà anh vẫn chưa về. Chị Hiền sốt ruột cứ bế con đi ra đi vào. lóng ngóng được một lúc thì cũng thấy anh về, tay xách nách mang đâu một đống cây con gì đấy, hỏi ra mới biết anh về trễ vì nay bên Khuyến Nông có nhập một số giống bơ sáp về ươm, anh có thằng bạn thân làm bên đó nên được tuồn ra cho một ít.

về phần nhà anh hai vợ chồng làm công nhân nên được Nông Trường cấp cho 1 mảnh đất nhỏ nhỏ đủ để làm nhà, phía bên cạnh nhà anh là khoảng đất hoang do xã quản lý. mảnh đất đấy nghe đâu trước là khu nghĩa địa của người đồng bào Ê Đê , chỗ chúng tôi ở chủ yếu là người Ê Đê sinh sống. Trong bữa cơm anh bàn với chị ngày mai sẽ dời cọc rào lấn sang đất bên kia để trồng thêm 2 hàng bơ tiện làm hàng rào cho thẳng đất nhà mình luôn.

Anh bảo tranh thủ lúc này người ta dễ, mình lấn được bao nhiêu mình lấn, đất của chung, sau này cây lớn rồi không lẽ người ta bắt chặt đi, với lại đất làng, đất xã hơi đâu mà ai để ý. chị tôi nghe anh tính vậy thì gàn, chị bảo nghe người dân ở đây bảo đây trước kia là khu nghĩa địa, nhưng lâu quá, chiến tranh, nó san bằng hết rồi, nên chẳng còn phân biệt được mộ.bây giờ người ta vẫn để đấy, có ai dám canh tác đâu mà anh còn dấn vào làm gì. Thôi mấy cây anh xin được để rẻ lại cho người ta,kiếm ít đồng mua sữa cho con. Anh bực mình chê chị đúng đàn bà cả đời đái không qua ngọn cỏ, ma cỏ gì ở đây, đời tao tao chỉ sợ mỗi con ma đầu đen còn lại tao chẳng sợ gì sất.

anh vốn tính bảo thủ, nói là làm chẳng ai gàn được, sáng hôm sau anh dậy sớm và bắt đầu công việc. sức thanh niên trẻ khỏe, chỉ đến giữa trưa là anh đã đào gần xong , đến hố cuối cùng thoạt nhiên anh thấy tay mình như có ai ghì chặt lại, chẳng thể nào nhấc cuốc lên nổi, hai tai thì ù tịt. anh đứng yên một lát rồi lại dơ cuốc lên bổ mạnh xuống đất, nhưng lạ thay rõ ràng anh nhắm xuống đất mà nhát cuốc lại lia thẳng vào chân a, máu bắn ra tung tóe, anh chạy vào nhà bảo vợ băng lại vết thương cho mình. Chị Hiền phần đã không đồng tình với ý định của anh từ đầu,nay thấy anh bị vậy thì lại càng tru tréo. Và cũng kể từ lúc đó thằng cu con nhà anh chị bắt đầu khóc mãi không thôi, dỗ kiểu gì cũng không được. thằng bé vừa khóc vừa oằn mình lên đau đớn như kiểu có ai đang cấu véo vào da thịt nó vậy, khóc đến tím tái mặt mày.

thấy con mình đang yên lại khóc dữ dội như vậy, anh chị đâm lo, chị chạy sang gọi tôi kêu đưa thằng cu qua trạm xã để khám. Nhân viên y tế Xã khám và bảo nó chẳng có dấu hiệu sốt hay gì cả, nên anh chị lại đưa cháu về. về đến nhà, thằng bé lại càng khóc to hơn, được một lúc chắc lả đi vì mệt nên cu cậu thiếp đi được một lúc, cả tôi và anh chị đều cảm thấy khó hiểu vì việc này. thằng cu ngủ, chị cứ ngồi ôm con như vậy, thấy thằng bé đột nhiên nhễ nhại mồ hôi, tôi bảo chị đặt nó xuống rồi lấy khăn ấm lau người cho nó, chắc cu cậu sốt. Đang lau người cho con thì đột nhiên chị hét lên thất thanh, tôi với anh vội chạy lại xem có chuyện gì thì thấy chị vạch áo thằng bé ra, tay chỉ vào ngực thì thấy trên ngực thằng bé có một vết bầm, như một cục máu bằng cỡ nắm tay.

chị khóc nấc vì không biết chuyện gì xảy ra với con, anh hỏi chị có làm té con không nhưng chị chắc chắn là không, chị chăm nó cả ngày có khi nào rời mắt khỏi nó đâu. Vậy thì vết bầm đó ở đâu ra, chị bắt đầu suy diễn, chị cũng là một người khá mê tín, tin vào sự hiện hình của ma quỷ. Chị nghĩ chắc con mình bị ai đó quở, chị bảo tôi tìm đến nhà ai nuôi heo, lấy trộm một ít phân heo về cho chị. Tôi thắc mắc không biết chị cần đến thứ đó để làm gì thì chị bảo lấy phân heo về rồi khoanh tròn lên vết bầm đó để cho ma quỷ không làm hại được con chị. Không biết là có hiệu quả thật như lờ chị nói hay không nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, có cách nào thì làm cách đó thôi, tôi toan chạy đi thì bị anh Tuấn gọi giật lại. Anh bảo :

– chỉ có lũ đàn bà gàn dở, đầu óc ngu si như các cô mới tin vào ma quỷ, mới lấy phân heo để chữa bệnh, thu xếp quần áo đi tôi chở lên bệnh viện khám là ra bệnh hết.

Thông thường những lúc như thế này thì lời nói của anh tuyệt nhiên có giá trị như một mệnh lệnh đối với chị em tôi và chúng tôi thu xếp đưa thằng bé lên thẳng bệnh viện Tỉnh Đăklak. Đến nơi thằng bé càng khóc dữ dội, người thì vẫn cong quắp như tôm, mặt mũi thì tái mét cắt không ra giọt máu. Các bác sĩ đưa bé đi khám và xét nhiệm nhưng vẫn không phát hiện ra bệnh tình của nó. Thằng bé vẫn cứ khóc, nhưng tiếng khóc của nó nghe thật kì lạ, không giống như tiếng khóc của em bé bình thường mà nghe như tiếng gào thét của một người lớn,thậm chí có lúc còn phát ra những âm thanh rên rỉ nghe lạnh buốt cả sống lưng.

Tình hình càng trở nên căng thẳng hơn khi các bác sĩ vẫn chưa chuẩn đoán được bệnh của thằng bé, bác sĩ gọi anh chị lại và bảo bây giờ sẽ tiến hành “ chọc dò tủy sống” cho bé để xét nhiệm xem có phải bé bị viêm màng não hay không. Mặc dù biết đây là một phương án khá nguy hiểm đối với con mình, nhưng thấy con cứ khóc mãi không thôi như vậy nên anh chị chẳng còn cách nào khác là đồng ý.

Họ bắt đầu trói chặt tay chân thằng bé lại, thằng bé khóc, tiếng khóc thỉnh thoảng nghe như tiếng gào thét, đôi lúc không biết có phải ù tai không mà tôi lại nghe ra như tiếng cười, một tiếng cười ma dại, thỏa mãn. thằng bé nằm trên băng ca, trên ngực nó vẫn còn cục bầm, tôi thấy, anh chị thấy nhưng tại sao các bác sĩ và nhân viên lại không một ai thấy. Chúng tôi có chỉ cho họ, nhưng họ lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hoài nghi kiểu như chúng tôi là những kẻ ngớ ngẩn vậy. Rồi đột nhiên thằng bé hét lên, và bỗng nhiên cục máu bầm ở ngực thằng bé bắt đầu di chuyển, cục máu chạy dần từ lồng ngực thằng bé lên phía cổ dần dần từng tí một.Cảm nhận được sự đau đớn tột cùng của con, chị ôm con vào lòng rồi gào khóc, miệng lẩm bẩm van xin nhưng cục máu bầm ấy vẫn dần dần chạy lên phía cổ,mặt thằng bé bắt đầu biến sắc, từ tím rồi chuyển sang trắng bệch.

Chị vẫn ôm con trên tay và trở nên hoảng loạn khi thấy khuôn mặt của con mình, không phải là khuôn mặt của một đứa trẻ mà nhăn nhúm, cau có của một bà già, chị hoảng sợ đến mức xém đánh rơi con xuống đất. Thấy tiếng kêu thất thanh của chị, bác sĩ chạy đến nhưng không kịp nữa, thằng bé đã tắt thở. Chị như người vô hồn, trên suốt quãng đường về nhà, chị ôm chặt thằng bé không buông, miệng thì cứ lẩm bẩm một vài câu gì đó mà có lắng tai mãi tôi cũng không thể nào nghe được. Vừa về đến nhà thì một cạnh tượng hãi hùng lại hiện ra trước mắt, tất thảy đàn chó mới đẻ cùng con chó mẹ nằm lăn ra chết la liệt trước sân, mới chết miệng còn chảy máu tươi mà cả nhà đã bốc lên một mùi hôi thối đến khó tả. Chị vừa bế con vào nhà đặt lên giường thì đã nghe thấy tiếng cười khanh khách ngoài nhà, chị chạy vội ra thì thấy anh, đầu tóc rũ rượi, miệng chảy ra một thứ nước nhớt màu đen, thối kinh khủng, anh cười khanh khách, cặp mắt thì trắng dã chẳng còn thấy tròng đen. Chị chạy tới lay anh thì bị anh hất bay sang một góc, anh chỉ tay vào mặt chị hét lên tru tréo : tao giết cả nhà chúng mày, cả nhà chúng mày phải chết.

chị quỳ xụp xuống mà van xin, mà khóc lóc. Anh bắt đầu đập phá mọi thứ trong nhà, tôi lúc này cũng đã hồn bay phách lạc nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, chạy nhanh ra khỏi cửa, như có ông bà dẫn đường đầu óc thì mụ mị, chân tay bủn rủn nhưng tôi lại chạy thẳng một mạch đến nhà thầy Minh Đức, là một ông thầy người Huế, thầy đi khắp nơi và không ở cố định ở đâu, cách đây vài tháng thầy đến chỗ chúng tôi và ở trong nhà của một người phật tử. Biết thầy hay đi giúp cho người dân ở đây trong các buổi cúng kiếng, linh tính như chỉ có thầy mới giúp được anh chị nên tôi tìm đến thầy. Vừa đến nơi, chưa kịp kể lể thầy đã nói tôi, phải đi nhanh lên không thì không kịp như là đã biết trước sự việc.

Vừa đến đầu cổng thầy đã bắt đầu tuộng kinh, về phần anh Tuấn vẫn đang đập phá mọi thứ trong nhà thì đột nhiên cũng dừng lại. Thầy lấy một thứ nước gì đó vẩy vào người anh, mắt anh long lên sòng sọc, miệng gào thét nhưng tay chân thì bất động, miệng vẫn chảy ra một thứ nhớt màu đen xì bốc mùi hôi thối. thầy nói chuyện với anh bằng một thứ ngôn ngữ nào đó mà cả tôi và chị đều không nghe được, chỉ thỉnh thoảng thấy anh hét lên, gào rú, tay cào xuống nền nhà nghe sột sột đến man rợ. Được một lúc sau lại thấy anh cười, nhưng tiếng cười cũng nghe rất đáng sợ, nghe như tiếng trẻ con khóc, như tiếng chó tru nói chung là một thứ âm thanh hỗn tạp, chói tai.Thầy lại tiến tới gần anh, miệng đọc kinh nhanh hơn, tiết trời tháng 12 rét run người mà mồ hôi thầy cứ chảy thành dòng trên mặt, vừa đọc kinh thầy vừa vẩy vào người anh một thứ nước gì đó mà tôi cũng không rõ. lúc này tự nhiên hai mắt anh đỏ lòm lên như có muôn ngàn tia máu muốn bắn ra khỏi mắt, anh hét lên rồi quơ lấy con dao gần đấy, chặt vào ngón chân cái của mình, ngón chân hôm trước trong lúc làm vườn anh cuốc phải vào chân, ngón chân cái đứt lìa ra khỏi bàn, vừa lìa ra thì đã bắt đầu thối rữa và anh cũng nằm bất động ngay trên sàn nhà. Lúc này tôi với chị thực sự hoảng loạn và chưa kịp hoàng hồn với những gì đang xảy ra thì thầy tới và bảo : xong rồi, đấy là cái nợ phải trả, đem anh ấy vào nghỉ đi rồi chuẩn bị hậu sự cho đứa bé nữa.

Còn về phần thầy, thầy bảo tôi lấy trong túi của thầy một cái hũ nhỏ thầy đã chuẩn bị sẵn rồi theo thầy ra vườn. Lạ thay tất cả những cái hố anh đào hôm trước nay ra hầu như đã được lấp lại như cũ, thầy tiến thẳng tới góc vườn, lấy cuốc xới nhẹ lên thì thấy có rất nhiều xương người, thầy nhặt bỏ vào trong hũ rồi nói:

Ở đây trước kia là khu nghĩa địa, nhưng đã bị san bằng nên người ta không còn tìm thấy mộ nữa, anh cô biết vậy nhưng còn cố chấp, phạm đến mồ mả của người ta, người ta phạt.Đây là mộ của một người đàn bà Ê Đê, bà ấy muốn bắt cả nhà anh cô phải chết nhưng mệnh thằng bé này có hiếu, nó muốn bảo vệ ba mẹ nó nên về báo mộng cho thầy tới giúp, còn về cái chân, vì anh này làm mất mất một ngón chân của bà ấy nên người ta bắt phải đền. Bây giờ thầy giời bà ta đến chỗ ở mới và anh chị cô phải thờ cúng cho bà ta thì bà ta mới chịu buông tha mà không phá nữa.

Có lẽ đây là một kết thúc buồn và anh chị phải trả một cái giá quá đắt là mất đi đứa con của mình. trong câu chuyện mà tôi kể tất nhiên có một số phần tôi thêm thắt vào để câu chuyện thêm hấp dẫn nhưng cốt truyện là một câu chuyện có thật các bạn ạ. lúc tôi viết lại câu truyện này, máy tính của tôi có những trục trặc vô cùng khó hiểu, cứ nghĩ là sẽ không viết được đến đây đâu, nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã kể xong, các bạn đọc để giải trí thôi nhé !!!!

0
Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy các khoeo chân, rung lên rung xuốnghai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trongxóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai dám đáp lại. Bởi vì quanh quẩn, ai cũng quen thuộcmình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy,tôi cho là...
Đọc tiếp

Tôi đi đứng oai vệ. Mỗi bước đi, tôi làm điệu dún dẩy các khoeo chân, rung lên rung xuống
hai chiếc râu. Cho ra kiểu cách con nhà võ. Tôi tợn lắm. Dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong
xóm. Khi tôi to tiếng thì ai cũng nhịn, không ai dám đáp lại. Bởi vì quanh quẩn, ai cũng quen thuộc
mình cả. Không nói, có lẽ họ nể hơn là sợ. Nhưng tôi lại tưởng thế là không ai dám ho he. Ấy vậy,
tôi cho là tôi giỏi. Những gã xốc nổi thường lầm cử chỉ ngông cuồng là tài ba. Tôi đã quát mấy chị
Cào Cào ngụ ở ngoài đầu bờ, khiến mỗi lần thấy tôi đi qua, các chị phải núp khuôn mặt trái xoan
dưới nhánh cỏ, chỉ dám đưa mắt lên nhìn trộm. Thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái, ghẹo anh
Gọng Vó lấm láp vừa ngơ ngác dưới đầm lên. Tôi càng tưởng tôi là tay ghê gớm, có thể sắp đứng
đầu thiên hạ rồi.
-Viết đoạn văn 8 câu nêu suy nghĩ của em về nhân vật “tôi” trong văn bản chứa đoạn
trích trên.

0
xin chào các bạn và admin của truyện ma có thật mình nghe truyện cũng nhiều rồi hôm nay mình xin góp một truyện Ðây là chuyện thật về cái chết người bạn thân nhất của mình . nếu không hay xin đừng ném đá mình xin bắt đầu câu chuyện.Trở lại năm năm về trước. Vào một buổi tối thứ 6, H. và tôi đang đi mua sắm tại cửa tiệm quần áo , lúc đó H. hỏi tôi có muốn đi chơi trên làng X...
Đọc tiếp

xin chào các bạn và admin của truyện ma có thật mình nghe truyện cũng nhiều rồi hôm nay mình xin góp một truyện Ðây là chuyện thật về cái chết người bạn thân nhất của mình . nếu không hay xin đừng ném đá mình xin bắt đầu câu chuyện.
Trở lại năm năm về trước. Vào một buổi tối thứ 6, H. và tôi đang đi mua sắm tại cửa tiệm quần áo , lúc đó H. hỏi tôi có muốn đi chơi trên làng X không, tôi nói đi nếu lúc đó tôi nói không thì mọi chuyện đã khác rồi.
Rồi chúng tôi sắp xếp mọi thứ, một tuần lễ sau chúng tôi lên đường.
Chúng tôi đến ngôi làng X khoảng 10:00 giờ sáng , chúng tôi đến gặp trưởng làng và xin trưởng làng ở đây chơi 1 tuần và trưởng làng vui vẻ đồng ý ,khoảng 1 tiếng sau H rủ tôi lên rừng chơi tôi đồng ý và hai đứa tôi đi , Chúng tôi mãi miết đi Bỗng chúng tôi nghe một tiếng rầm rất rùng rợn Tôi giựt mình hỏi:
– Tiếng gì vậy!?
– Hình như là tiếng của hổ
Vừa lúc đó, chúng tôi lại nghe tiếng rầm nhưng lần này gần hơn lần trước. Tôi nhìn chung quanh để xem có người nào ở đó nữa không nhưng không có ai khác ngoại trừ hai đứa tôi bỗng dưng H. thét lên, tôi vội quay lưng lại thì thấy một con Hổ nó rất lớn có răng nanh nhọn hoắt, nó chỉ cách xa chúng tôi khoảng 8 thước.
– Nhanh lên H.. Hãy chạy đi mau, tôi nói với một giọng run run.
Chúng tôi từ từ thụt lùi lại hy vọng con hổ đừng có theo chúng tôi nữạ Nhưng nó vẫn lầm lũi đi tới gần hơn và hai cặp mắt cứ nhìn chầm chập vào chúng tôị
– CHẠY! H. kêu lên.
– Ðừng, nó sẽ rượt bắt chúng mình. Tôi cãi lại
Nhưng H đã bỏ chạy mặc kệ tôi nói gì, và con Hổ đuổi theo saụ
– H.!!! Tôi la lớn.
Nhưng trễ rồi Con Hổ đã vồ chụp lấy H..
– Cứu chúng tôi với Tôi la thật lớn để dân làng nghe thấy và lập đi lập lại nhiều lần, nhưng không có ai nghẹ Còn con hổ đen thì cứ nhằm mặt của H. mà cấu xé.
– Cứu tôi với, M.! H nói với một giọng thỉnh cầu .
Lúc đó tôi sợ quá không biết làm gì hơn là ba chân bốn cẳng chạy .Tôi cố gắng chạy thật mau, vừa chạy tôi vừa nghe ở đằng sau lưng tiếng cầu cứu của H. văng vẳng:
– ÐỪNG… ! ÐỪNG ÐI…! HÃY Ở LẠI ÐÂY GIÚP H….
Khi tôi vừa chạy tới làng và la thật lớn:
– CỨU BẠN TÔỊ BẠN TÔI BỊ HỔ CẮN. HÃY CỨU BẠN TÔI, MAU LÊN!!!
Sau đó người dân trong làng cùng chạy ra ngoài với tôị Chúng tôi chạy đến nơi thì con hổ vẫn còn đang cắn xé H. Vài người thì lấy cái cây thật lớn đập mạnh vào con hổ, còn những người còn lại kia thì lượm đá ném liên tục vào con hổ có lẽ con hổ nghĩ rằng nó không thể chống cự lại được nên đành lủi thủi bỏ vào rừng.
– H…. Tôi vừa kêu vừa chạy đến nơi bạn đang nằm. H , ,Có sao không? Nhưng H không trả lờị Lúc đó, tôi ngồi xuống ôm H vào lòng và những giọt nước mắt của tôi đã lã tả rơi xuống thân thể đầy máu của H.
Tôi đã gọi tên của H nhiều lần, nhưng bạn ấy vẫn nằm im lìm, thân thể còn đó nhưng linh hồn của H đã ra khỏi thể xác đau đớn của mình từ lúc nào rồi, Tôi liền gọi điện thoại báo cho gia đình H biết chiều hôm ấy ba mẹ của H. và người anh của H đều đến. Bạn thân của tôi thật sự rời bỏ cõi đời.
Ðến ngày chôn cất H., ba của H. hỏi tôi chuyện gì thật sự đã xảy ra, nhưng tôi không thể nào kể cho ông biết, vì mặc cảm tội lỗi cứ ám ảnh tôi hoài Cho đến hai tuần sau ngày chôn cất của H. xong, tôi mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cả nhà H nghe Tôi rất là hối hận trong lòng vì nếu tôi ở lại có thể H sẽ không có chết. Tôi nghĩ rằng H cũng hận tôi lắm. Sau khi an táng H. xong, tối hôm ấy tôi thấy H đến nhà tôi . đến không phải bằng thân thể mà bằng hồn ma lần đầu tiên tôi thấy bạn ấy hiện về. Lúc đó tôi thấy mặt mày của H. có nhiều vết thẹo còn quần áo thì dính đầy đất cát. Khi thấy H. tôi vui mừng hớn hở cứ ngỡ rằng H vẫn còn sống:
– H! Bạn không có chết! H. à, cho M. xin lỗi vì lúc đó sợ quá không biết làm gì nên đã bỏ H lại một mình.
– Tất cả đều là lỗi của mày, H. nói với một giọng thật lạnh lùng. Lúc đó tôi không thấy H mở miệng nói, nhưng tôi có thể nghe được.
– MHà! Cho M. xin lỗi vì đã bỏ H ở lại đó.
– Tất cả đều là lỗi của mày, nếu mày không chạy đi như một đứa hèn nhát thì tao đâu có chết. Nói xong H lấy vài món đồ trên bàn ném vào người tôi
– H.! Dừng tay lại! Bạn làm gì vậy hãy dừng tay lại! Vừa khóc tôi vừa nói
– Tất cả đều là lỗi của mày đồ hèn nhát!!! Bạn ấy vừa liệng đồ đạc vào tôi vừa nói nói xong thì bạn ấy biến mất.
Hầu như mỗi đêm H. đều đến nhà tôi để buộc tội và trách cứ tôi đã để bạn ấy chết. Tôi đã dọn nhà ba lần nhưng hồn ma của người bạn thân tên H. vẫn cứ hiện đến như thường

0
tìm các danh từ trong bài văn sau:Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi...
Đọc tiếp

tìm các danh từ trong bài văn sau:

Tôi vốn là một hoàng tử con nhà trời, nhưng vua cha muốn tôi có những trải nghiệm cuộc sống thực tế dưới trần gian để trưởng thành hơn, cũng là để khảo nghiêm cuộc sống của người dân nơi hạ giới nên đã cho tôi đầu thai vào kiếp người. Nhưng cuộc sống dưới trần thế này không phải cuộc sống nhung lụa, hòa quang như khi còn trên thiên đình mà tôi trở thành một con người hoàn toàn khác với cuộc sống khác, đó là cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn tình thương phải tự mình mưu sinh. Hơn thế nữa, lần đầu tôi được tiếp xúc với những con người, tốt có, xấu có và phải vượt qua được hết những thử thách vua cha đặt ra tôi mới đạt được hạnh phúc thực sự.

Tên dưới trần thế của tôi là Thạch Sanh, tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, bố mẹ làm nghề tiều phu, tuy nghèo nhưng bố mẹ luôn giành cho tôi những tình cảm thương yêu, quan tâm nhất. Nhưng bất hạnh thay, khi tôi vừa mới lên mười thì bố mẹ đều ra đi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi sống cô đơn ở một vùng núi đá hẻo lánh. Gia tài bố mẹ để lại cho tôi chỉ là một căn lều lụp xụp, rách nát vốn chẳng thể che chắn hết những trận mưa, và một chiếc rìu để tôi có thể kiếm sống. Cuộc sống khó khăn, bất hạnh là vậy nhưng tôi không hề chán nản buông xuôi, ngược lại tôi luôn nỗ lực, phấn đấu lớn lên, trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn.

Cuộc sống của tôi có lẽ cứ như vậy trôi qua nếu như không có cuộc gặp gỡ với Lí Thông, một tay buôn rượu. Khi gặp tôi thấy khỏe mạnh hắn ta đã tính toán để mang tôi về làm giàu cho mẹ con hắn, còn chủ động kết nghĩa huynh đệ với tôi. Lúc ấy tôi không hề biết được âm mưu thực dụng của hắn ta mà vô cùng cảm động vì từ nhỏ tôi đã sống quá cô đơn, ngoài bố mẹ thì hắn ta là người đầu tiên quan tâm đến tôi. Vậy là không hề suy tính mà đi theo hắn về nhà, với sức khỏe của tôi công việc làm ăn của Lí Thông ngày càng phát đạt, hắn ta lúc nào cũng ăn nói ngọt ngào làm tôi lầm tưởng hắn ta thực sự coi tôi là anh em.

Đóng vai Thạch Sanh trong truyện Thạch Sanh để kể về cuộc đời của mình

Đóng vai Thạch Sanh trong truyện Thạch Sanh để kể về cuộc đời của mình

Năm ấy, trong làng có một con xà tinh tác oai tác quái, đến kì hạn ba tháng người dân lại phải mang đến trước miếu của nó một thanh niên khỏe mạnh để cho nó tu luyện. Và lần này đến lượt Lí Thông, thế là mẹ con hắn đã toan tính mang tôi rat hay thế cho hắn, nói với tôi là trông trước miếu giúp hắn một đêm. Lúc ấy trong cảm nhận của tôi hắn là một người anh em tốt nên việc nhờ vả này đâu có ích gì. Đến tối tôi mang rìu ra canh trước cửa miếu, khi tôi đang thiu thiu ngủ thì bỗng hiện lên một con xà tinh khổng lồ, nó quấn lấy tôi và xiết chặt. Không hề nao núng, tôi vung rìu lên chiến đấu với nó, cuối cùng chặt đầu nó và mang về nhà. Khi thấy tôi về nhà mẹ con Lí Thông đã ngạc nhiên lắm vì chắc mẩm tôi đã nằm trong bụng xà tinh. Khi biết sự tình, mẹ con Lí Thông đã nói đó là vật nuôi của nhà vua, nay tôi chém Xà tinh thì thoát không khỏi tội chết, và nói tôi hãy trốn đi. Và nghiễm nghiên Lí Thông mang đầu xà tinh đi nhận thưởng.

Tôi vẫn không hề hay biết mà trở về típ lều nhỏ trước đây mình sinh sống. Vào buổi sáng nhiều ngày sau đó, khi đang chẻ củi thì tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, ngẩng đầu lên nhìn thì ra cô gái bị đại bàng tinh quắp mang đi. Tôi đã lần theo đường bay của đại bàng đến một hang núi, đến trước cửa động đang định xông vào cứu người thì bị địa bàng tấn công, như lần trước tôi cũng giết được đại bàng, khi định xuống cứu thì Lí Thông cũng vừa đến nơi, nghe nói người bị bắt là công chúa và ai cứu công chúa sẽ được nhà vua trọng thưởng. Một lần nữa Lí Thông lừa tôi xuống hang đại bàng cứu công chúa, tôi ngay lập tức đồng ý. Khi công chúa lên đến nơi thì hắn ta lấy đá lấp cửa hang, để tôi không thể lên. Lúc bấy giờ tôi mới biết lòng dạ thâm độc của Lí Thông.

Tôi đã đi xung quanh hang động để tìm cửa ra thì vô tình cứu được con trai của vua thủy tề, sau đó được vị vua này ban cho cây đàn thần. Tôi mang theo đàn thần trở về túp lều của mình, nửa đêm hôm đó oan hồn của xà tinh và đại bàng đã đã lấy trộm bảo vật trong cung cấm, vu oan cho tôi, tôi bị giam vào trong ngục, buồn chán tôi mang cây đàn ra đánh thì có người mang tôi đến diện kiến nhà vua. Lúc này công chúa nhìn tôi và nói với vua cha rằng chính tôi đã cứu nàng. Nhà vua đã chọn tôi làm phò mã còn mẹ con Lí Thông thì bị trừng phạt thích đáng.

Không lâu sau đó, mười tám nước chư hầu đã kéo quân xâm lược, nhà vua đã giao cho tôi trọng trách cầm quân đánh giặc. Khi ra trận tôi dùng cây đàn thần vua thủy tề cho để làm tê liệt ý chí chiến đấu của quân giặc. Khi đã giành đc thắng lợi tôi còn mang liêu cơm thần ra để thiết đãi quân chư hầu, ban đầu chúng tỏ vẻ coi thường lắm vì liêu cơm rất nhỏ mà quân sĩ đến vài chục vạn người. Nhưng liêu cơm ăn bao nhiêu cũng không hết, quân chư hầu bấy giờ mới tâm phục khẩu khục và không dám sang xâm phạm nữa. Cũng từ đó tôi và công chúa Quỳnh Nga sống hạnh phúc mãi mãi.

0