Bài văn trên được viết để bộc lộ cảm xúc về điều gì?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài viết trên được viết để bộc lộ cảm xúc về lễ đón giao thừa ở quê của người viết.
Phương pháp giải:
Đọc tác phẩm và xác định đúng yêu cầu đề bài
Lời giải chi tiết:
Nhân vật trữ tình trong bài thơ là tác giả.
Bộc lộ thế giới quan, thế giới tinh thần để nói lên tâm trạng, tình cảm, cảm xúc đối với quê hương đất nước đồng thời cũng cho ta thấy được sự tự hào về truyền thống anh hùng, bất khuất của nhân dân Việt Nam trong những năm tháng kháng chiến.
Nhân vật trữ tình trong bài thơ là tác giả.
Bộc lộ thế giới quan, thế giới tinh thần để nói lên tâm trạng, tình cảm, cảm xúc đối với quê hương đất nước đồng thời cũng cho ta thấy được sự tự hào về truyền thống anh hùng, bất khuất của nhân dân Việt Nam trong những năm tháng kháng chiến.
refer
Ôi chao , mùa xuân đã đến với đất trời , với con người để tạo sức sống cho một cái Tết nữa rồi . Trên trời , những chú chim bay lượn hát líu lo , những chú chim sâu vẫn đang chăm chỉ với nhiệm vụ của mình.Chắc hẳn , với tất cả mọi người ai cũng thích xuân đúng không?. Em cũng thế , xuân đến sửa ấm con người , sửa ấm trái tim của bao nhiêu người lạnh lẽo . Xuân tới làm ta quên đi mọi buồn phiền trong năm cũ , đón chào một năm mới an khang và thịnh vượng . Vậy chúng ta hãy cùng nhau đón chào mùa xuân bạn nhé.
Tham khảo: ÔI chao , mùa xuân đã đến với đất trời , với con người để tạo sức sống cho một cái Tết nữa rồi . Trên trời , những chú chim bay lượn hát líu lo , những chú chim sâu vẫn đang chăm chỉ với nhiệm vụ của mình.Chắc hẳn , với tất cả mọi người ai cũng thích xuân đúng không?. Em cũng thế , xuân đến sửa ấm con người , sửa ấm trái tim của bao nhiêu người lạnh lẽo . Xuân tới làm ta quên đi mọi buồn phiền trong năm cũ , đón chào một năm mới an khang và thịnh vượng . Vậy chúng ta hãy cùng nhau đón chào mùa xuân bạn nhé.
"Ơn cha nặng lắm ai ơi
Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang"
Mỗi lần, khi nghe hai câu thơ này em lại nhớ đến người mẹ yêu dấu của em. Từ lúc con người được sinh ra, mẹ đã đón chúng ta bằng vòng tay ấm áp ấy, chở che, chăm sóc hằng ngày. Sữa mẹ nuôi lớn chúng ta như loại nước thánh. Mẹ mạnh mẽ, đảm đang và quan trọng nhất là đều có một tình yêu thương bao la dành cho con. Có thể mẹ sẽ không nói ra điều đó nhưng chúng ta đều cảm nhận được tình yêu đấy từ hành động của mẹ. Mẹ sẵn sàng hi sinh mọi thứ, làm hết tất cả chỉ để nuôi sống con mình. Người chính là điều quý giá nhất mà chúng ta nhận được từ khi sinh ra được cuộn tròn trong lòng mẹ. Mẹ không hoàn hảo nhưng trong mắt con mẹ là một vị thần, làm được hết tất cả mọi thứ, đem lại sự sống cho con. Mẹ đáng được ca ngợi bằng những lời cầu kì, hoa mĩ mà đẹp đẽ nhất. Biết bao nhiêu nhà văn, nhà thơ đã viết những tác phẩm về người mẹ nhưng có ai có thể diễn tả hết tình yêu to lớn và công lao của mẹ đâu. Người nhận được sự tôn trọng, quý mến từ tất cả mọi người. Thậm chí, còn có người mẹ từ bỏ cơ hội sống của mình dành cho con, mong con được nhìn thấy ánh sáng mặt trời và được hưởng điều tốt nhất. Đôi lúc, Người có thể khiến chúng ta cảm thấy bực bội bởi lời quát mắng, nhưng mẹ làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Em rất yêu mẹ và em nghĩ mọi người cũng vậy, hãy bày tỏ tình cảm của mình với mẹ trước khi quá muộn.
Tôi đã từng nghĩ mình là đứa trẻ rất hạnh phúc bởi tôi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự che chở rộng lớn của bố. Bố mẹ luôn hy sinh để dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Tôi thực sự khắc ghi tình nghĩa của bố mẹ trong lòng, Mẹ là người đã sinh ra tôi và nuôi dưỡng tôi thành người. Em luôn biết ơn và kính yêu mẹ rất nhiều!
Sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được hết sự bao la của tình mẫu tử “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình”. Tình cảm của mẹ dành cho tôi từ khi mang thai cho đến khi sinh tôi ra trên cuộc đời và nuôi dạy tôi nên người. Tôi nghe bà ngoại kể lại, ngày còn bé tôi rất là bướng bỉnh và nghịch ngợm nên mẹ rất vất vả. Bố thì đi làm xa nhà, có những đêm tôi quấy mẹ vì trông tôi mà thức cả đêm bế tôi, nét mặt mẹ tái nhợt hẳn đi vì mệt. Bà ngoại phải nấu cháo gà cho mẹ ăn để lấy sức. Những lúc tôi bị ốm mẹ lo lắng đưa tôi đi khám hết viện này đến viện khác để mong tìm được bác sĩ khám bệnh tốt nhất và chữa khỏi bênh cho cho tôi. Từ khi có tôi, mẹ dường như không có thời gian cho riêng mình nữa, không còn những buổi găp b ạn bè mà lúc nào cũng là thời gian của hai mẹ con. Đi đâu mẹ cũng đưa tôi đi cùng, Các bác hàng xóm ai cũng khen tôi ngoan và mập mạp nên mẹ vui lắm. Buổi tối trước khi đi ngủ mẹ thường hát ru tôi hoặc kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, hình ảnh cô Tấm, Lọ Lem, cô bé quàng khăn đỏ giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi! Cảm ơn những câu chuyện mẹ kể đã đưa tôi vào giấc ngủ ngon. qua những nhân vật mẹ kể đã cho tôi thêm nhận thức về giá trị của cuộc sống và đã nuôi dưỡng tâm hồn tô nên người. Bài văn phát biểu cảm nghĩ của em về người mẹ thân yêu.
“Tấm lòng người Cha là tuyệt tác của tạo hóa” – một ai đó mà tôi không nhớ tên đã nói như vậy, và tôi tin rằng đó là sự thật. Tôi tin rằng, dù có đi tận đâu, gặp những ai, bố tôi đã, đang và sẽ mãi mãi là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Tôi yêu bố tôi. Đó là điều hiển nhiên từ khi tôi sinh ra. Nhưng ít khi tôi lại tỉ mỉ vẩn vơ mà ngắm bố cho thật kĩ. Cho nên đôi khi tôi chợt nhớ ra, chợt quay lại ngắm bố và tôi chợt giật mình, ngờ ngợ. Sao bố tôi đã lại khác đến thế kia? Bố gầy rạc hẳn đi, da sạm cả lại. Đâu rồi nước da mà mấy năm trước tôi còn trầm trồ, nửa ngưỡng mộ, nửa ghen tị vì sự trắng hồng bất chấp cái nắng gay gắt? Đâu rồi sự đầy đặn, khỏe mạnh của bố tôi? Tóc bố tôi lấm tấm bạc, những sợi bạc cứ ánh lên đầy ngạo mạn dưới ánh sáng đèn, mà có biết đâu, bố tôi đã vất vả bao nhiêu đến nỗi tóc bạc cả đi thế… Liệu có sợi tóc bạc nào là do lỗi của tôi chăng? Khuôn mặt bố nhiều nếp nhăn hơn, đôi mắt thâm lại do dạo này thiếu ngủ. Bàn tay, bàn chân bố chai cả lại, u thành cục thật cứng, có chỗ mất lớp da trên cùng do căn bệnh ngoài da không thể chữa khỏi. Tôi ngắm bố, và thấy thương bố quá! Nhìn qua, ai cũng khen bố tôi trẻ, thậm chí có người còn từng trêu rằng bố giống hệt anh trai của tôi. Vậy nhưng tôi biết, bố đã già đi nhiều, rất nhiều. Thế nhưng… Bố tôi già đi từ bao giờ? Bố già đi từ lúc nào? Tôi thực không hay, và nhận ra mình còn vô tâm quá…
Hồi nhỏ, tôi ngưỡng mộ lắm những siêu anh hùng, những ông tiên, bà phù thủy, những thế lực siêu nhiên… Lớn lên rồi, tôi dần hiểu ra rằng những thứ đó chỉ là viển vông, nhưng thay vào đó, tôi nhận ra một siêu nhân ngay trong gia đình tôi, người hùng vĩ đại mang tên: BỐ! Sao mà tôi khâm phục bố thế! Bố làm gì tôi cũng thấy hay, cũng thấy giỏi. Bố là một người đa năng, có thể sửa chữa mọi thứ trong nhà từ cái xe đạp đến điều hòa, máy hút bụi, đường ống nước. Bố cũng rất đảm đang, giỏi mọi việc nhà và nấu ăn cũng rất đỉnh. Món cơm rang tuyệt hảo của bố tôi làm tôi học mãi mà còn chưa xứng làm học trò, khiến nhiều khi tôi nghĩ bố mang món này đi thi nấu ăn cũng được. Bố biết nhiều, và bố là người giải đáp rất nhiều thắc mắc của tôi về cuộc sống xung quanh, nhất là cơ chế hoạt động của các loại máy móc. Không chỉ thế, tôi còn khâm phục bố về tài làm dao, sắp xếp đồ đạc trong nhà và xử lí mọi việc hợp tình hợp lí. Bố đúng là tấm gương mà tôi ngưỡng mộ suốt đời.
Bố ít nói, nhưng luôn thương yêu cả gia đình nhiều thật nhiều. Bố sẵn sàng dành cả buổi chiều cuối tuần để mài dao giúp bà hay dẫn cả nhà đi chơi. Mẹ hơi ho ốm sụt sịt, bố phi xe đến hiệu thuốc ngay mặc cho trời gió rét. Bố lo đến cả bữa ăn, việc ngủ đúng giờ, kể cả đồ chơi của ba chị em tôi. Bố và tôi cùng thích đọc sách, bố chọn lựa từng quyển sách hay, bản in đẹp mua về để cả hai bố con cùng nghiềm ngẫm. Nhiều lúc tôi nghĩ mà thương bố lắm, bởi cứ mải lo cho cả gia đình, trở thành trụ cột vững chãi, nhiều khi bố quên cả sức khỏe của mình. Tôi để ý dạo này bố ăn ít đi, hay mất ngủ, tối trằn trọc mãi rồi sáng lại dậy sớm, sức khỏe cũng kém đi nhiều. Có lúc, nhìn bố mệt mỏi như thế, tôi chỉ muốn hét lên thật to: “Bố ơi! Ba chị em con lớn rồi, bố đừng lo nhiều nữa. Bố phải ăn nhiều lên, ngủ nhiều lên thì mới có sức lo cho cả gia đình chứ, bố ơi!”. Có lẽ bố sẽ chỉ cười, nhưng tôi biết, bố chỉ gắng cười cho tôi đỡ lo mà thôi…
Bố tôi ít nói, ít to tiếng với tôi, luôn để tôi tự quyết định, bởi bố bảo: “Con lớn rồi, chuyện gì lo được thì phải tự lo dần cho quen”. Nhớ có lần, tôi đọc truyện trong giờ và phải viết bản kiểm điểm. Cả buổi tối mẹ tôi ngồi ca thán, dạy bảo tôi đủ điều, và tôi biết mẹ buồn lắm. Bố cũng buồn, nhưng trách tôi theo cách khác. Đợi mẹ nói xong, lúc chỉ còn hai bố con với nhau, bố nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng hỏi tôi:
- Thế… Có thật không con?
- Vâng…
- Thế… Tại sao hả con? Giờ ra chơi đâu rồi hả con?
Ôi! Thà bố cứ quát lên tôi còn thấy dễ chịu hơn. Nỗi buồn thăm thẳm trong đôi mắt bố và nỗi tuyệt vọng tột cùng trong giọng bố làm tim tôi quặn thắt, và tôi muốn khóc quá! Khóc không phải vì oan ức. Khóc không phải vì sợ bố. Mà tôi khóc vì thương bố, vì dằn vặt bản thân, vì không thể tin được, không thể chịu được lỗi lầm của mình… Bố ơi! Con xin hứa với bố, không bao giờ, không bao giờ con tái phạm nữa!
Bố tôi là như vậy đấy. Bố giỏi lắm, thực sự là anh hùng trong trái tim tôi. Bố thương tôi theo một cách rất khác mẹ, lặng lẽ hơn, sâu sắc hơn, và có chút gì đó ảnh hưởng tới tôi nhiều hơn. Ngắm bố, tôi tự nhủ phải tôn trọng những ngày còn được bên bố, đừng bao giờ làm bố phải phiền lòng, và trên hết, phải coi nỗi đau của bố khi tôi mắc lỗi như chính nỗi đau của tôi vậy.
Thương sao mái ấm nhà em
Gia đình đoàn tụ dưới rèm trời mưa
Mái nhà trú nắng sớm trưa
Tối về văng vẳng đong đưa điệu đàn
Công cha vất vã không màng
Nghĩa mẹ sớm tối gọn gàng trước sau
Mở lời cất tiếng ngọt ngào
Chăm nom dạy dỗ luôn trao nụ cười
Đàn em học hỏi đùa chơi
Thân bằng quyến thuộc cơ ngơi xum vầy
Tình thân gắn kết đắp xây
Ông bà yên dạ thân gầy tâm an
Bà con hàng xóm trong làng
Khác nào khúc ruột mọi đàng có nhau
Bạn bè giữ mãi tình sâu
Thầy cô trọng nghĩa ghi vào tim em
Thảnh thơi giấc ngủ êm đềm
Nhẹ nhàng mỗi bước bên thềm gần xa
Đất trời thoáng rộng bao la
Em vui tất dạ lời ca thăng trầm
Đàn chim về tổ quây quần
Bướm ong bay lượn đầu sân cạnh vườn
Hoa cười lá vỗ khoe sương
Gia đình nhộn nhịp tình thương ngập tràn
Tham khảo
Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.
Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.
Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!
Bài văn trên được viết để bộc lộ tình cảm dành cho Lan - người bạn thân của người viết "tôi".