K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

19 tháng 3 2023

Bài thơ "Mẹ Vắng Nhà Ngày Bão" của nhà thơ Đặng Trần Côn đã thể hiện rất rõ tình cảm của một đứa trẻ khi mẹ vắng nhà trong cơn bão. Hình ảnh mẹ và các hoạt động của mẹ trong cuộc đời gia đình được miêu tả chân thực và cảm động, đồng thời cũng nhấn mạnh sự vắng mặt của người mẹ khiến những gì xung quanh càng trống trải và chấp nhận nỗi đau thực sự .

Đối với tôi, bài thơ này chứa đựng nhiều thông điệp ý nghĩa. Đầu tiên, nó nhắc nhở ta về tình mẫu tử và sự quan tâm, chăm sóc của người mẹ đối với con cái, nó cho thấy những điều mà người mẹ phải làm để đảm bảo cuộc sống của gia đình trong mọi hoàn cảnh. Bài thơ cũng giúp chúng ta nhận ra rằng cuộc sống đôi khi không rạng rỡ chia sẻ như chúng ta mong đợi, ở những thời điểm khó khăn nhất, điều quan trọng là ta phải biết vượt qua và tự biết cách bảo vệ và giữ kín tình yêu yêu thương, gia đình của chúng ta.

Từ bài thơ, tôi cũng hiểu thêm rằng để có được niềm hy vọng và niềm tin trong cuộc sống, chúng ta cần phải luôn biết đến những giá trị gia đình, sự quan tâm và tình thương của người thân trong cuộc sống của mình. Đây không chỉ là sự cần thiết, mà là chìa khóa giúp ta vượt qua mọi khó khăn, giữ gìn và tôn vinh những giá trị thật sự của cuộc sống.

Tổng kết lại, bài thơ "Mẹ Vắng Nhà Ngày Bão" vô cùng ý nghĩa vì nó giúp người đọc nhìn lại và cảm thông được giá trị cuộc sống, tình cảm gia đình, niềm tin, hy vọng và niềm tin trong cuộc sống. Những thông điệp được đưa ra từ bài thơ này chắc chắn sẽ giúp mỗi người chúng ta ý thức được trách nhiệm của mình đối với gia đình, đất nước, cũng như hướng đến những giá trị tốt đẹp để xây dựng một xã hội hạnh phúc , bình yên và phát triển.

Câu 9:

Hai dòng thơ cuối: 

"Mẹ về như nắng mới 

Sáng ấm cả gian nhà"

  Hai dòng thơ cuối sử dụng biện pháp so sánh "mẹ" - "nắng" mới để nhấn mạnh vai trò quan trọng của người mẹ trong cách cảm nhận của đứa con. Mẹ giống như tia nắng của ngày mới sưởi ấm cả gian nhà và cả tâm hồn con. Hai câu thơ khép lại bài thơ với ngập tràn yêu thương và trân trọng của một đứa con dành cho mẹ của mình.

Câu 10:

Bài học rút ra sau khi đọc bài thơ: yêu thương và trân trọng người mẹ của mình nhiều hơn. Điều ấy cũng cần thể hiện bằng hành động như giúp đỡ mẹ những công việc nhà hoặc cố gắng học tập thật tốt để mẹ vui lòng.

18 tháng 10

văn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bvăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãovăn bản mẹ vắng nhà ngày bãoản mẹ vắng nhà ngày bão

CC
Cô Châu Hạnh
Giáo viên
9 tháng 11 2022

Chào bạn! 

Khi viết đoạn văn, bạn cần chú ý về nội dung và nghệ thuật của đoạn.

- Nội dung: Để thấy rõ được tình bạn của nhà thơ, em cần làm rõ:

+ Cảm xúc của tác giả khi bạn đến chơi nhà: vui vẻ, thân mật, cho thấy tình bạn gắn kết thông qua hình ảnh giản dị, gần gũi; giọng điệu; cách xưng hô.

+ Tình cảm thắm thiết của tác giả: giữa chủ và khách dường như không còn khoảng cách, tuy hai mà một, gắn bó, hòa hợp, vui vẻ, trọn vẹn; khẳng định một tình bạn đậm đà thắm thiết, trọn vẹn mà trong sáng, vượt qua mọi thử thách tầm thường (bạn có thể phân tích về hoàn cảnh của tác giả, cách xưng hộ, thái độ của nhà thơ).

- Nghệ thuật: Tập trung khai thác về hình ảnh; ngôn từ, cách xưng hô trong lời thơ,...

 

 

Tham khảo:

1.

     Theo chiều dài lịch sử, đất nước ta trải qua hơn bốn ngàn năm và kho tàng văn hóa đã được cha ông luôn luôn gìn giữ và truyền lại cho đời sau. Những bản sắc ấy tạo nên sức mạnh dân tộc, gắn kết những người con đất Việt tạo nên bức trường thành đứng vững đến hôm nay.

   

Bản sắc văn hóa dân tộc là tổng hòa những giá trị văn hóa bền vững, phản ánh diện mạo, sắc thái, cốt cách, tâm hồn, tâm lý… của một dân tộc, được thường xuyên hun đúc, bổ sung và lan tỏa trong lịch sử dân tộc, trở thành tài sản tinh thần đặc sắc, tạo nên sức mạnh gắn kết cộng đồng.

 

Xin chữ đầu năm để cầu mong may mắn, sức khỏe, phúc lộc hay bình an là nét đẹp truyền thống của dân tộc ta mỗi khi tết đến xuân về. Cùng với bánh trưng xanh, đôi câu đối trên giấy đỏ thắm được treo trang trọng trong mỗi căn nhà. Hình ảnh ông đồ với bút nghiên và giấy mực, chăm chút và gửi hồn cho từng nét chữ trên phố đông người qua lại như biểu tượng cho một dân tộc hiếu học, đề cao con chữ. Thế nhưng, nét văn hóa ấy dần bị đổi thay theo năm tháng, các thầy đồ ngày cằng vắng bóng trong những ngày tết Nguyên đán. Chúng ta không khỏi ngậm ngùi, xót thương và suy ngẫm cho một phong tục văn hóa ngày một suy tàn. Bởi phong tục ấy gắn với cả một thời kì dài phát triển rực rỡ của nho học dân tộc

 

Không chỉ phong tục xin chữ ông đồ đầu năm ngày càng phai nhạt, hiện nay nhiều giá trị văn hóa truyền thống cũng đang đứng trước nguy cơ mai một. Có thể kể đến các loại hình sân khấu truyền thống như múa rối nước, cải lương… ngày càng vắng bóng khán giả hay các lễ hội dân gian ngày càng xa lạ với giới trẻ. Đó là những hồi chuông cảnh báo về tình trạng xa rời văn hóa truyền thống trong một bộ phận giới trẻ hiện nay. Nguyên nhân là bởi sự hấp dẫn của những văn hóa du nhập từ nước ngoài hay những trò chơi điện tử, mạng xã hội. Điều ấy khiến những người trẻ không còn hiểu và tự hào về một thời kì rực rỡ của lịch sử dân tộc, của bao công sức mà thế hệ cha ông đã gìn giữ và lưu truyền  Một dân tộc không còn giữ được bản sắc văn hóa sẽ là một dân tộc dần suy tàn.

 

Trong xu thế hiện đại, hội nhập về văn hóa là điều không tránh khỏi và góp phần làm đa dạng nền văn hóa của đất nước. Nhưng “hòa nhập mà không hòa tan” là điều chúng ta cần hướng đến. Học hỏi để làm đa dạng, giàu có nền văn hóa đất nước là điều cần thiết nhưng bảo tồn và phát huy truyền thống vẫn cần được chú trọng. Đưa các loại hình sân khấu truyền thống vào trường học, giữ gìn và giáo dục con cháu về các phong tục tập quán truyền thống trong mỗi gia đình vào dịp dễ tết… sẽ giúp thế hệ trẻ hiểu và yêu hơn những tinh hoa dân tộc.

 

Như vậy việc bảo tồn và phát huy giá trị truyền thống là nhiệm vụ và trách nhiệm của mỗi người trẻ chúng ta hiện nay. Việc tiếp thu có chọn lọc văn hóa ngoại quốc là điều rất cần thiết. Kho sử về văn hóa dân tộc được viết tiếp và phát triển đến đâu, chính là nhờ trái tim và khối óc của thế hệ trẻ chúng ta hôm nay cùng nhau vun đắp.

7 tháng 3 2021

Tham khảo:

Câu 1:

Trong thời kì hội nhập quốc tế sâu rộng hiện nay, vấn đề giữ gìn, bảo tồn di sản văn hóa dân tộc của thanh niên, học sinh là một trong những việc làm hết sức cần thiết và quan trọng. Vậy di sản văn học dân tộc là gì và tại sao chúng ta phải bảo vệ nó, coi nó như "của quý". Di sản văn hóa dân tộc chính là những giá trị văn hóa tốt đẹp, là tinh hoa của đất nước được đúc kết qua hàng nghìn năm lịch sử dựng nước và giữa nước. Bảo vệ nó chính là bảo vệ cái cốt lõi, nền tảng của Tổ quốc. Thực tế trong cuộc sống hiện nay cho chúng ta thấy có rất nhiều bạn trẻ đang nỗ lực thực hiện trách nhiệm cao cả này. Các bạn không những gìn giữ nó mà còn tuyên truyền, giới thiệu di sản văn hóa dân tộc cho thế giới. Tuy nhiên, cạnh đó vẫn còn có những kẻ chà đạp lên giá trị của dân tộc. Đây là một hành động đáng bị xã hội lên án. Thật vậy, bảo vệ gìn giữ di sản văn hóa dân tộc là một trong những việc thiết yếu, nếu đánh mất đi nó thì nước ta sẽ không có điểm riêng biệt với nước bạn. Có lẽ vì vậy, hãy chung tay cùng nhau bảo vệ nó, hãy nhớ rằng "ta hòa nhập nhưng không hòa tan".

Câu 2:

Khổ 1,2 nhà thơ với ký ức của mình phác họa lên một ông đồ già viết chữ đẹp, cảnh nhộn nhịp trên đường phố Hà Nội xưa, cảnh đẹp, đường xá rộn ràng vui vẻ, tấp nập.Khổ 3,4 nhà thơ vẽ lại khung cảnh Hà Nội mới, gần tết nhưng không còn tấp nập, đông đúc vây quanh ông đồ nữa, ông đồ chỉ ngồi đấy, nhìn lá rơi, trời mưa bay mà chẳng hề có ai để ýKhổ 5 là hình ảnh thự tại, ông đồ ngày xưa chẳng còn nữa cũng chẳng còn những người xưaTâm tư tác giả thay đổi theo chiều sâu tâm trạng, lúc vui vẻ nhìn đường xá tấp nập, lúc lại buồn nhìn cảnh tiêu điều, nhớ lại người cũ của tác giả. Tác giả thể hiện niềm cảm thương chân thành sâu sắc trước một lớp người đang tàn tạ ( ông đồ) và nỗi nhớ cảnh cũ người xưa của tác giả.