Đọc đoạn thơ sau:
Ngày hôm sau, ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về
"Nhờ ơn trời biển lặng cá đầy ghe",
Những con cá tươi ngon thân bạc trắng.
Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng,
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm;
Chiếc thuyền im bến mới trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Câu 1:Xác định phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn thơ
Câu 2:Nêu nội dung chính của đoạn thơ
Câu 3:Chỉ ra và phân tích tác dụng của các biện pháp tu từ được sử dụng trong hai câu thơ cuối đoạn
Câu 4:Viết đoạn văn khoảng 12-15 câu, nêu cảm nhận của em về khổ thơ sau:
Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng,
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm;
Chiếc thuyền im bến mới trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
(mng ơi cứu em với, em cần gấp ạ, e cảm ơn nhiều :<<)
C1:PTBĐ : miêu tả kết hợp biểu cảm.
C2 : nội dung chính :cảnh thuyền đánh cá trở về
C3:
Biện pháp tu từ nhân hóa: Tác giả cảm nhận còn thuyền giống như một người dân chài nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Con thuyền vô tri trở nên có hồn, như người dân chài, con thuyền ấy cũng thấm đẫm vị mặn mòi của biển khơi.
- Vẻ đẹp của người dân chài trong đoạn trích được miêu tả trong vẻ đẹp thường nhất gắn với lao động sản xuất:
- Vẻ đẹp ngoại hình: làn da ngăm trong thân hình những chàng trai trẻ trung, khỏe khoắn, mạnh khỏe, săn chắc được tôi luyện bởi sóng gió đại dương trong những chuyến khơi xa.
- Vẻ đẹp tâm hồn: sự cần cù, chăm chỉ, yêu lao động, tâm hồn phóng khoáng, ưa tự do
C4:
Trong bài thơ" Quê hương", nhà thơ Tế Hanh đã từng miêu tả hình ảnh chiếc thuyền trở về bến thật sinh động và hấp dẫn : Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ". Bằng việc sử dụng nghệ thuật nhân hóa kết hợp với nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, người đọc cảm nhận được hình ảnh của một con thuyền ra khơi trở về bến như một người dân chài đi đánh bắt lâu ngày trở về với quê hương. Không còn là một vật dụng vô tri nữa, chiếc thuyền giờ đây mang trong mình sự mệt mỏi như chính con người. Nó trở về bến vắng nằm lặng lẽ nghỉ ngơi . Sau một đêm dài vất vả ở đại dương bao la, cuối cùng chiếc thuyền cũng đã được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Con thuyền nằm đó, im lặng nhưng vẫn dạt dào nguồn sống. Ta dường như thấy được nhà thơ đang hóa thân vào hình ảnh con thuyền để bày tỏ nỗi lòng, để trải lòng mình với bạn đọc về những vất vả của nghề ra khơi. Tế Hanh đã lắng nghe cảnh vật bằng cả tâm hồn của mình. Ở đó, nhà thơ nghe thấy âm thanh của gió rít nhẹ trong ngày mới, tiếng sóng vỗ triều lên, tiếng ồn ào của chợ cá và là những âm thanh lắng đọng trong từng thớ gỗ con thuyền. Có lẽ, chất mặn mòi kia cũng đã thấm sâu vào da thịt nhà thơ, vào tâm hồn nhà thơ để trở thành nỗi niềm ám ảnh gợi bâng khuâng kì diệu. Chính điều này đã tạo nên cho nhà thơ những cảm xúc rất thật, rất chân thành để từ đó viết lên những dòng thơ dạt dào.