“Nương tử, khi nào chúng ta mới trở thành phu thê?” Dạ Vô Trần mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt.Không thể không nói hắn lớn lên rất đẹp, giống như trăng sáng trên bầu trời, lại tựa như dòng suối thanh khiết dưới mặt đất, đặc biệt là khi cười rộ lên, dường như toàn thế giới đều tràn ngập ánh sáng.Một nam nhân tuấn mỹ như thế, dù bên ngoài cũng có không ít khuê nữ vứt khăn...
Đọc tiếp
“Nương tử, khi nào chúng ta mới trở thành phu thê?” Dạ Vô Trần mỉm cười nhìn Mộ Như Nguyệt.
Không thể không nói hắn lớn lên rất đẹp, giống như trăng sáng trên bầu trời, lại tựa như dòng suối thanh khiết dưới mặt đất, đặc biệt là khi cười rộ lên, dường như toàn thế giới đều tràn ngập ánh sáng.
Một nam nhân tuấn mỹ như thế, dù bên ngoài cũng có không ít khuê nữ vứt khăn lụa cho hắn hoặc liếc mắt đưa tình với hắn, nhưng có bao nhiêu người biết hắn chính là Quỷ Vương?
Mộ Như Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở nóng rực đối phương phả trên mặt nàng, có chút không thoải mái quay đầu đi, nói: “Vô Trần, ngươi biết phu thê nghĩa là gì sao?”
“Biết, phụ vương đã từng dạy ta”, Dạ Vô Trần tựa hồ không thấy được Mộ Như Nguyệt không thoải mái, tiếp tục nhích lại gần nàng, “Phụ vương từng nói, làm một trượng phu tốt phải yêu thương thê tử, cả đời chỉ tốt với một mình nàng, cả đời cũng chỉ có một nữ nhân là nàng, bất luận thê tử nói gì đều đúng, cho dù không đúng cũng phải đúng, thê tử phân phó cái gì đều phải tuân thủ, nếu có người khi dễ nương tử, phải ra mặt vì nàng, không cho phép bất cứ kẻ nào nói không, nhất quyết không để thê tử rơi một giọt nước mắt, muốn nàng lúc nào cũng hạnh phúc.”
Đôi mắt Dạ Vô Trần sáng lạn, mắt cũng không nháy nhìn Mộ Như Nguyệt: “Nương tử, ta sẽ giặt quần áo, sẽ nấu cơm, ngươi có thể cùng ta về vương phủ không?”
< tuyệt sắc đan dược sư : quỷ vương yêu phi >
Trần Thủ Độ: Ta nghe phu nhân nói ngươi muốn xin chức câu đương, đúng vậy không?
Phú nông: Bẩm, vâng!
Trần Thủ Độ: Ngươi có biết chức câu đương phải làm những việc gì không?
Phú nông: (gãi đầu, lúng túng) Dạ bẩm… bẩm… Con phải… phải… đi bắt tội phạm ạ!
Trần Thủ Độ: Làm sao ngươi biết kẻ nào là tội phạm?
Phú nông: Dạ bẩm… bẩm… Con cứ thấy nghi nghi là bắt ạ.