a.Tả Mẹ của em.
Gợi ý:
- Tả hình giáng.
- Tả tính cách.
- Tả đặc điểm.
- Kết bài:
- Tả tình cảm của em đối với mẹ.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”. Trong cuộc đời mỗi người ai cũng có những tình cảm thiêng liêng, sâu lặng, là ngọn nguồn tình cảm ấm áp, tiếp cho chúng ta thêm những nguồn sức mạnh để vượt qua những giông tố của cuộc sống, đó chính là tình cảm gia đình. Đối với em, người mà em yêu mến và kính trọng nhất chính là mẹ của em, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời, và đối với em thì mẹ là người mẹ vĩ đại trong những người mẹ.
Được sinh ra trên đời là một niềm may mắn, bởi ta có cơ hội trải nghiệm những điều lý thú, được trải qua những phút giây hạnh phúc mặc dù cũng có những gian nan, thử thách. Và người cho ta cơ hội, đốt lên ngọn lửa yêu thương trong mỗi chúng ta, không ai khác đó chính là những người mẹ. Mẹ là người mang nặng đẻ đau, sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta thành người, nếu như nói làm mẹ là thiên chức thiêng liêng nhất của người mẹ thì chúng ta, những người con chính là những đứa trẻ may mắn nhất được sinh ra trong vòng tay che chở yêu thương của những người mẹ ấy.
Mẹ của em là một người mẹ dành cả cuộc đời hi sinh vì những đứa con thơ của mình, mẹ bỏ cả tuổi xuân để làm lụng, nuôi dưỡng các con thành người, nếu chỉ dùng lời thì cũng khó có thể nói lên hết được tình cảm bao la, sâu lặng của mẹ. Em nghe bà ngoại kể lại, khi xưa mẹ đã rất vất vả để sinh ra em, trong quá trình mang thai mẹ bị ốm nghén rất dữ, khuôn mặt lúc nào cũng xanh xao, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng mẹ lại rất vui mừng vì sự hiện diện của em trong cuộc sống của mẹ, mẹ đã chấp nhận tất cả những đớn đau, những trận thai nghén để sinh em ra.
Rồi khi chín tháng mười ngày, mẹ trở dạ nhưng lại bị khó sinh, nằm trong bệnh viện hai ngày, bị nỗi đau đớn dày vò nhưng mẹ đã không hề kêu than hay có lấy một chút hối hận, đau đớn nhưng mẹ cũng chưa rơi một giọt nước mắt và giọt nước mắt của mẹ chỉ rơi khi em đã ra đời an toàn, mạnh khỏe. Em đã nghe ai đó nói rằng, ngày duy nhất mà bạn khóc mà mẹ cười, đó là ngày chúng ta sinh ra đời, vì vậy mà em luôn trân trọng sự sống mà mẹ đã ban cho em này.
Để nuôi dưỡng chúng em thành người thì đó còn là một quá trình gian nao hơn gấp bội, hồi còn nhỏ em rất hay ốm đau, bệnh tật, mẹ là người ngày đêm bên cạnh chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ, chẳng ngại gian lao. Tình yêu vô bờ bến của mẹ làm em xúc động khi nhớ đến lời bài hát “Mẹ yêu”: “Sinh con ra trong bao khó nhọc, mẹ yêu thương con tha thiết, mong cho con nên người, giấc no say…”. Tình yêu của mẹ có lẽ chẳng có một thước đo nào có thể đo lường hết, cũng không một thứ văn chương nào dù cao thượng thuần túy nhất cũng chẳng thể diễn đạt thành lời.
Cuộc sống của gia đình em đã từng trải qua một giai đoạn rất khó khăn, đó là năm thiên tai xảy ra liên miên, mất mùa đói kém, bố em đi công tác xa ở miền trong, ở nhà chỉ có một mình mẹ vừa cáng đáng việc nhà cửa, ruộng vườn lại chăm lo đến cuộc sống của con cái. Mẹ em là một người mẹ có nghị lực vô cùng phi thường, nhìn bóng dáng mảnh mai của mẹ, khó ai có thể nghĩ mẹ lại mạnh mẽ, kiên cường như vậy. Cuộc sống luôn ẩn chứa những khó khăn, áp lực, chúng là cho mẹ mệt mỏi, lo âu nhưng trước mặt những đứa con thì mẹ luôn luôn mỉm cười mà ẩn giấu nỗi đau ấy vào sâu thẳm tâm hồn mình.
Dẫu có những khó khăn nhưng mẹ chưa bao giờ bỏ cuộc, mẹ luôn mạnh mẽ vươn lên và chiến thắng những thử thách đầy khó khăn ấy của cuộc sống. Với em mẹ là một người mẹ tuyệt vời nhất, cũng là một người mà em ngưỡng mộ, kính yêu nhất. Mẹ cũng là người mà em tin tưởng nhất, là động lực sống để em vượt qua những biến cố của cuộc sống. Trong học tập cũng như các quan hệ xã hội, đôi khi em cảm thấy mệt mỏi, bế tắc, nhiều khi tưởng chừng như không thể nào vượt qua, nhưng những lời động viên của mẹ, những lời khuyên đầy hữu ích của mẹ lại khiến cho em mạnh mẽ đối mặt, mạnh mẽ để giải quyết.
Mẹ là một người thân yêu mà em trân trọng và yêu quý nhất, mẹ cho em sự sống, tần tảo hi sinh cả cuộc đời để em có thể trưởng thành, mẹ cũng là nơi an toàn vỗ về mỗi khi em gặp những khó khăn trong cuộc sống. Công lao trời bể của mẹ dù có dùng cả cuộc đời cũng không thể báo đáp hết, bởi vậy mà em tự hứa với mình phải học tập thật tốt để trở thành một người con ngoan, một đứa con đáng tự hào của mẹ.
“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống”
Mỗi lần nghe lời bài hát em chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên mẹ ôm chầm lấy mẹ, thơm lên má lên trán mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương em.
Mẹ em năm nay đã ba mươi tuổi nhưng ai cũng nói trông mẹ trẻ như ngoài hai mươi. Dáng người mẹ dong dỏng cao, làn da mẹ trắng nõn như da em bé. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi mẹ cười đôi mắt ấy lại lấp lánh lạ thường. Ai cũng bảo em có đôi mắt rất giống mẹ khiến em rất tự hào. Mũi mẹ cao, thẳng, là mũi dọc dừa. Đôi môi mẹ không dùng son bao giờ nhưng luôn có màu hồng tự nhiên rất tươi.
Mỗi khi mẹ cười, hàm răng trắng muốt lộ ra trông rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Thường thì mẹ nội trợ ở nhà, mẹ mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn giản, đến khi đi tiệc mẹ hay thích mặc những chiếc váy liền có màu trắng hoặc xanh. Mẹ bảo mẹ rất thích hai màu này nên quần áo của mẹ đa phần đều là màu như vậy. Mẹ em nấu ăn rất ngon, bố luôn nói là bố thích về nhà ăn hơn là ăn với khách ở bên ngoài vì đồ mà mẹ nấu còn ngon hơn ở nhà hàng.
Bữa sáng mẹ cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà để cả nhà có một bữa dinh dưỡng nạp năng lượng cho ngày mới. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy em biết cách nấu ăn nhưng có lẽ còn phải học nhiều em mới nấu được ngon như mẹ. Ở lớp em có cô giáo dạy bảo học hành, ở nhà, ẹm chính là cô giáo của em. Mẹ có một giọng nói dịu dàng truyền cảm, mỗi khi mẹ dạy em đọc bài em đều cảm thấy rất thích thú vì mỗi bài đọc qua giọng đọc của mẹ đều trở nên hay về dễ hiểu lạ thường làm cho em bị cuốn vào bài giảng ngay lập tức.
Đôi tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi bàn tay ấy đã ân cần chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy em tập viết, đôi bàn tay chăm em ốm, nấu cơm cho em ăn,…Em yêu lắm đôi bàn tay mẹ. Mẹ vì em đã hi sinh rất nhiều, thanh xuân của mẹ đã dồn hết cho em, tình yêu mẹ đã đặt hết lên em, biết điều đó, em biết rằng mình không thể làm mẹ thất vọng.
Em rất yêu mẹ, trong trái tim em mẹ là tất cả, không ai có thể thay thế. Em tự hứa với lòng phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để mẹ vui lòng.
Trong gia đình mẹ em là người vất vả nhất và tất cả những nỗi vất vả ấy em đều nhận thấy được, thế nên lúc nào em cũng thân thiết với mẹ hơn. Nhưng khi em lớn một chút em chợt nhận ra rằng tóc bố đã bạc nhiều, bố cũng là người hy sinh và yêu thương chúng em vô cùng.
Hy sinh của người cha không phải ai cũng nhận ra, thuở nhỏ ấn tượng của em về bố chỉ quẩn quanh mấy chữ lạnh lùng và khô khan. Bố em là người ít nói, ít khi nào đùa giỡn với chúng em, thế nhưng tình cảm mà bố dành cho chúng em cũng chẳng thua kém gì mẹ. Bố ít đi chợ, cũng không chú ý đến việc mua rau, thịt, trứng, cá thế nào cho ngon, vậy mà chẳng có lần nào mà bố không mua quà vặt cho hai chúng em cả, có lúc là chiếc bánh chưng hai chị em chia đôi, lúc là cái bánh bao trắng ngà, thơm nức mũi, đôi khi chúng em còn được bố mua cho cả bóng bay. Chúng em không biết thổi bóng, bố lại bỏ công bỏ việc thổi bóng, cột dây rồi hướng dẫn chúng em cách chơi sao cho bóng không bị bể. Nhớ nhất vẫn là những ngày trời mưa gió, bố đưa chúng em đi học, nhà em cách trường khá xa, nối từ nhà đến trường là một con đường đất đỏ ba-dan, cứ mưa xuống thì trơn trượt lầy lội, đến mức đi bộ cũng khó. Thế nhưng không quản ngại khó khăn, bố chẳng để chúng em nghỉ học ngày nào, mà đều đặn 5h30 sáng chở chúng em đi học bằng con xe dream đã 20 năm tuổi. Ngồi sau lưng bố em thấy yên tâm và vô cùng ấm áp, dẫu ngoài kia trời có mưa to, đường có xấu chỉ cần dựa vào tấm lưng to rộng, tin tưởng và đôi chân vững chãi đang chèo chống là em lại chẳng còn sợ hãi mà an tâm đến trường. Có lần đường khó đi quá, nên bố con em bị ngã xe, bố vội vàng hỏi em có bị thương không, rồi liên tục xoa chân cho em, mặc kệ chiếc xe nằm ngổn ngang, trời mưa tầm tã. Có những lúc, bố dẫn em đi chơi, bố vẫn thường cõng em trên lưng, bước chân chầm chậm, tuy bố không nói nhiều nhưng em vẫn cảm nhận được tình thương của bố.
Bố em là người như thế đấy, tuy bề ngoài có vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh nhưng thực ra trái tim lại ấm áp vô cùng. Em yêu mẹ, cũng thương bố vô cùng, sau này khôn lớn em sẽ hết lòng chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ, để đền đáp lại công ơn nuôi dưỡng và tình cảm quý báu mà hai người đã hy sinh cả cuộc đời để dành cho em.
Mẹ - tiếng gọi ấy thân thương và thiêng liêng biết mấy . Mẹ là người bên ta , chăm lo cho ta từ bữa ăn đến giấc ngủ . Hạnh phúc biếc bao khi em sống trong vòng tay yêu thương của mẹ .
Mẹ tôi đã ngoài bốn mươi tuổi , cái tuổi không được trẻ nữa . Mẹ không cao lắm , dáng người dong dỏng . Mẹ không mập lắm và có phần hơi gầy bởi có lẻ mẹ lo toan vất vả mọi công việc trong gia đình . Khuôn mặt mẹ hình trái xoan ưa nhìn . Nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi ngăm đen vì những năm tháng dãi dầu với nắng mưa . Nước da bánh mật nhưng khỏe khoắn cùng với chiếc mũi dọc dừa rất hài hòa với gương mặt của mẹ . Nổi bật trên khuôn mặt xinh xắn của mẹ là đôi mắt . Mọi người thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn . Thật đúng như vậy , mỗi khi tôi được điểm cao đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm vui , còn khi tôi được điểm kém hay vô tình làm việc gì khiến mẹ buồn thì đôi mắt ấy lại nặng trĩu nỗi buồn . Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy . Tôi thấy cả một vùng trời yêu thương mẹ dành cho mình . Mẹ có hàm răng trắng , đều tăm tắp như hạt bắp .
Mỗi khi mẹ cười để lộ ra hàm răng cùng với chiếc răng khểnh trông mẹ thật duyên . Nụ cười hiền từ ấm áp như truyền cho tôi hơi ấm của tình thương . Mái tóc mẹ không còn đen nhánh như trước nữa bởi có lẻ mái tóc ấy phải hứng bao sương gió . Đôi tay mẹ không còn là đôi tay búp măng như thời con gái nữa mà giờ cũng có những vết nứt chai sạn , những vét nứt nẻ . Mỗi khi áp vào má tôi đôi bàn tay thô ráp thì tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ và lúc đó tôi chỉ ước sẽ giúp mẹ thật nhiều lúc này .
Mẹ là người quan tâm đến gia đình . Ban ngày mẹ đi làm , tối về mẹ còn vun vén cho công viẹc nhà . Tuy bận công việc nhưng mẹ cũng quan tâm cho con cái . Vào mỗi buổi tối , mẹ dạy tôi học bài . Có bài nào không hiểu , mẹ còn ân cần giảng cho tôi từng li từng tí cho đến khi tôi hiểu bài . Mẹ tôi tính tình rất hiền nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong công viẹc .
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng , tình cảm ấy đã nuôi ta khôn lớn trưởng thành cũng chính mẹ đã mang đến cho con thứ tình cảm đáng kính trọng . Mẹ luôn là nguồn động lực dõi theo bước chân ta trên chặng đường dài . Tôi tử nhụ sẽ học tập thật giỏi để lớn lên đền đáp ơn cha mẹ .
tham khảo:
Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi lần đi làm về là mẹ sẽ thay một bộ quần áo giản dị, búi gọn mái tóc lên và bắt đầu chuẩn bị bữa cơm cho gia đình em. Sau khi đeo chiếc tạp dề xinh xinh màu xanh vào người, mẹ sẽ bắt đầu lấy trong tủ lạnh ra rất nhiều thực phẩm tươi ngon mà mẹ đã chuẩn bị từ trước để làm nguyên liệu cho bữa cơm. Rau mẹ sẽ rửa sạch sau đó đun nước để luộc lên còn thịt mẹ sẽ rán lên cho em ăn. Từng khâu mẹ chuẩn bị đều đâu ra đó vô cùng tươm tấp. Dáng người nhỏ bé đó cứ chạy đi chạy lại để có thể nấu được bữa cơm gia đình thật ngon. Mẹ em giỏi lắm, mẹ có thể một mình sử dụng cả hai bếp để làm hai món ăn khác nhau. Đặc biệt em vô cùng ấn tượng với cách mẹ sử dụng dao trông thật điêu luyện như một người đầu bếp chuyên nghiệp.Từng loại rau hay từng miếng thịt dưới vết dao của mẹ đều được chia thành từng phần nhỏ vừa đủ trông rất hấp dẫn. Mẹ nấu ăn với cả niềm say mê và lòng nhiệt huyết như muốn cho cả gia vị yêu thương của mình vào trong món ăn. Có lẽ vì vậy mà từng món mẹ nấu lên đều được cả nhà tấm tắc khen ngon. Thỉnh thoảng trên trán mẹ sẽ đổ một vài giọt mồ hôi có lẽ vì đứng cạnh bếp đun quá nóng hoặc có thể do mẹ vừa phải làm việc vừa phải chuẩn bị bữa ăn cho gia đình nên chắc chắn sẽ thấy rất mệt. Thế nhưng chưa bao giờ em thấy mẹ than thở một câu nào mà ngược lại trên gương mặt mẹ còn toát lên niềm vui vẻ và say mê đến lạ. Đã có lần em hỏi mẹ xem mẹ có mệt không thì mẹ bảo rằng được nấu ăn cho những người mình yêu thương là một niềm hạnh phúc lớn lao. Quả thật mẹ như cho vào những món ăn của mình cả những tình yêu sự yêu thương tận tình của mẹ vậy. Mỗi bữa cơm mẹ chuẩn bị đều vô cùng đa dạng và vô cùng ngon miệng.
Hình ảnh mẹ đang nấu cơm sẽ mãi là một hình ảnh đẹp đầy ấm áp trong trái tim em. Em tự nhủ sẽ học nấu ăn để sau này có thể nấu giỏi như mẹ.
Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi lần đi làm về là mẹ sẽ thay một bộ quần áo giản dị, búi gọn mái tóc lên và bắt đầu chuẩn bị bữa cơm cho gia đình em. Sau khi đeo chiếc tạp dề xinh xinh màu xanh vào người, mẹ sẽ bắt đầu lấy trong tủ lạnh ra rất nhiều thực phẩm tươi ngon mà mẹ đã chuẩn bị từ trước để làm nguyên liệu cho bữa cơm. Rau mẹ sẽ rửa sạch sau đó đun nước để luộc lên còn thịt mẹ sẽ rán lên cho em ăn. Từng khâu mẹ chuẩn bị đều đâu ra đó vô cùng tươm tấp. Dáng người nhỏ bé đó cứ chạy đi chạy lại để có thể nấu được bữa cơm gia đình thật ngon. Mẹ em giỏi lắm, mẹ có thể một mình sử dụng cả hai bếp để làm hai món ăn khác nhau. Đặc biệt em vô cùng ấn tượng với cách mẹ sử dụng dao trông thật điêu luyện như một người đầu bếp chuyên nghiệp.Từng loại rau hay từng miếng thịt dưới vết dao của mẹ đều được chia thành từng phần nhỏ vừa đủ trông rất hấp dẫn. Mẹ nấu ăn với cả niềm say mê và lòng nhiệt huyết như muốn cho cả gia vị yêu thương của mình vào trong món ăn. Có lẽ vì vậy mà từng món mẹ nấu lên đều được cả nhà tấm tắc khen ngon. Thỉnh thoảng trên trán mẹ sẽ đổ một vài giọt mồ hôi có lẽ vì đứng cạnh bếp đun quá nóng hoặc có thể do mẹ vừa phải làm việc vừa phải chuẩn bị bữa ăn cho gia đình nên chắc chắn sẽ thấy rất mệt. Thế nhưng chưa bao giờ em thấy mẹ than thở một câu nào mà ngược lại trên gương mặt mẹ còn toát lên niềm vui vẻ và say mê đến lạ. Đã có lần em hỏi mẹ xem mẹ có mệt không thì mẹ bảo rằng được nấu ăn cho những người mình yêu thương là một niềm hạnh phúc lớn lao. Quả thật mẹ như cho vào những món ăn của mình cả những tình yêu sự yêu thương tận tình của mẹ vậy. Mỗi bữa cơm mẹ chuẩn bị đều vô cùng đa dạng và vô cùng ngon miệng.
Hình ảnh mẹ đang nấu cơm sẽ mãi là một hình ảnh đẹp đầy ấm áp trong trái tim em. Em tự nhủ sẽ học nấu ăn để sau này có thể nấu giỏi như mẹ.
Dàn ý viết bài
I. Mở bài
Nhà em có chuột, mẹ mua một con mèo, nay nó đã lớn.
II. Thân bài
a. Tả hình dáng
- Mèo dài gần hai gang tay, loại mèo tam thể: trắng, nâu, xám.
- Lông mèo dày và rất mượt.
- Đầu mèo tròn như cuộn len nhỏ tròn, thân thon thon.
- Chân cao, rắn rỏi: ngón chân ngắn có móng vuốt nhọn sắc.
- Mắt mèo xanh, tròn như hai hòn bi ve trong suốt.
- Mũi hồng hồng, nhỏ xíu; ria mép dài vươn về hai phía như những chiếc ăng-ten cực nhạy.
b. Tả hoạt động, tính nết
- Ban ngày mèo thường thong thả dạo chơi trong nhà, thỉnh thoảng nhảy nhót đùa giỡn, vồ đuổi mấy chú gián.
- Khi ăn từ tốn, gọn gàng.
- Khi bắt chuột, toàn thân im phắc, đôi mắt mở to chăm chú nhìn về phía trước rồi bất chợt lao nhanh.
III. Kết luận
Con mèo nhà em rất dễ thương. Nó thường xán đến mỗi khi em đi học về.
- Mái tóc mẹ mượt mà
- Mẹ ăn mặc gọn gàng , lịch sự và giản dị
Hay
Cách ăn mặc của mẹ gọn gàng,lịch sự và giản dị
Những năm em học ở bậc Tiểu học có rất nhiều giờ học đáng nhớ nhưng em không bao giờ quên giờ học cách đây một tháng. Giờ học ấy cô giáo đã để lại trong lòng em tình cảm khó quên.
Hôm ấy, cô giáo em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bài giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp, xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, nét mặt của các bạn trong lớp và cô giáo rạng rỡ niềm vui.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo của mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành người có ích cho đất nước như cô đã từng dạy chúng em.
Nếu được hỏi ai là người em yêu quý nhất, thì đó chính là người mẹ của em. Mẹ cho em cuộc sống quý giá, nuôi nấng em từng thuở lọt lòng. Mẹ như vầng trăng đêm khuya, ru em vào những giấc ngủ bình yên. Với em, hình ảnh của mẹ luôn khắc sâu trong tâm trí và trái tim của mình.
Mẹ năm nay đã ngoài ba mươi nhưng trông mẹ già hơn tuổi bởi mẹ vốn xuất phát từ một vùng quê nghèo khó, lại làm những công việc đồng áng, chân lấm tay bùn. Dáng hình mẹ nhỏ bé, mảnh khảnh đứng giữa cánh đồng tựa như một chấm nhỏ. Những lúc gồng mình đạp xe trong những cơn gió mạnh, mẹ như một chiếc lá mỏng manh. Lúc ấy, tấm lưng của mẹ còng mình vượt qua giông bão, của tự nhiên, của cuộc đời. Mẹ có gương mặt khá góc cạnh với hai gò má cao và lấm tấm tàn nhang. Nước da mẹ ngăm ngăm, thấm nhuần sự dãi dầu mưa nắng.
Nổi bật nhất trên gương mặt mẹ là đôi mắt bồ câu ẩn dưới hàng lông mi dài và cong. Trong đôi mắt ấy chất chứa tình yêu thương cho các con. Ánh mắt hiền từ nhìn chúng em ngủ ngon, ăn no, vui chơi. Ánh mắt nghiêm khắc khi chúng em mắc lỗi, không vâng lời. Cũng có lúc mắt mệt mỏi, thâm quầng vì những đêm mất ngủ, làm việc. Tuy nhiên, tình yêu và sự dịu dàng không bao giờ thôi hiện hữu trong thế giới ấy. Mỗi lần mẹ cười, những vết chân chim lại hằn in trên khóe mắt, vừa tươi trẻ, vừa xót xa. Mái tóc mẹ xơ xác dài đến ngang lưng. Nhiều khi mẹ còn không có thời gian chăm chút cho nó, chỉ buộc vội vàng rồi bắt tay vào công việc. Những tối quây quần cùng mẹ, em để ý thấy đã có những sợi tóc bạc thấp thoáng. Mẹ cười xòa bảo: "Mai bạc nhiều quá thì mẹ đi nhuộm".
Giọng mẹ có phần khàn khàn nhưng ấm áp. Mẹ có giọng hát cũng rất cuốn hút nhưng chẳng mấy khi thể hiện ra và cuộc sống mưu sinh cũng cuốn theo những niềm yêu thích của mẹ. Hiếm hoi lắm em mới thấy mẹ ngân nga vài câu hát dân gian, những bài hát ru mẹ đã nuôi chúng em. Bàn tay mẹ hao gầy, các ngón tay xương xẩu và thô ráp. Nhưng chính bàn tay ấy đã xoa lưng những lúc em khó ngủ, đã nấu những món ăn ngon, đã cấy biết bao mảnh ruộng... Bàn tay ấy xứng đáng là một bức tượng đài về tình yêu thương.
Thật tuyệt vời biết bao khi em được là con của mẹ. Trong trái tim em, mẹ là tuyệt nhất. Chẳng có gì có thể làm khó được mẹ. Chỉ cần có mẹ ở cạnh bên, em như có nguồn sức mạnh mãnh liệt, có thể vượt qua mọi khó khăn. Em cầu mong mẹ mãi luôn mạnh khỏe mạnh, yêu đời và hạnh phúc. Để ở bên cạnh em thật lâu, thật lâu.
OK pạn, nhưng tôi sẽ k làm theo dàn ý hay cop mạng đou, tôi viết hay hơn
Đồng thời sẽ mất thời gian đấy.