Tả một thành phố mà em yêu thích ( ai thích nhất Vũng Tàu 0 tick
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Vườn nhà em trồng rất nhiều cây ăn quả: cây xoài, cây mít, cây ổi,... nhưng em thích nhất là cây cam được ông trồng giữa vườn.
Cây được ông lấy giống từ miền nam về. Cây không cao lắm, nhưng tán cây xoè rộng ra, trông xa như chiếc ô xanh khổng lồ. Thân cây khá lớn, cả một vòm tay em ôm mới xuể. Toàn thân cây khoác lên chiếc áo màu nâu xỉn. Ngay từ mặt đất cây đã được phân thành hai cành lớn. Lá cam to hơn lá chanh, mỗi cuống lá thường có một chiếc gai nhọn. Hôm trước em sơ ý đụng phải chiếc gai, chiếc gai đã làm em đau lắm.
Cây cam đã được trồng hơn 4 năm nên cây đã lớn. Nhờ có sự chăm bón chu đáo và tỉ mỉ của ông nên cây rất tươi tốt. Thân, cành, lá xanh bóng. Trong những cuống lá xuất hiện từng chùm hoa cam. Hoa cam trắng muốt, nhụy vàng. Đặc biệt nhất là mùi hương của cây cam, hương thơm ngan ngát tỏa khắp khu vườn. Rồi đã đến mùa trái rộ, quả cam to, mập và chắc.
Khi đã lớn quả cam to bằng quả bóng nhỏ, xanh thẫm. Mỗi cành có dăm ba quả. Nhìn quả cam lủng lẳng trên cành, em rất thích. Quả chín vào cuối năm, cả cây vàng rực lấn át cả màu xanh của lá. Vị cam ngọt đậm đà ẩn bên trong những múi cam mọng nước. Cam là loại trái cây chứa nhiều vi-ta-min. Khi cam chín, mẹ em lại hái những quả cam chín mọng, rửa sạch sẽ thắp hương sau đó cả gia đình quây quần thưởng thức vị ngọt của cam.
Em rất thích ăn cam. Em tự nhủ sẽ giúp ông chăm bón cây cam cho cây cam tươi tốt hơn.
Trong vườn nhà em có rất nhiều cây ăn quả. Nào là cây na, cây xoài, cây ổi, cây mít,… Nhưng trong đó, em thích nhất là cây na ở bên cạnh bờ ao nhà em.
Cây na đứng bên cạnh bờ ao bèo nên khá tươi tốt. Cành lá xum xuê che rợp một góc vườn. Lá na hình giống như quả trứng, bằng ba ngón tay của em. Lá màu xanh nhạt, mỏng và mọc đơn so le. Gốc cây na bằng bắp chân người lớn. Cành na màu nâu và to hơn cánh tay em một chút. Sau những ngày mưa xuân rả rích, là cũng là lúc cây na đâm chồi nảy lộc.
Từ trong những búp na non, những nụ hoa na như những hạt đậu bắt đầu nhú ra. Na ra hoa rộ vào đầu tháng ba. Khi vườn hoa xuân tràn ngập ánh nắng mới. Hoa cây na màu xanh rêu. Năm cánh xoay quanh một cái cuống dài, giống như những hoa móng rồng hay hoa ngọc lan nhưng mộc mạc và giản dị hơn nhiều. Hương hoa không thơm như ngọc lan nhưng dịu dàng man mác như hương cau hương bưởi. Mùi hương quyến rũ gọi bao nhiêu ong bướm kéo đến quanh cây.
Cứ đến tháng tư, tháng năm âm lịch, trái na lúc lỉu trên các cành cao. Dần dần hoa rụng để lại các mầm non và quả na nhú lên. Quả to bằng hòn bi ve, rồi lớn dần lên. Mỗi ngày trôi qua, những quả na lớn trước là các na anh chị. Những quả na nhỏ hơn là na em. Cuống na màu nâu xỉn. Trái na to và vỏ có nhiều mắt màu xanh nhạt, xen kẽ nhau trông như cái mai rùa. Chúng lúc lỉu trên cành cứ thế mà lớn với cái nắng ong ong cuối xuân, với những cơn mưa đầu hạ.
Thế mà đã đến đầu tháng bảy rồi. Đây là lúc các trái na chín, các mắt na to dần lên. Lúc đấy, bà em thường gọi là “na mở mắt”. Na chín thoang thoảng mùi hương dịu dàng. Mùi hương phảng phất lan tỏa khắp cả nhà. Mẹ dành chục quả na to nhất để biếu bà nội. Bà bao giờ cũng phần cho em một quả. Bẻ đôi trái na ra, em thấy từng múi na trắng ngà như những múi mít con. Lớp cùi dày và ngọt bọc lấy hạt na đen kít. Ăn na có vị ngọt sắc như đường phèn.
Em rất yêu cây nhà em. Vì nó đã mang lại cho mọi người những mùa na ngon và bổ dưỡng. Em sẽ chăm sóc cho cây thật cẩn thận.
Đề bài: Em hãy tả con chó nuôi trong nhà.
Bài làm
Trong nhà em nuổi rất nhiều loài vật nhưng thông minh và gắn bó với em nhất là chú chó Lu Lu.
Lu Lu được mua về nhà em từ hồi còn bé xíu, tính đên nay cũng 2 tuổi, bằng tuổi đứa em gái em. Lúc mới về nhà, chắc vừa phải xa mẹ nên chú cún nhút nhát vô cùng, ai cho gì ăn nấy chỉ quanh quẩn nơi góc bếp chứ chẳng dám chạy nhảy hay đi đâu. Sau một thời gian quen dần với mọi người trong gia đình thì Lu Lu bắt đầu dạn dĩ hơn. Bố làm cho Lu Lu một chiếc chuồng trong hiên nhà rồi lót vài mảnh vải ấm. Lu Lu có vẻ rất thích chiếc chuồng, nó cứ chui ra rồi lại tự chui vào như một trò chơi của trẻ con.
Tả con chó nuôi trong nhà (ảnh sưu tầm)
Lu Lu có một bộ lông vàng óng, em cũng chẳng biết nó thuộc giống chó gì. Năm nay 2 tuổi Lu Lu nhìn trông to lớn vô cùng, chẳng bù cho lúc trước bé xíu lũn cũn. Lu Lu nặng tầm khoảng 15 kg, đối với người trong nhà rất hiền lành nhưng đối với khách lạ thì rất dữ tợn. Hàm răng chú trắng bóng, sắc lẻm, cái lưỡi hồng hồng suốt ngày thè ra thở . Đôi tai thính cứ có tiếng động lạ là lại vểnh lên. Chiếc đuôi cong cong ngoáy tít lên mỗi khi em xoa đầu hoặc chơi đùa với nó.
!-->
Lu Lu rất thông minh, chuyện gì cũng dạy một lát là hiểu. Lu Lu biết đi vệ sinh đúng chỗ, không bao giờ bước chân vào nhà, bao giờ cũng đợi người cho ăn mới ăn chứ không khi nào ăn vụng. Không những thế Lu Lu còn biết đi bằng 2 chân như một chú chó trong rạp xiếc. Trong nhà em không khi nào có chuột bởi Lu Lu bắt chuột rất tài, lũ chuột phá phách vậy mà không bao giờ dám bén mảng đến gần. Lu Lu thích nhất là chơi trò đuổi bắt. Cứ mỗi lần em chạy là nó lại đuổi theo với vẻ mặt vô cùng hào hứng. Đêm đến, khi cả gia đình ngủ say thì Lu Lu lại âm thầm thức canh cho giấc ngủ của mọi người.
Cả nhà em ai cũng yêu quý Lu Lu. Lu Lu cũng rất gắn bó với mọi người. Đã từ lâu Lu Lu như là một thành viên không thể thiếu của gia đình.
“Meo meo meo, rửa mặt như mèo”.Những câu hát thật đáng yêu về chú mèo con làm tôi mỉm cười nhớ đến hình ảnh chú mèo tam thể xinh xắn nhà mình. Tôi rất yêu quý nó, nó giống như người bạn nhỏ thân thiết của tôi vậy.
Chú mèo mướp nhà em có cái đầu tròn như quả cam nhỏ. Đôi tai vểnh lên như hai cái lá nhãn, bên trong là một hệ thống dây thần kinh để giúp chú có biệt danh đôi tai thính nhất. Chiếc mũi hồng ươn ướt trông rất nhu mì, yểu điệu như thiếu nữ vậy. Bộ ria mép trắng như cước, trông rất oai phong và tinh nghịch. Bộ lông của chú có ba màu, màu xám, màu trắng và màu vàng nâu trông rất duyên dáng, đáng yêu. Chiếc đuôi dài, thon thon trông chú mới duyên dáng, đáng yêu làm sao.
Chú mèo mướp nhà em rất ngoan, thỉnh thoảng có hay lục xục linh tinh ăn vụng một chút nhưng vẫn được cả nhà yêu quý. Ban đêm khi cả nhà em đi ngủ thì cũng là lúc chú bắt đầu làm nhiệm vụ trinh sát của mình, tiêu diệt lũ chuột đáng ghét đã phá hoại bao nhiêu lương thực trong nhà em. Bộ móng vuốt dài, sắc nhọn chính là vũ khí lợi hại để chú giết chết những con chuột đáng ghét. Nhìn lúc chú bắt chuột, cảm giác giống như ta đang theo dõi những thước phim hành động mạo hiểm, gay cấn. Chú nấp trong một xó, thấy con mồi xuất hiện, từ từ quan sát và khi đã ăn chắc phần thắng trong tay chú lao tới, đè bẹp con mồi dưới bộ móng vuốt sắc nhọn. Vậy là đã có một đĩa điểm tâm ngon lành trong móng vuốt của chú, con chuột nằm im lìm không dám nhúc nhích. Quả thật rất tuyệt phải không.
Những khi dỗi dãi không phải làm nhiệm vụ, chú nằm phơi nắng cuộn tròn trong chiếc đuôi dài, vuốt ve bộ ria mép, chính là để rửa mặt đó. Mỗi lúc như vậy trông chú mới đáng yêu làm sao. Em rất hay ra ngoài sân, cùng vuốt ve bộ lông mượt mà ấy rồi xoa xoa cảm giác thật dễ chịu. Em vô cùng yêu quý chú, chú giống như người bạn, thỉnh thoảng mỗi khi buồn chú ngay loanh quanh bên cạnh, tiếng kêu meo meo như muốn an ủi em, chú thật đáng yêu biết bao.
Nhờ có chú mèo tam thể, em đã thêm yêu quý động vật hơn. Chú chính là trợ thủ đắc lực giúp gia đình em tiêu diệt lũ chột đáng ghét. Em rất yêu quý nó, coi nó như người bạn nhỏ thân thương, duyên dáng.
Có thể với mọi người, thần tượng của họ sẽ là những nghệ sĩ, ca sĩ nổi tiếng nhưng đối với em thần tượng của em chính là bác Hồng bảo vệ gần nhà em.
Bác tuy mới gần năm mươi tuổi nhưng tóc tai đã bạc trắng, khuôn mặt bác in hằn những nếp nhăn và vết chân chim đặc kín ở đuôi mắt nhưng những thứ đó chẳng thể làm lu mờ đi vẻ phúc hậu vốn có trên gương mặt bác.
Thân hình bác cao to vạm vỡ nhưng tay bác lại bị tật do di chứng của một tai nạn năm xưa.
Cơ thể bác luôn bốc lên một mùi mồ hôi khiến người khác cảm thấy khó chịu nhưng đâu ai biết rằng tấm lưng bác vất vả vì đàn con ngây dại đang ở nhà ngày ngày trông ngóng.
Từ khi còn trẻ tuổi bác đã cưu mang nhiều đứa trẻ cơ nhỡ bị bỏ rơi ngoài đường, ngoài viện hay thậm chí là những bãi rác.
Có những đứa bé bị dị tật, có những đứa bị nhiễm trùng lở loét trông rất thương nhưng bác Hồng không ngại sáng nắng chiều mưa đưa tụi nó vào bệnh viện khám, băng bó sát trùng vết thương cho các em.
Bác vừa là người cha vừa là người mẹ của các em. Từ sáng sớm bác đã đi chợ để mua đồ ăn cho hơn chục đứa trẻ ở nhà, lo cho tụi nhỏ bữa ăn xong bác còn phải bươn chải nhiều công việc để kiếm tiền mua quần áo sách vở cho các con.Ngoài công việc bảo vệ bác còn đi rửa bát thuê, làm xe ôm...tuy mình nghèo khó là thế nhưng bất kỳ ai cần sự giúp đỡ bác đều không ngần ngại làm hết khả năng của mình, không bao giờ bỏ qua những mảnh đời khó khăn hơn.
Nhiều khi em thấy bác ngồi thở trên vỉa hè nhưng khi có người hỏi bác lại cười rạng rỡ bắt tay vào công việc.
Đối với bác những đứa con bác cưu mang là những báu vật vô giá nhất trên đời, các em chính là động lực để bác vượt qua muôn vàn khó khăn, gian nan thử thách!
Em nhớ có 1 lần em đến thăm bác Hồng, căn nhà không quá to nhưng rất ấm cúng và ngập tràn tiếng cười.
Lúc em đến bọn trẻ rất nồng nhiệt và lễ phép, tuy một số em bị khiếm khuyết trên cơ thể nhưng tâm hồn đã được bác nuôi dưỡng đủ đầy từ chính tình yêu thương sâu trong trái tim.
Bác và các em hát bài "Bố là tất cả" cho em nghe, những giai điệu hồn nhiên là thế nhưng không hiểu sao nước mắt em trực trào ra.
Các em nhỏ thật may mắn khi gặp được bác, biết đâu bác lại chính là Đức Phật đang đi nghỉ phép.
Hâm mộ một người nào đó đơn giản lắm, chẳng cần người ta quá tài giỏi, chẳng cần người ta có ngoại hình đẹp, chẳng cần người đó đã cho mình cái gì, chỉ cần người đó có tâm hồn đẹp, biết yêu thương suy nghĩ đến người khác đã khiến chúng ta ngưỡng mộ lắm rồi.
Cho đi bao nhiêu nhận lại bấy nhiêu. Bác Hồng đã cho đi sức khỏe và thời gian của mình, những gì bác nhận lại cũng thật ấm áp, những bóng hình bé nhỏ chiều chiều lại tíu tít quây quần bên bác thật đáng yêu làm sao.
Em mong rằng về sau em sẽ trở thành một người như bác chịu thương chịu khó và có tấm lòng bao dung nhân hậu.
Bác Hồng thần tượng của cháu, bác hãy luôn khỏe mạnh và sống thật hạnh phúc bên mái ấm bé nhỏ của bác nhé!
Cháu mong rằng các con của bác khi lớn lên chúng sẽ luôn nhớ rằng ở mái nhà nhỏ kia luôn có bác đứng đợi, là chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất và không có ai phải cô đơn một mình giữa cái xã hội đầy sự đấu đá này!"
Trong cuộc đời chúng ta chắc hẳn ai cũng sẽ thần tượng một người, đó có thể là một cô ca sĩ hát hay nhảy đẹp, đó có thể là một doanh nhân tài ba,… Còn đối với riêng tôi người tôi thần tượng nhất chính là chị họ của mình.
Chị họ tôi tên Dương, chị con nhà bác cả, chị có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh thú, những đường nét trên mặt nhỏ bé, xinh xinh nhìn rất đáng yêu. Chị có mái tóc đen, dài bồng bềnh. Trán chị rộng và cao, đôi mắt đen láy và sáng, ánh lên sự thông minh, lanh lợi. Đôi môi chị bé xíu như môi em bé, lúc nào cũng hồng hồng mọng nước. Nhưng tôi thần tượng chị không phải bởi vẻ ngoài dễ thương, xinh xắn mà bởi ý chí nghị lực phi thường của chị.
Năm chị học lớp chín, hôm ấy, trên đường đi học về, chị đã bị một người đàn ông say rượu đâm. Chân phải của chị dập nát, không còn khả năng phục hồi nữa nên buộc phải cắt bỏ đi. Nghe tin ấy gia đình tôi ai cũng thắt tim lại, hai bác khóc ngất đi, nhìn cảnh tượng đó không ai có thể kìm được nước mắt. Chị mê man, gương mặt lanh lợi hàng ngày thay thế bằng gương mặt xám ngoét, đôi môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Chị tỉnh dậy sau vài ngày mê man, tôi còn nhớ mãi sự thảng thốt, hốt hoảng của chị khi phát hiện mình chỉ còn lại một chân. Chị khóc như mưa một ngày ròng, bất kể ai động viên, an ủi cũng không được. Làm sao có thể không đau đớn, xót xa cho được khi một phần cơ thể mất đi, khi tương lai phía trước đóng sầm lại. Vừa thương chị lại vừa ái ngại cho hoàn cảnh của chị, tôi chỉ biết động viên để chị nguôi ngoai.
Sau một tuần ủ dột, buồn bã, không ai có thể ngờ rằng chị lấy lại tinh thần nhanh đến vậy. Tôi bắt gặp lại con người nhanh nhẹn, luôn luôn tươi cười của chị khi xưa. Chị ăn uống đầy đủ và bắt đầu đi học lại. Nhìn chị tôi càng khâm phục và ngưỡng mộ hơn nữa. Dù đôi chân tật nguyền nhưng ý chí nghị lực của chị quả thật phi thường. Cánh cửa tương lai và hi vọng lại mở ra trước mắt khi chị xuất sắc đỗ đầu kì thi vào chuyên Anh của tỉnh. Quả thật chị đã đem đến cho tôi hết bất ngờ, ngưỡng mộ này đến bất ngờ, ngưỡng mộ khác. Vượt qua thử thách khắc nghiệt đó một cách kiên cường, dũng cảm tôi lại càng yêu quý và khâm phục bản lĩnh của chị hơn.
Chị Dương là tấm gương sáng của đại gia đình tôi để chúng tôi học tập và noi theo. Mỗi lúc có khó khăn trong học tập hay cuộc sống tôi lại nghĩ về chị để có động lực phấn đấu, vượt qua mọi khó khăn. Quả thật mỗi giông bão trong cuộc đời là thử thách để chúng ta trưởng thành, bản lĩnh và vững vàng hơn
Cuộc sống xung quanh của ta sẽ nhàm chán làm sao nếu không có những người nghệ sĩ hài mang lại tiếng cười cho mọi người, một trong những nghệ sĩ hài đó chính là chú Công Lý, diễn viên hài được cả nhà tôi yêu thích.
Nhắc đến chú Công Lý, không ai là không nhớ đến một người nghệ sĩ với khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt chú to, đen láy cùng cái miệng cực duyên, chuyển động linh hoạt theo mỗi lời nói. Chú thường để tóc ngắn, đôi khi cạo gần như trọc tóc, cũng có khi khán giả nhìn thấy chú với một mái tóc dài đến ngang gáy. Nhưng người ta vẫn thích nhất là khi chú giả gái, đội bộ tóc giả dài, xoăn xoăn trông mới hài hước làm sao.
Đôi bàn tay chú cũng như bao người đàn ông khác, nhưng trời ban cho chú có khả năng diễn hài nên đôi tay ấy mềm mại, mỗi khi biểu diễn trên sân khấu lại uyển chuyển theo từng cử chỉ, lời nói khiến tiểu phẩm càng thêm sinh động. Chú Công Lý để lại ấn tượng với khán giả bởi khả năng diễn đầy tinh tế, hài hước, mang lại tiếng cười giòn giã, cũng có khi từ những tiểu phẩm của chú, người ta lại lặng mình suy ngẫm, khi thì rơi những giọt nước mắt vì cảm động.
Suốt sự nghiệp đi diễn của chú, chú đã diễn qua rất nhiều thể loại vai, nhưng để lại ấn tượng nhất có lẽ vẫn là vai diễn Bắc Đẩu trong chương trình "Táo Quân - Gặp nhau cuối năm" vào mỗi tối ngày ba mươi Tết hàng năm. Chú Công Lý không chỉ khiến cho khán giả chìm đắm trong những tiếng cười vui nhộn bởi sự đanh đá của cô Đẩu mà còn thưởng thức những lời ca, tiếng hát của Bắc Đẩu qua những bài hát theo giai điệu chèo hay những bài hát quen thuộc khác.
Những hành động đầy vui nhộn, giọng nói chua ngoa, từng cái đánh tay, múa chân điêu luyện khiến cho chú luôn nổi bật trên sân khấu. Cứ mỗi đêm ba mươi Tết, cả gia đình tôi lại đón chờ chương trình Táo Quân để thưởng thức những tiểu phẩm hài vui nhộn và xem chú Công Lý diễn. Chú Công Lý đã đi diễn từ rất lâu rồi, sự nghiệp diễn xuất của chú cũng rất đồ sộ, bao nhiêu năm đem lại tiếng cười cho khán giả, không ai là không biết chú, không nhớ đến một người nghệ sĩ đầy tài năng, nhiệt huyết với nghề.
Đón xem những tiểu phẩm của chú, người ta như quên đi những nỗi mệt mỏi bên ngoài cuộc sống bộn bề, thư giãn sau những phút giây mệt mỏi.Tôi rất yêu thích và ngưỡng mộ chú Công Lý. Chú luôn là một người nghệ sĩ lớn tồn tại trong trái tim tôi và của bao người khác. Tôi hy vọng chú sẽ luôn khỏe mạnh và tiếp tục đem đến tiếng cười cho khán giả.
Bài giải
A) Vận tốc của xe thứ 2 là :
48 : 4 x 3 = 36 (km/giờ)
2 xe đã đi số giờ là :
7 giờ 55 phút - 6 giờ 25 phút = 1 giờ 30 phút
Đổi : 1 giờ 30 phút = 1,5 giờ
Xe thứ 1 đã đi được số km là :
48 x 1,5 = 72 (km)
Xe thứ 2 đã đi được số km là :
36 x 1,5 = 54 (km)
b) Quãng đường thành phố Vũng Tàu - thành phố Hồ Chí Minh mà hai xe trên đã đi dài số km là :
54 + 72 = 126 (km)
Đ/S : a) 36km
b) 126 km
k minh nha
Đề 1 :
Trong 4 mùa xuân hạ thu đông em thích nhất là mùa xuân bởi màu xuân trên quê hương em rất thanh bình và yên ả nó mang một vẻ đẹp dịu dàng và có những gắn bó riêng đặc sắc của hương vị màu xuân.
Hình ảnh mùa xuân đã gợi cho em nhiều cảm xúc ngọt ngào bởi màu xuân là mùa của cây trái đâm trồi nảy lộc, những mầm nụ non đều được đâm chồi nảy lộc trong mùa này, màu xuân là màu của cây cối được hồi sinh sau một màu đông lạnh giá, hình ảnh của màu xuân trong quê hương em nổi bật lên đó là hình ảnh của hoa đào nở nó vang nhộn và mang những màu sắc tươi vui rộn nhịp, nhiều hình ảnh khác cũng tạo nên những ấn tượng vô cùng mạnh mẽ, nó mang những làn điệu riêng và vô cùng đặc sắc, hình ảnh mùa xuân trên quê hương em nổi bật và điển hình lên những cung bậc và cảm xúc riêng, nó rung động và tạo nên rất nhiều những hình ảnh đẹp và vô cùng gần gũi với mỗi con người, hình ảnh đó đã thấm đẫm tình yêu thiên nhiên yêu đất nước, mỗi chúng ta đều rất tự hào về nó, bởi nó đẹp dịu dàng và có sức sống tràn trề.
Mùa xuân là màu của cây cối đâm trồi nảy lộc và là mùa của yêu thương xum về, mỗi khi xuân về là nhà nhà người người lại đón tết vui vẻ và có những giây phút ấm áp bên nhau, sau những giây phút đó, chúng ta thấy yêu thương quê hương của mình hơn, tình yêu đó thể hiện sự gắn bó thiết tha và mang những cung bậc ngào ngạt của thiên nhiên đất trời, màu xuân là tết trồng cây, chính vì tiết trời mát mẻ mà nó phù hợp để trồng nhiều những loại cây trồng khác nhau và có sức mạnh mẽ cho con người.
Em rất yêu quý màu xuân trên quê hương em, nó nhẹ nhàng và vô cùng thanh bình yên tĩnh hình ảnh một mùa xuân yên ả với những hình ảnh đó nó tạo nên nhiều những ấn tượng sâu sắc trong lòng người bởi tình yêu quê hương đất nước của họ.
_Hok tốt_
Ninh Bình, quê hương tôi, là một tỉnh nằm ở cửa ngõ phía nam của miền Bắc Việt Nam.Ở đây có cả đồi núi và đồng bằng. Nhờ vậy mà môi trường tự nhiên ở đây rất phong phú, là nơi ở thích hợp của nhiều loài động vật. Với hệ thống núi đá vôi bao quanh dày đặc, Ninh Bình từng được chọn là kinh đô dưới nhiều thời đại. . Không khí ở đây rất trong lành. Tôi thích nhắm mắt lại để tận tượng những làn gió mát của quê hương. Ninh Bình nổi tiếng có nhiều địa điểm du lịch. Đó là Chùa Phật Tích, Tràng An, vườn quốc gia Cúc Phương,…Người dân ở đây tốt bụng và nhiệt tình. Họ là những người hiền lành chất phác và chăm chỉ lao động. Điều tôi thích nhất về quê hương của tôi là những món ăn đặc sản ở đó. Ninh Bình nổi tiếng với những món ăn được làm từ thịt dê, hoàn toàn từ dê núi Ninh Bình, rượu Kim Sơn, miến lươn, cá rô Tổng Trường, dứa Đông Giao và cơm cháy . Có nhiều làng nghề truyền thống ở đây vẫn tồn tại đến ngày nay. Đôi bàn tay của người nghệ nhân đã khéo léo tạo nên những sản phẩm mang đậm nét văn hóa của dân tộc. Tôi rất yêu quý Ninh Bình. Sau này, dù có đi xa tôi vẫn luôn nhớ về nơi này.
Tại sao lại ko thích vũng tàu thì ko tick?
Ghi chú : nhưng mà tui cũng ko thích vũng tàu