tả về cảnh quê hương của em
bạn nào nhanh mình tick và kết bạn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Những đêm trăng sáng đối với chúng em rất quý. Nhưng vui nhất, đẹp nhất là đêm trăng rằm Trung thu, ngày hội của tuổi thơ chúng em. Chao ôi! Chưa đến tối mà ở đâu cũng rộn lên tiếng trẻ em cười nói, gọi nhau í ới cùng với tiếng múa lân dồn dập. Ngay giữa sân, một đám thiếu nhi quây quần thành một vòng tròn rộng. Các em hát múa, vỗ tay trông vui nhộn làm sao! Nhảy múa xong, bọn trẻ tản đi một lúc rồi quay trở lại với nhiều chiếc lồng đèn sặc sỡ trên tay. Chúng xếp thành hàng một rồi bước đi, miệng hát vang: “Tình bằng có cái trống cơm…”. Những chiếc lồng đèn nhảy nhót trong đêm như muốn bứt ra khỏi tay cầm để bay lên trời cùng trăng. Rước đèn xong, chúng em tổ chức liên hoan. Mọi người bày cỗ rồi thắp đèn sáng trưng nhìn nhau cười vui vẻ. Những chiếc kẹo như nhảy múa trong mâm, chắc chúng cũng muốn chơi Trung thu lắm! Mọi người ngồi vào bàn, lòng phấn khởi hân hoan. Chưa bao giờ vui như đêm nay. Mọi người đang chuyện trò rôm rả thì bỗng đâu tiếng trống dồn dập: “Tùng! Tùng! Cắc! Cắc! Tùng! Tùng!” Cứ thế, tiếng trống vang lên gióng giả từ nhà này sang nhà khác, đánh thức những đứa trẻ đang bị kẹo “cám dỗ” chạy ra. Một lát sau mọi người đã nối thành một cái đuôi dài, náo nhiệt. Ngay giữa sân đội múa lân đang biểu diễn. Cái đầu “sư tử” lắc qua lắc lại theo nhịp trống. Đôi chân nhanh nhẹn nhảy múa một cách tài tình. Cả thân mình con “sư tử” uốn lượn vô cùng khéo léo. Khéo đến nỗi không ai ngờ rằng, dưới cái thân hình “oai hùng” kia là một đứa trẻ nhỏ bé. Nhưng nhân vật khiến mọi người thích thú nhất là ông Địa. Tấm thân phục phịch cử động một cách khó nhọc trong chiếc áo dài thùng thình với cái bụng to kềnh. Tay ông luôn quạt quạt vào đám người xung quanh. Ông chạy lăng xăng khắp sân, thỉnh thoảng lại lăn đùng ra, làm mọi người cười rũ rượi. Chao ôi vui quá! Nhìn cảnh thiếu nhi múa hát dưới ánh trăng rằm, em lại nhớ đến công lao Bác Hồ, nhớ đến tình cảm của Người dành cho chúng em: Trung thu trăng sáng như gương Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng.
Đất nước của mình đẹp nhỉ Thanh Nhi. Nó mang những vẻ đẹp của đất trời ban cho, nơi bạn ở chắc cũng đẹp lắm nhỉ. Bạn có biết không Nghệ An là nơi mình đang sống và học tập tại đó đấy. Lâu rồi tụi mình không có gặp nhau. Quê hương Nghệ An của mình yên bình lắm, mà nơi đây cũng là quê của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Với ngôi nhà đơn xơ lợp mái cọ và đầm sen xanh mướt. Nơi đây yên bình, thanh thản không khí trong lành dễ chịu. Bạn có biết không khi bạn thức dậy , cái đầu tiên mà bạn nhìn thấy mà ngửi thấy đó là mùi của tự nhiên. Con người của đây cũng rất thân thiện, hòa đồng. Nhờ đôi bàn tay khéo léo của người nông dân cho ta những hạt gạo thơm ngon, tinh túy. Họ không ngại sự nắng mưa làm việc cực nhọc.
Những dòng sông lặng lẽ trôi theo từng buổi, mỗi một buổi no sẽ khoác trên mình bộ áo khác nhau. Vẻ đẹp của nó mình phải nói sao nhỉ. Nó đẹp theo nét riêng biệt không giống với bất kì con sông nào.Ở đây đều có trường học nơi mà những đứa trẻ tụi mình đi học thường ngày. Đặc sản Nghệ An bạn đã từng nghe qua chưa, mình nghĩ sau khi bạn nghe xong bạn sẽ rất muốn đến Nghệ An đấy. Có chả cua , chả lam, cam xã đoài bánh đa Đô Lương, cá mát sông Giăng,.....
Tớ đã giới thiệu về nơi tớ đang sống rồi đấy, vẻ đẹp của Nghệ An không hơn kém các nơi khác đâu. Vì mình rất tự hào vì được làm con người Nghệ An. Hi vọng bạn có thể đến Nghệ An nơi tớ sống 1 lần để biết nó như thế nào. Chắc chắn nó sẽ đẹp hơn khi nghe tớ kể nhiều. Mong được gặp bạn.
Nếu viết ra thì rất dài, tớ cho bạn dàn ý để làm bài nhé! Chúc bạn học tốt!
Mở bài:
_Chào hỏi người bạn đó ( giấu tên hoặc nếu tên ra )
_Hỏi thăm về mọi thứ? Giới thiệu cảnh đẹp ở quê hương mình?
Thân bài:
_ Quê hương mình có những cảnh đẹp gì ( kể tên )
_ Đặc sản ( kể tên một số món ra)
_ Miêu tả xung quanh ( vùng núi, vùng đồng bằng,..... Từ buổi sáng , trưa chiều { nêu cũng được hoặc không } )
_Con người ( tính cách , phẩm chất, có chăm chỉ không?,.....)
_ Chốt ý lại ( vẻ đẹp ấy có biểu tượng gì {đóa sen,....} )
Kết bài: Mong bạn có thể đến quê hương mình.
Cảm xúc, cảm nghĩ về nơi mình sống
Tạm biệt
Kết thúc bài văn.
Xin lỗi bạn mk ko có bạn thân ở nước ngoài
nên ko tả được
#sakura#
#syaoran#
bạn có thể tham khảo ở sách văn lớp 7 và bài viết giải nhất UPU năm ngoái nha hay lắm
Đã bao giờ khi dạo quanh trên một con phố quen, bạn bất chợt nghe đâu đó những âm thanh thật trong trẻo và tươi mới mang chút dư vị quê hương khiến bạn thấy lòng xốn xang, rồi bạn nhận ra tự bao lâu bạn đã để lòng mình lơ đễnh và có lúc nào đó đã quên mất những hương vị quê nhà.
Bất chợt, một chiếc lá vàng rụng, thật nhẹ nhưng cũng đủ để bạn cảm nhận sự chuyển mình của đất trời, để được tận hưởng cái nắng nồng nàn đong đầy trong những làn gió dịu nhẹ. Đúng rồi, hè đang về. Những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền ngơ ngác chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh đầy gợi cảm. Cái nắng đầu hè cũng thật lạ, nhưng thật đẹp. Không phải là cái nắng run rẩy nép mình trong cái se lạnh của mùa xuân nữa, nắng cũng chưa tới mức chói chang gay gắt, nắng làm phô thêm vẻ lẳng lơ, khiêu gợi của những chùm phượng rực đỏ, và tôn lên vẻ đằm thắm, sâu lắng của sắc tím bằng lăng. Dường như có một làn hương dịu dàng len nhẹ giữa thời gian mang theo chút hồn quê phảng phất đâu đây, để lòng ta lại xốn xang với bao cảm xức bộn bề về một điều gì đó chẳng thể gọi thành tên…
Và rồi bạn thấy nhớ, nhớ cái hương vị quê nhà, nhớ hương lúa ngọt mát, nét thanh bình, yên ả, không chút ồn ào, vội vã. Bạn nhớ hương cau, hương bưởi thoang thoảng mỗi buổi sớm thức dậy. Nhớ lắm cái hương thơm ngào ngạt của cánh đồng lúa trổ bông mà mỗi sáng vẫn đạp xe tới trường trên con đường đê. Nhớ cả những chiều cùng lũ bạn thả diều, đánh đáo, nhớ cả những tiếng kẽo kẹt, tiếng gió đưa xào xạc nơi những gốc tre già… Và bạn nhớ tới bố mẹ, nhớ ông bà, nhớ căn nhà nơi tôi đã gắn bó cả một thời tuổi thơ …
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hả mẹ?
Mà ai đi xa cũng nhớ nhiều".
Đúng là, đã bao lần, khi bước đi trong dòng đời hối hả, ta bỗng thấy chồn chân mỏi gối, thấy nhớ quê và muốn trở về. Phải rồi, quê hương nơi in dấu tháng ngày thơ ấu luôn dang rộng vòng tay đón ta như một người mẹ hiền ôm đứa con thơ vào lòng, cho ta một cảm giác bình yên và êm đềm thuở nào. Đó như một bến đỗ để tâm hồn ta tìm về. Ta bỗng mong được là đứa trẻ và được thấy mình hồn nhiên vui đùa giữa mùa hè quê hương.
Lâu lắm rồi tôi mới lại có được những cảm giác rạo rực khi hè về, hè về trong đất trời, hè về trên quê hương. Thích thú biết nhường nào những buổi sáng mùa hè, sau cơn mưa, được ngắm thảm lúa vàng mênh mông như bỗng chợt rùng mình giũ sạch những giọt nước mưa còn bám lại trên lá, được thả hồn cùng những làn gió mát long lanh rạng rỡ nắng mai. Yêu lắm hình ảnh của những đứa trẻ chăn trâu, yêu cái cảm giác thanh bình, yên ả khi nghe tiếng bước chân của đàn trâu nện xuống nền đất đều đều. Thấy nhớ quá cái vẻ tần ngần của những bụi tre bên đường, nhớ tiếng gọi gà văng vẳng đâu đây. Tiếng nước giếng khơi dội ào ào. Nhớ tiếng bát đũa, tiếng lũ trẻ con nô đùa vang xa trong xóm.
Và kìa, những chú ve con vừa lột xác, bắt đầu vang lên những khúc ca mùa hè dài bất tận, ngân nga khắp không gian. Bạn sẽ thấy yêu cả những tiếng chẫu chuộc, tiếng ếch kêu râm ran bên ao bèo khi chiều muộn và suốt đêm khuya, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nỉ non hoà lẫn trong tiếng gió vi vu. Thật yên bình biết bao khi được ngồi ngắm sao trời hằng hà sa số, lại được nghe những âm thanh quen thuộc của những ngày ấu thơ mà suốt những năm tháng học tập và làm việc xa nhà bạn không cảm nhận được. Và rồi, bạn sẽ chợt nhận thấy mình bé lại khi văng vẳng đâu đây tiếng dỗ con của người mẹ trẻ, tiếng ru ầu ơ ngọt ngào trên cánh võng đong đưa. Tất cả hoà âm lại thành một bản giao hưởng rộn rã, vui tươi của tự nhiên, của đất trời như một đặc ân của tạo hoá chỉ ban tặng riêng cho mùa hạ quê mình.
Có thể mọi thứ vẫn lặng lẽ diễn ra bình yên như ngàn đời vẫn thế. Có thể tất cả chỉ còn là hoài niệm bởi mọi việc đã thay đổi quá nhiều. Nhưng những âm thanh trong trẻo của mùa hè thì vẫn còn đây, đầy đủ và nguyên vẹn như khi tôi ấu thơ, và rồi đến tận khi xa quê hương, tôi mới thực sự nhận ra, tất cả đều đã ở trong tim mình tự bao giờ.
“Quê tôi sớm tinh mơ tiếng gà gọi, cha vác cuốc ra đồng
Ai đem nắng đong đầy đôi vai, cháy những giọt mồ hôi..
Quê tôi có cánh diều vi vu, xa xa luỹ tre làng
Trưa trưa dưới mái đình rêu phong, là bóng mát ngày thơ
Quê tôi có cánh đồng bao la, thơm hương lúa lên đòng
Liêu xiêu mái tranh nghèo đơn xơ, trở về nhé tuổi thơ tôi…
Quê em ở vùng đồng bằng. Mùa hè là mùa đẹp nhất trong năm. Mùa hè đến tự bao giờ mà rực rỡ đến thế!Những buổi sáng mùa Hè thường được bắt đầu với những vạt nắng vàng hươm từ dãy núi phía Đông, tiếng chim lảnh lót chuyền cành, vài cánh cò bay muộn trên nền trời xanh ngắt còn ngơ ngác mảnh trăng non và mùi hoa nhài thoang thoảng từ bụi cây gần bờ giếng đưa lại. Thi thoảng, đầu hè đã có quả mít mật chín mũm, thơm lừng đặt ngay ngắn, bởi thứ quả này rất thảo nhưng lại rất hay cáu bẳn. Hễ thấy mùi thơm ngọt đưa trong gió là phải tìm cho bằng được, dùng hai tay vặn nhẹ mang vào, nhưng nếu lơ là, nó sẽ rụng xuống ngay và vỡ bét, lũ gà được một mẻ no, dù chắc chắn, với cái mỏ nhọn và sự mổ xong là nuốt ngấu nghiến, chúng chẳng biết vị mít mật thơm ngon ngọt ngào đến cỡ nào.
Những quả mít na thì lì lợm hơn, trừ khi nắng nóng quá chúng sẽ chín rùng rục, còn vào ngày bình thường, những cái miệng háu ăn và những cặp mắt hau háu có săm soi và trèo lên sờ nắn suốt cả ngày mới được vài quả bé bằng cái bát tô, tròn um ủm, bổ ra chưa ráo nhựa đã hết sạch. Phải ngày cây mít na đông đúc quả không chín chúng tôi mới sờ đến cây mít nghệ cuối vườn. Quả nó to và dài như cái thùng, treo lủng lẳng trên cành. Thấy bộp bộp là hò nhau lấy dây thừng cột vào cuống, vắt qua cành. Đứa ở trên cây cầm lấy dao, ngắm cho nó không rơi đụng quả khác, nhắm mắt chặt thật mạnh, mấy đứa ở dưới gốc thót bụng thả dây từ từ. Rồi cả lũ bâu vào khênh quả mít như người ta khênh cỗ quan tài đi chôn. Mà chôn thật, bởi, dù cường cượng hay đã chín mềm, hết góc này góc khác được xẻ ra, từng múi mít dài như chiếc lược, vàng ươm màu nghệ, tứa ra đầy mật lần lượt chui vào bụng lũ trẻ. Khi ấy, nghi thức cho buổi sáng mùa Hè đã tạm xong.
Buổi sáng thức dậy, khí trời se se lạnh, gió nhẹ thoảng lay động cành cây để lộ những giọt sương mai trong vắt trên lá. Cả làng quê như bồng bềnh trong sương sớm. Ở phía Đông, mặt trời sáng rực, to như cái mâm khổng lồ, nấp sau hàng cây phía xa, toả ánh sáng lấp lánh nhiều màu rực rỡ. Mặt trời nhô lên từ từ, trên không, từng đám mây trắng trôi nhè nhẹ. Trên cánh đồng lúa đang thì con gái mơn mởn, ngả đầu vào nhau như trò chuyện. Đến gần trưa, mặt trời đã lên cao, ánh nắng mỗi lúc một gay gắt hơn. Những thửa ruộng lúc bấy giờ trông rộng ra như một tấm thảm xanh dưới ánh mặt trời. Trong các ao, hồ, đầm, hoa rau muống lấp lánh như ngời lên bới ánh nắng tô thêm sắc màu. Màu tím của hoa cũng làm dịu đi cái nắng gay gắt này. Những mái nhà ngói đỏ như đỏ hơn dưới ánh nắng hè. Những chùm quả xoan vàng lịm. Cây sấu giờ cũng khoe sắc áo vàng cùng bạn. Hoa phượng khoe sắc thắm một góc trời trên các lối đi, trên cổng trường, góp phần tô them cho cảnh sắc mùa hè thèm rực rỡ. Vào hè, con người không còn cái cảm giác ấm áp của mùa xuân hay cảm giác héo tàn hanh hao sắp bước vào mùa đông.
Nhìn ra bến sông, ánh nắng vàng chiếu xuống bãi cát dài chói chang làm hoa mắt. Nhưng nếu cảm nhận sâu sắc và cùng chia sẻ với thiên nhiên thì đó là một hình ảnh độc đáo của mùa hè rực rỡ, không màu sắc nào có thể vẽ nên
Lucas thân mến!
Nhận được thư này chắc cậu ngạc nhiên lắm. Cậu không biết tớ là ai đâu. Tớ xin tự giới thiệu tên tớ là Mai Phương Anh– là học sinh lớp 10C1 trường THPT Chuyên Hà Nôi-Ams. Tớ được biết cậu qua báo Nhi Đồng và được biết về đất nước Canada tươi đẹp của cậu. Tớ rất háo hức muốn biết thiếu nhi nước Canada thích chơi những trò chơi gì? Trường tiểu học của cậu học những môn nào? Còn tớ, tớ học khối văn sử địa , ngoài ra còn rất nhiều môn học lí thú khác. Đất nước Canada của cậu chắc có nhiều cảnh đẹp nổi tiếng phải không? Khi nào cậu hãy giới thiệu cho tớ về một cảnh đẹp ở đất nước của cậu nhé! Còn ở Việt Nam có rất nhiều cảnh đẹp nhưng tớ sẽ kể cho cậu về Hồ Gươm.
Từ trên cao nhìn xuống, hồ trông như chiếc gương khổng lồ hình bầu dục. Cầu Thê Húc màu son, cong như con tôm. Dẫn vào Đền Ngọc Sơn cổ kính. Bên trong đền thờ trưng bày một cụ Rùa to khổng lồ. Lúc nào trong đền cũng khói hương nghi ngút như dẫn ta về với câu chuyện “Sự tích Hồ Gươm”. Xung quanh hồ có những bác Si già cổ kính, những chị Liễu yểu điệu soi mình xuống mặt hồ. Chiều chiều, người già, trẻ nhỏ đi tập thể dục, hít thở không khí trong lành của Hồ Gươm. Tối đến, Hồ Gươm trông huyền ảo hơn vì được trang trí những chùm đèn đủ màu sắc. Thích chưa nào. Chưa hết đâu, con người Việt Nam thanh lịch và vô cùng mến khách.
Nếu có dịp sang Việt Nam du lịch, tớ sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên cho cậu. Tớ cũng mong một lần được tới thăm đất nước Canada của cậu để được tìm hiểu về văn hoá cũng như con người cở đất nước cậu. Trả lời thư sớm nhé! Chúc cậu học giỏi.
Bạn mới quen
Phương Anh
Quê hương em không trù phú, giàu có nhưng luôn yên ả, thanh bình với những khung cảnh quen thuộc mà rực rỡ, tươi đẹp. Cảnh nào cũng mang những vẻ đẹp riêng. Nếu mùa xuân gợi về một điệu xanh: xanh trúc, xanh tre, xanh bèo, xanh lá và cả xanh trời, thì mùa thu lại thơm nồng hương lúa chín, mùa đông kéo cả cái rét thấu da thấu thịt về trên quê hương. Nhưng cảnh quê hương vào buổi sáng mùa hè lại để lại trong em ấn tượng sâu đậm nhất.
Trời tờ mờ sáng. Màn sương giăng mắc nơi đầu thôn ngõ xóm. Sương đọng lại trên những vòm lá xanh, long lanh như hạt ngọc. Trên trời từng vệt sao li ti vẫn tỏa sáng lấp lánh. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua lay động cả hàng tre đầu làng. Tiếng xào xạc, vi vu như tấu lên bản hòa ca ca ngợi vẻ đẹp của quê hương. Xa xa, vẫn thấy thấp thoáng ánh đèn vàng mờ ảo chưa tắt trong chiếc chòi nhỏ ven sông. Đâu đây đã nghe thấy tiếng gà gáy “Ò...ó…o” gọi mọi người thức dậy, chào đón một ngày mới. Bà em hay bảo, gà có tính hiếu thắng. Trong xóm, chỉ cần có một con cất tiếng gáy là tất cả các con còn lại đồng loạt gáy theo. Chúng cứ gân cổ lên mà gáy, vỗ cánh phành phạch để khoe chất giọng nội lực của mình. Người dân trên quê hương em vốn hay lam hay làm, cần cù, chịu khó, nên trời chưa sáng hẳn mà các bác, các cô, các dì đã thức dậy. Người vác cuốc ra đồng, người quẩy gánh hàng rong ra chợ bán. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng gọi nhau í ới, tiếng xe kéo lộc cộc, tiếng giục trâu đi cày rậm rịch làm rộn rã cả xóm làng. Nhịp sống cứ thế chậm trôi, làm nên bản sắc quê hương Việt Nam.
Vừng Đông, những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Ông mặt trời như lòng đỏ từ từ nhô lên sau rặng tre đầu làng, nở nụ cười phúc hậu chào đón nhân gian. Sương tan dần, đất trời như thay áo mới. Chiếc áo được dệt nên bởi màu sắc rực rỡ và âm thanh tươi vui. Nắng lên, bầu trời xanh và cao hơn. Những đám mây trắng bồng bềnh hững hờ trôi. Những chú chim thoăn thoắt truyền từ cành nọ sang cành kia như những cô cậu nghịch ngợm. Tiếng chim ríu rít của chim sâu cùng với tiếng ngân vang của dàn đồng ca mùa hạ như gọi về một miền kí ức xa xôi. Nắng len lỏi vào khu vườn của bà, mơn man những trái chín ngọt lành. Nắng hòa điệu với những nụ cười trong sáng, rạng rỡ của các cô cậu học trò, đang rảo bước trên con đường làng đầy sỏi đá.
Phóng tầm mắt ra xa thấy con sông quê đã cựa quậy mình thức dậy. Đứng trên triền đê nhìn xuống dòng sông như dải lụa đào thướt tha, yêu kiều bao quanh lấy xóm làng thân thuộc. Bên bờ, hai hàng liễu rủ đang soi bóng mình trên mặt nước giống những cô gái tuổi đôi mươi vẫn còn đỏm dáng làm duyên. Mặt nước phẳng lặng như chiếc gương soi phản chiếu mây trời. Thỉnh thoảng, có chú rái cá nhảy lên đớp mồi rồi nhanh chóng lặn xuống, để lại những vòng tròn lan xa. Bác nông dân đã dẫn đàn vịt xuống sông. Con nào, con nấy đều béo trùng béo trục với bộ lông trắng ngà. Chúng cứ kêu “Cạp…cạp” liên hồi nghe thật vui tai.
Cánh đồng lúa nằm hai bên bờ sông. Cánh đồng lúa mượt mà như tấm thảm nhung trải ra tít tắp đến tận chân trời. Hương lúa thơm nồng hòa quyện với mùi đất quê hương, làm nên một mùi thơm ngai ngái mà bất cứ người con xa quê nào cũng đều nhớ về. Xa xa từng đàn cò trắng đang chao liệng đôi cánh. Thấp thoáng bóng dáng lưng còng của người dân quê cần cù, chăm chỉ. Cô gió khẽ thổi một vài cơn gió nhẹ để hong khô những giọt mồ hôi nóng hổi đang lăn dài trên má ai.
Quê hương em vào buổi sáng mùa hè thật đẹp, nó khiến cho bất cứ ai xa quê đều mong muốn được trở về, đắm mình trong làn nước trong lành, được đất mẹ bao bọc, che chở, yêu thương. Ngắm nhìn quê hương mình, em tự nhủ sẽ phấn đấu học hành chăm chỉ để xây dựng quê hương thêm giàu đẹp
Khi bị giam trong tù ngục tăm tối, Tố Hữu đã viết những câu thơ:
“Khi con tu hú gọi bầy
Lúa chiêm đang chín, trái cây ngọt dần
Vườn râm dậy tiếng ve ngân
Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào”. (“Khi con tu hú”)
Những mùa hè rực rỡ, đầy sức sống mới thật là đẹp làm sao! Đặc biệt là vào những buổi sáng, khởi đầu cho một ngày mới. Những buổi sáng mùa hè luôn để lại trong tôi những xúc cảm thật đặc biệt.
Buổi sáng mùa hè bắt đầu với một bình minh tươi sáng. Khi ấy, ông mặt trời còn ngái ngủ, dần dần vén bức màn mây để nhìn xuống mặt đất với đôi mắt sáng chói, bằng những tia nắng yếu ớt đầu tiên. Những vệt sáng mỏng manh nơi cuối trời ngày càng trở nên rõ rệt, xua đi màu đen u ám của màn đêm. Những chú gà trống chăm chỉ đứng nơi đống rạ mà dõng dạc cất lên tiếng gọi của mình: “ò ó o o” gọi mọi vật tỉnh giấc.
Thế là trời bắt đầu sáng rồi. Nghe tiếng gọi của người bạn, mặt trời nhanh chóng tỉnh giấc, vén những ngọn tre tìm chủ nhân giọng gáy ấy. Và những tia nắng tinh nghịch lại được xuống mặt đất chơi đùa thỏa thích. Những tia nắng vàng óng nhảy múa trên sân, tô vàng mọi vật. Nắng xuyên qua những giọt sương đêm còn đọng lại trên lá, tạo nên những sắc cầu vồng, một thế giới tí hon đang tồn tại trong mỗi giọt nước nhỏ bé như thế. Cho đến khi anh gió láu cá chạy qua, làm những giọt nước giật mình, vỡ tan vào đất mẹ. Những buổi sáng mùa hè thường rất tươi sáng, nhưng cũng rất mát mẻ, trong lành, không nóng nực, oi ả như buổi trưa.
Mới buổi sớm, vùng quê đã được khuấy động bởi những âm thanh quen thuộc. Ánh nắng vàng ươm đã cất tiếng gọi khiến những chú chim không thể nào chợp mắt thêm nữa. Chúng líu lo với nhau, kể chuyện nhau nghe, chúng hát nhau nghe những bài ca ca ngợi cuộc sống và mẹ thiên nhiên giàu có. Đàn gà dưới kia cũng không chịu yên. Đám gà con chiếp chiếp trong bộ lông vàng óng hòa trong màu nắng đang trật tự đi thành hàng theo mẹ ra vườn kiếm đồ ăn cho bữa sáng của mình. Những chú chó cất tiếng sủa đầu tiên để hứa hẹn một ngày làm việc năng suất hơn trong khi lũ mèo lại liên tục đòi ăn.
Khi những làn khói xám từ trong bếp bay lên, hòa vào rồi tan biến cùng với bầu trời đen cũng là lúc những người mẹ đã nấu xong bữa sáng. Những tiếng vợ gọi chồng, tiếng mẹ gọi con, tiếng những xoong nồi lách cách làm náo nhiệt những gian nhà nhỏ, Họ ăn cơm rất nhanh nhẹn, rồi mỗi người một việc, chuẩn bị cho việc mới của mình. Những người đàn ông chuẩn bị đồ đạc ra đồng trong khi những người phụ nữ đang cho trâu ăn. Tiếng ríu rít như chim non của những đứa trẻ chuẩn bị đến trường nghe sao vui vẻ quá. Và họ bắt đầu một ngày mới.
Khi những ông mặt trời đã lên qua bụi tre làng, làng quê lại chìm vào yên lặng và thanh bình. Những bà, những mẹ đã gánh hàng ra chợ trong sự nô nức. Ngoài kia, lấm tấm giữa những ruộng lúa xanh ngát là màu nâu của áo và màu trắng của những cánh cò “bay lả bay la”. Một ngày làm việc hiệu quả lại bắt đầu như thế đấy.
Tôi rất thích ngắm nhìn cảnh vật, làng quê mình vào những buổi sáng,vào những khoảnh khắc yên bình và quý giá nhất của làng quê, một làng quê đúng nghĩa. Sau này dẫu có đi bao nhiêu nơi, qua bao nhiêu tòa nhà lớn thì những khoảnh khắc như này, vẫn là vô giá.
-Đoàn Hương-
BÀI VĂN MẪU SỐ 3 MIÊU TẢ QUÊ HƯƠNG BUỔI SÁNG MÙA HÈ
Mỗi lần được nghe bài thơ Quê Hương của Đỗ Trung Quân, lòng tôi lại dâng lên 1 nỗi nhớ khôn nguôi về quê hương của mình. Tôi nhớ những ngày hè dạo chơi cùng bè bạn trên cánh đồng xanh tít tắp, những buổi chiều cùng thả diều trên triền đê dài miên man , những lúc hoàng hôn buông xuống đỏ cả một vùng trời bao la và rộng lớn, … Và đặc biệt, tôi không thể nào quên được vẻ đẹp quê hương tôi vào những buổi sáng mùa hạ.
Một ngày mới bắt đầu trên quê tôi bằng tiếng gà trống gáy, những tiếng kêu dõng dạc, rộn ràng, là dấu hiệu của một sự khởi đầu mới. Mùa hè là mùa của hương lúa làng quê, là khi các bác nông dân luôn bận rộn với những vụ mùa để chờ lúa chín. Mỗi sớm, vừa vặn khi tiếng gà kêu, tốp năm tốp ba những người nông dân áo vải lại cười nói cùng nhau ra đồng trước khi nắng lên, tiếng cười đùa như hòa chung giai điệu nhịp nhàng, trong trẻo của tiếng chim hót líu lo trong vòm cây xanh lá. Ông mặt trời dường như vừa tỉnh giấc sau một đêm ngủ dài, nhô mình ra khỏi chiếc chăn bông màu mây trắng, thưởng thức bản giao hòa mỗi sớm ban mai của các cô cậu chim sơn ca. Cây xanh như cũng chợt tỉnh bởi các âm hưởng, vang động của buổi sáng sớm, rung rinh trên mình những hạt sương đêm còn đọng lại trên lá. Ánh nắng yếu ớt đầu ngày tràn trên những cành cây xanh tươi, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ, tràn đầy sắc màu tươi tắn, rạng rỡ, tôn vinh vẻ đẹp quê hương thanh bình, luôn ngập tràn niềm vui và những nụ cười.
Một ngày mới đến cũng là lúc chúng ta bắt đầu một phần công việc mới, người lớn đi làm, trẻ con đi học, lác đác bóng hình vài bà cụ đầu tóc bạc phơ chống gậy đi tập thể dục vào buổi sáng. Tiếng cười đùa ríu rít của con trẻ trên đường làng rợp bóng hai hàng phi lao, tiếng các bà các mẹ tính toán suy tư về buổi chợ sớm, tiếng xe cộ vang lên từ những ông bố toan đi làm từ sớm, .. Tất cả tạo nên một sự hài hòa, nhẹ nhàng và yên bình đến lạ kì.
Quê hương luôn là bến bờ bình an của đời người, đó là nơi ta có thể vô tư thưởng thức, ngắm nhìn những diễn biến đời sống nhịp nhàng, êm đềm. Hình ảnh quê hương tôi vào những buổi sáng ngày hè mãi là 1 phần kí ức không thể phai mờ, là một bức tranh đời sống đáng quý mà tôi luôn ghi nhớ, trân trọng, nâng niu.
tham khảo :
Mỗi một chúng ta, ai cũng có quê hương của mình cả. Quê hương là chùm khế ngọt. Mẹ về nón lá nghiêng che...”. Nơi để lại những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc đời. Dẫu có phải đi xa, bao giờ người ta cũng nhớ về quê cha đất tổ.
Em lớn lên ở vùng chiêm trũng, nơi có cánh đồng thẳng cánh cò bay. Và có lẽ cánh đồng lúa quê em luôn có sức hấp dẫn kéo những người đi xa nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Những buổi sáng mùa xuân ra đứng ở đầu làng mà nhìn cánh đồng lúa thì thích thú biết bao! Gió xuân nhẹ thối, sóng nhấp nhô từng đợt, từng đợt đuổi nhau ra mãi xa. Một đàn cò trắng dang rộng đôi cánh bay qua nổi bật trên nền trời xanh thẳm. Nhất là những buổi bà con nông dân đi làm cỏ, cánh đồng rộn lên bao câu ca tiếng hát với những người thanh niên nam nữ.
Từng đàn bướm đủ màu sắc sặc sỡ như đùa giỡn với thảm lúa xanh. Vào những ngày mùa lúa chiêm đang chín rộ, nếu ai đứng ở xa nhìn lại sẽ thấy một biển vàng mênh mông chói lọi. Rải rác khắp cánh đồng là cảnh bà con nông dân đang gặt lúa, nón trắng nhấp nhô. Chiều đến khi gió nồm thổi nhẹ, lúa khẽ lay động rì rào như đang thầm thì tâm sự với nhau. Những buổi chiều thu, làn sương phủ trên cánh đồng, trông xa như một màn khói loãng, trắng nhờ nhờ. Sáng ra, màn sương tan đi để lại những giọt sương long lanh trên lá lúa. Đến khi mặt trời lên sưởi ấm cánh đồng, những tia nắng rọi vào hạt sương, tưởng như muôn vàn hạt ngọc li ti, ánh lên những tia sáng muôn màu muôn vẻ trông rất đẹp. Ở xóm em, có những anh chị đi xa, lần nào về thăm quê cũng ra thăm ngắm cánh đồng. Họ say sưa nhìn ngắm những con chim sẻ đi kiếm ăn bay là là trên đồng lúa. Thỉnh thoảng nó đậu hẳn xuống rồi lại bay vút lên trời xanh ríu rít gọi nhau.
Em yêu mến cánh đồng làng em, yêu mến quê hương em. Nơi đây, em đã sinh ra và lớn lên trên cõi đời này. Giờ đây, vùng chiêm trũng này đã có những cậu “trâu sắt” băng băng chạy ngang cánh đồng. Điện cao thế bừng sáng xóm làng. Cuộc sống đang tràn đầy trên con đường hạnh phúc.
thank bạn