THÊM Ý HOẶC BỎ BỚT Ý, CHỈNH SỬA BỐ CỤC BÀI VĂN SAO CHO HOÀN CHỈNH
BÀI LÀM
"Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"
Từ khi chào đời,cất tiếng khóc đầu tiên, mỗi chúng ta đều được vòng tay âu yếm của cha mẹ che chở cho đến khi trưởng thành. Đối với tôi, gia đình là trên hết. Cha mẹ luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ tôi. Nhưng có lẽ người luôn giành tình cảm cho tôi nhiều nhất mãi chỉ có một. Đó là người mẹ kính yêu của tôi.
Năm nay, mẹ tôi đã bốn mươi tuổi rồi. Tuy vậy, nhưng dấu vết của thời gian cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp của mẹ. Mẹ có dáng người thon thả với làn da rám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai với màu đen nhánh và mềm mại. Khuôn mặt mẹ phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hẳn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ là đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.
Tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp nhất mà mẹ đã mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc chị em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy chị em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá… Lúc nấu ăn mẹ cũng cho phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc.
Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Thế nhưng, cũng có lúc, tôi thấy chán ghét nụ cười của mẹ. Đó là những nụ cười gượng, cười giả để che đi nỗi buồn của mẹ. Chính là khi mẹ bị ốm, nhưng vẫn cố mỉm cười để mọi người không lo lắng. Là khi, thấy tôi bị điểm kém, tuy rất buồn, nhưng mẹ vẫn gượng cười để an ủi, động viên tôi. Chính vì những điều ấy, mà tôi càng thêm yêu thương mẹ rất nhiều. Cả cuộc đời mẹ phải chịu nhiều vất vả. Đến cả những nụ cười cũng mang theo nhiều ưu phiền.
Có một lần, tôi sốt cao do dầm mưa lúc đi học về. Suốt mấy ngày ấy, mẹ xin nghỉ làm để ở nhà chăm em. Lúc nào mẹ cũng ngồi cạnh, vuốt tóc và chườm khăn cho tôi. Ánh mắt mẹ tràn đầy sự lo lắng và mỏi mệt. Bởi suốt những ngày ấy, mẹ lơ là cả việc chăm sóc chính mình. Sau khi tôi khỏi ốm, lần đầu sau mấy ngày, tôi lại được nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ của mẹ. Nụ cười ấy vô cùng xinh đẹp, như là mặt trời đang tỏa sáng vậy.
Sau lần ấy, tôi lại càng yêu thương mẹ hơn. Tôi càng thấu hiểu được những quan tâm, lo lắng, săn sóc mà mẹ dành cho mình. Đó là những tình cảm thiêng liêng, cao quý được trao đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đối với tôi, mẹ là một thiên thần vĩ đại, luôn ở bên cạnh tôi, yêu thương và dẫn dắt tôi trưởng thành.
Mẹ là ánh nắng mặt trời lấp lánh rọi sáng cho tôi trên con đường đầy khoảng trống phía trước, sưởi ấm cho tôi qua con đường khó khăn ấy. Tôi hiểu mỗi bước đi của tôi đểu khắc ghi những tình cảm thiết tha, êm đềm của mẹ.