Tả về nơi DẤU YÊU của các bạn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong gia đình yêu dấu của mình, người đã chăm sóc và dành cho em nhiều tình cảm nhất là mẹ em.
Năm nay, mẹ em đã ngoài 30 tuổi. Dáng người mẹ thon thon. Mẹ có khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa rất đẹp. Mái tóc mẹ đen nhánh, dài và mượt như dòng suối chảy. Đôi mắt mẹ sáng long lanh như những vì sao trên bầu trời và được ẩn sau hàng mi cong vút. Đôi má mẹ hồng hồng như được thoa một lớp phấn mỏng. Đôi môi trái tim của mẹ đỏ thắm. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng bóng như ngọc trai. Mẹ có đôi bàn tay búp măng mới đẹp làm sao. Da mẹ trắng hồng tự nhiên. Mẹ em là một cô giáo đã nhiều năm đạt thành tích tốt. Mỗi khi đén trường, mẹ em không mặc những bộ áo dài thướt tha mà chỉ mặc những bộ quần áo sơ mi giản dị. Tuy ăn mặc giản dị nhưng mỗi khi đứng mẹ em luôn toát lên vẻ thanh lịch của người phụ nữ Việt Nam. Ở nhà, mẹ em rất dịu dàng nhưng mỗi khi đến lớp mẹ em rất nghiêm khắc với học sinh. Trong lớp, mẹ giảng bài rất hay nên học sinh của mẹ nghe, ai cũng thấy dễ hiều. Mỗi khi có học sinh nào chưa hiểu bài, mẹ đều ân cần giảng cho đến khi bạn ấy hiểu mới thôi nên ai cũng quý mếm mẹ. Ở nhà, mẹ làm trăm công nghìn việc như: rửa bát, nấu cơm, quét nhà, lau nhà, rửa ấm chén, …. Nhìn thấy mẹ như vậy, em thương mẹ lắm nên em thường giúp mẹ một số việc nhỏ. Tuy hàng ngày, mẹ bận rộn như vậy nhưng mẹ vẫn hướng dẫn em học bài, ôn bài và chuẩn bị bài mới. Mỗi khi em bị ốm, mẹ thức khuya dậy sớm để chăm sóc cho em, sợ em lên cơn sốt cao. Nhờ có sự chăm sóc của mẹ nên em khỏi bệnh rất nhanh. Em thầm cảm ơn mẹ rất nhiều. Mỗi khi nhà em có khách, mẹ thường trổ tài nấu những món ăn ngon để chiêu đãi khách. Ai đã ăn món do mẹ em nấu thì không thể nào quên được.
Em yêu mẹ em nhiều lắm. Mẹ ở trong trái tim em suốt cuộc đời này. Dù có đi tới chân trời góc bể nhưng tình cảm của mẹ sẽ không bao giờ phai mờ trong trái tim em. Em mong mẹ thật khỏe mạnh để sống với em suốt cuộc đời này. Em muốn nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ nhiều lắm”
< Tên là : Đặng Quang Thành.Chắc là con trai ( con gái thì sr nhé ).Đặt hình Đường Ca ư ?? >
Học tốt !
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
bài làm
Thời gian trôi đi nhanh thật đấy, mới ngày nào đó em còn bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ đi dự lễ khai giảng năm học mới hồi lớp 1; vậy mà giờ đây em sắp phải nói lời tạm biệt mới mái trường này rồi.
Năm năm trôi qua, rất nhiều kỉ niệm buồn vui lẫn lộn với bạn bè, thầy cô dưới mái trường này. Chúng em không thể đếm được bước chân của thời gian đang trôi, và sợ rằng đến một ngày nào đó chúng em không còn được học ở đây nữa, không được nghe tiếng cô giảng bài, không được nghịch mấy trò mà chỉ có học sinh tiểu học mới làm nữa. Khi tiếng ve sắp kêu, mùa hoa phượng nở rực rỡ, bác trống trường nằm im lìm một góc là lúc chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Sau khi bước ra khỏi cánh cổng trường ấy, em sẽ bước sang một môi trường học tập mới. Nhưng em không nỡ chia tay, không nỡ xa mọi thứ, vì nó đã quá gần gũi và thân thuộc suốt 5 năm qua.
Mọi thứ kỉ niệm cứ chực trào ra không thể kìm nén được. Em nhớ cách đây 5 năm, cũng vào mùa thu, bạn nào cũng bỡ ngỡ, nhút nhát, khúm núm ngồi một góc lắng nghe tiếng cô giáo hiệu trưởng phát biểu lễ khai giảng. Khi ấy chúng em bước vào lớp 1, và khi ấy, mọi thứ quá xa lạ. Còn bây giờ, khi tất cả đã trở nên thân thiết là lúc chúng em không thể ở lại đây được nữa.
Em sẽ rất nhớ những lần trốn học đi chơi bị cô giáo phạt đứng góc bảng bê chậu nước to dùng. Nhớ những khoảnh khắc cùng lũ bạn leo lên cây phượng hái hoa cho các bạn gái. Nhớ tiếng cô giáo giảng bài còn văng vằng đâu đây nhưng ngày mai em không còn được nghe nữa. Nhớ những mùa hè trước đây, chia tay còn gặp lại nhau nơi đây. Nhưng sau mùa hè nay chúng em có thể sẽ gặp lại nhau nhưng là một nơi khác, một môi trường học tập khác.
Có lẽ bạn nào cũng có cùng tâm trạng với em trước khi sắp phải nói lời tạm biệt đối với nơi này.
Sang môi trường mới, em sẽ phải cố gắng rất nhiều, học tập nhiều hơn nữa. Có cơ hội em sẽ trở lại thăm ngôi trường đã trang bị cho em rất nhiều kiến thức, cho em hiểu thế nào là tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ luôn khắc ghi những kỉ niệm êm đẹp đó. Mãi nhớ.
*Ryeo*
Bạn tham khảo bài văn dưới đây nhé!
Ngôi trường của em không rộng lắm nhưng rất đẹp và tràn ngập niềm vui, được bao bọc bởi bức tường gạch cao chừng hai mét. Từ xa, ngôi trường như một lâu đài nhỏ ẩn hiện dưới vòm cây xanh. Rồi bác cổng trường hiện ra, bác đứng uy nghiêm như người lính gác bảo vệ môi trường. Cũng như mọi ngày, bác dang rộng cánh tay như trang sách màu xanh đón chúng em vào kho tàng khám phá tri thức. Ngước lên là tấm biển xanh ghi tên trường. Cái tên ấy đã in dậm vào tâm trí chúng em và cũng bao lần chúng em đã hãnh diện giới thiệu nó. Cảnh trường vẫn vậy nhưng sao hôm nay em thấy nó thân thương đến lạ! Bầu trời hôm nay như cao hơn như trong xanh hơn, nó như một chiếc dù xanh khổng lồ mà ai đó đã bỏ quên. Khoảng sân rộng được đổ bê tông, nơi đây em đã cùng các bạn tham gia biết bao hoạt động bổ ích, nó đã đón đưa bao thế hệ học sinh ... Ngay giữa khoảng sân là các cột cờ cao vời vợi đang trầm ngâm suy nghĩ với lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong gió như bàn tay không lồ vẫy chào tạm biệt chúng em. Phía góc sân, bác phượng Vĩ gầy gò, thân sù sì như một cụ già cũng đã nở hoa đỏ rực như bó đuốc khổng lồ cháy giữa trời. Dưới góc phượng này, trên chiếc ghế đá mát rượi, chúng em đã từng ngồi đọc bài, ôn bài, đã từng bắt những nụ phượng chưa nở lấy canh hoa kết thanh những cánh bướm đỏ thắm, lấy nhị để chơi trò chọi gà ... Em đặt tay lên thân phượng để ghi lại dấu ấn của mình. Và đây là những bồn hoa, cây cảnh xanh tốt đã bao lần chúng em tưới nước, nhổ cỏ. ... nay xin gửi gắm lại bàn tay các em lớp dưới chăm sóc tiếp. Ngước nhìn lên các dãy nhà, em có cảm giác gần gũi quá. Mỗi hành lang, bậc cầu thang đều ghi biết bao dấu ấn của em. Đây là dãy nhà hiệu bộ, nơi làm việc của các thầy cô, kia là phòng đội, phòng thư viện, nơi đây đã ghi dấu ấn em cùng các bạn đã sinh hoạt, đọc sách và tìm tài liệu.... Vài bước nữa là đến phòng tin học, phòng tiếng anh. Em rảo bước trên hành lang các lớp học, ánh nắng sớm mai cũng buồn bã không muốn dạo chơi nữa. Em ngước nhìn tấm biển ghi tên từng lớp, lớp 5D, tổ ẩm của chúng em đây rồi. Anh bảng đen hàng ngày vui vẻ là thế nhưng hôm nay cũng có vẻ trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối lớp học, bác đồng hồ uể oải tích tắc tích tắc như không muốn thời gian trôi đi nữa. Em ngắm nhìn tất cả, lòng tràn ngập bâng khuâng, xao xuyến. Nhắm mắt lại, em vẫn có thể hình dung vị trí mọi đồ vật trong lớp cũng như chỗ ngồi của từng bạn. Chính nơi đây, chúng em đã được khám phá biết bao tri thức, học bao điều hay lẽ phải. Ngồi vào chỗ, nghe cô giáo dặn dò, bạn nào cùng rưng rưng nước mắt muốn nói với cô thật nhiều điều, muốn xin lỗi cô về những lỗi lầm của mình nhưng hình như ai cũng nghẹn ngào không nói nên lời. Rồi tiếng trống trường cũng vang lên, tiếng trống đã gợi cho em nhớ lại những gì thiêng liêng nhất trong ngày đầu tiên khi bước chân tới ngôi trường này. Bác đứng đó như một nhân chứng, chứng kiến tất cả những nỗ lực, cố gắng của chúng em. Chúng em yên lặng ngồi ôn lại kỉ niệm tuổi học trò dưới mái trường tiểu học thân yêu buổi học cuối năm trôi qua với sự luyến tiếc.
Năm năm qua đi, ngôi trường tiểu học đã gắn bó, đón đưa em biết bao buổi đi về, nơi thầy cô đã dạy dỗ sưởi ấm trái tim em, nơi lưu lại trong tâm hồn em nhiều tình cảm nồng thắm. Những kỉ niệm ấy sống mãi trong tim em không bao giờ phai nhạt.
tk:
-Miêu Tả Về Người Bạn Thân:
My best friend in high school is Lan. Lan sits next to me in class, eats with me at break time, and hangs out with me after school. She has beautiful and long hair; my mother always says that I need to pay more attention to my hair so it can be pretty as hers. I am good at English while Lan is excellent in Math, therefore we can help each other every time one of us has trouble in understanding those subjects. Besides our study, Lan is always by my side whenever I feel upset. I tell her everything, and only she can know my true feelings. We have been best friends since our young age, and I will keep this friendship forever.
Đồ Ăn Và Thức Uống Yêu Thích
When it comes to enjoyment, what I find the most interesting is to go traveling to different places and try the local cuisine there. In my journeys, I was strikingly impressed by many kinds of food, one of which is crispy pancake - also known as Banh Xeo. The ingredients to make flour mixture include rice flour, coconut cream, turmeric, onions and salt, mixed with water. The batter is then added into a frying pan brushed with vegetable oil and forms a thin pancake. After about two minutes, the cooker will scatter some pork, shrimps and sprouts on half of the cake then fold it in half to cover the filling and cook for thirty seconds. The dish is often served with traditional sauce made from fish sauce mixed with lemon, garlic and chilli. An interesting feature about Banh Xeo is the way people eat them. The pancake will be cut into two to three pieces and rolled in sheets of rice paper together with some lettuces. The roll is dipped into the prepared sauce, which creates a stunning combination of flavor. In one bite, customers can feel the crispness, a little bit sweetness, fat and freshness of the vegetables and just want to eat more. To sum up, coming to Vietnam, if you want to explore the culinary culture here, Banh Xeo will be an amazing experience that should not be missed.Next, my favorite drink is Coca-Cola. It is a carbonated, sweetened soft drink and is the world’s best-selling drink. A popular nickname for Coca-Cola is Coke. I often drink Coca to meet my thirst. In addition, I also drink it when eating fast or greasy foods like fried chicken, French fries, hot pot dishes,… Although Coca is delicious, it is harmful to health. If you drink a lot, you will be deficient in vitamins, obese, prone to cardiovascular diseases,… Coke is bad, but I still like its taste. Therefore, I only drink when I really crave it. You should also not drink this type of water too much to avoid harm to your health.
Các từ in đậm dưới đây miêu tả đặc điểm của ngôi nhà, khu vườn, căn nhà, nước, đánh nhau, lá cây, quát, nghịch
CÁC BẠN ƠI MÌNH GHI NHẦM CHỮ KHỒN KHÔNG PHẢI ĐÂU NHÉ MÀ LÀ CHỮ KHÔNG NHÉ!!!!!!!!!!
^-^
Thảo rất yêu quê hương mình. Nơi đó có biết bao kỉ niệm đẹp của Thảo với người thân, với bạn bè. Đó là những buổi đi chăn trâu, thả diều, xem đom đóm bay. Thảo luôn mong đến kì nghỉ hè để được về quê.
Sửa lại:
Thảo rất yêu quê hương mình. Nơi đó có biết bao kỉ niệm đẹp của Thảo với người thân, với bạn bè. Đó là những buổi đi chăn trâu, thả diều, xem đom đóm bay. Thảo luôn mong đến kì nghỉ hè để được về quê.
Lucas thân mến!
Nhận được thư này chắc cậu ngạc nhiên lắm. Cậu không biết tớ là ai đâu. Tớ xin tự giới thiệu tên tớ là Mai Phương Anh– là học sinh lớp 10C1 trường THPT Chuyên Hà Nôi-Ams. Tớ được biết cậu qua báo Nhi Đồng và được biết về đất nước Canada tươi đẹp của cậu. Tớ rất háo hức muốn biết thiếu nhi nước Canada thích chơi những trò chơi gì? Trường tiểu học của cậu học những môn nào? Còn tớ, tớ học khối văn sử địa , ngoài ra còn rất nhiều môn học lí thú khác. Đất nước Canada của cậu chắc có nhiều cảnh đẹp nổi tiếng phải không? Khi nào cậu hãy giới thiệu cho tớ về một cảnh đẹp ở đất nước của cậu nhé! Còn ở Việt Nam có rất nhiều cảnh đẹp nhưng tớ sẽ kể cho cậu về Hồ Gươm.
Từ trên cao nhìn xuống, hồ trông như chiếc gương khổng lồ hình bầu dục. Cầu Thê Húc màu son, cong như con tôm. Dẫn vào Đền Ngọc Sơn cổ kính. Bên trong đền thờ trưng bày một cụ Rùa to khổng lồ. Lúc nào trong đền cũng khói hương nghi ngút như dẫn ta về với câu chuyện “Sự tích Hồ Gươm”. Xung quanh hồ có những bác Si già cổ kính, những chị Liễu yểu điệu soi mình xuống mặt hồ. Chiều chiều, người già, trẻ nhỏ đi tập thể dục, hít thở không khí trong lành của Hồ Gươm. Tối đến, Hồ Gươm trông huyền ảo hơn vì được trang trí những chùm đèn đủ màu sắc. Thích chưa nào. Chưa hết đâu, con người Việt Nam thanh lịch và vô cùng mến khách.
Nếu có dịp sang Việt Nam du lịch, tớ sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên cho cậu. Tớ cũng mong một lần được tới thăm đất nước Canada của cậu để được tìm hiểu về văn hoá cũng như con người cở đất nước cậu. Trả lời thư sớm nhé! Chúc cậu học giỏi.
Bạn mới quen
Phương Anh
Xin lỗi bạn mk ko có bạn thân ở nước ngoài
nên ko tả được
#sakura#
#syaoran#
bạn có thể tham khảo ở sách văn lớp 7 và bài viết giải nhất UPU năm ngoái nha hay lắm
Là sao em ?
Nơi DẤU YÊU ??? ---> nơi dấu yêu của mình là quê hương hoặc cũng có thể là căn phòng của mình nên mình sẽ tả về hai thứ đó nhé :)))) không liên quan lắm nhưng mà OK .
Quê hương :
Quê hương em mới tươi đẹp làm sao! Những con đường làng quanh co trải dài tít tắp. Hai bên đường là những lũy tre xanh rì rào trong gió. Con đường đất trải dài đến vô tận. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở quê hương em đều có những vẻ đẹp rất riêng. Xuân về quê em như thay áo mới, màu sắc của chồi non của hoa màu bung nở rực rỡ làm lên một vùng đất trời tràn ngập sức sống. Những ngày hè, tiếng ve kêu râm ran trên vòm cây xanh lá. Cây đa nơi đầu đình là nơi đông người tập trung nhất. Nào trẻ con, người già, tiếng cười đùa rôm rả vang vọng khắp không gian làng quê, những bóng cây xanh như mở ra một khoảng trời xanh mát mới, không còn cái nóng như thiêu đốt của nắng hạ mà chỉ còn những cơn gió, những câu chuyện trò của trẻ nhỏ, người già. Chiều chiều, trên những cánh đồng lúa vàng là những đàn cò bay lả bay la. Những cơn gió hè mang theo hương đồng cỏ nội bay đi khắp con đường làng. Hương lúa mới quyện vào mùi đất đai như một dấu ấn tuyệt vời nhất mà em chẳng thể nào quên nơi quê hương mình. Thu sang, lá vàng lại làm cho bức tranh quê thêm bao phần thơ mộng, khung cảnh ấy gợi lên những rung động, những hoài niệm thân quen. Đông về, không gian yên lặng và chỉ còn tiếng rít của những cơn gió buốt lạnh. Cây cối khi ấy gầy gò và yếu ớt nhưng vùng đất ấy vẫn âm thầm cố gắng nuôi trong mình dòng chảy tràn trề nhựa sống để rồi khi xuân sang lại thêm phần rực rỡ, sáng tươi. Quê hương! Hai tiếng gọi ấy thật thân thương và gần gũi. Mảnh đất ven bờ sông Hồng được nhận biết bao phù sa, làm lên vùng quê trù phú và màu mỡ, đẹp đẽ đến như vậy. Ôi, em yêu biết mấy quê hương tươi đẹp của mình!
Tả về căn phòng của mình:
Mỗi chúng ta, ai cũng có một nơi đã chứng kiến ta sinh ra và nâng bước cho ta lớn khôn, trưởng thành. Nơi ấy là nhà, là nơi có mẹ cha luôn yêu thương, chở che cho ta. Nơi ấy là bến đỗ bình yên trong cuộc đời cho ta trở về. Và tại nơi ấy, mẹ cha đã ưu ái dành cho tôi một không gian riêng- đó là một căn phòng.
Nhà tôi có hai tầng, cha mẹ dành cho tôi một căn phòng ở tầng hai. Căn phòng ấy tuy không rộng lắm, chỉ tầm hai mươi mét vuông nhưng thoáng mát và sạch sẽ vô cùng. Căn phòng ấy được lát đá hoa và còn được đôi bàn tay khéo léo của mẹ dán giấy hoa trang trí nên càng đẹp hơn. Ở trên bức tường, còn có bức ảnh hồi còn nhỏ của tôi trông mới thật ngộ nghĩnh, đáng yêu làm sao và bức ảnh chụp cả gia đình tôi đi du xuân ở Đà Lạt hồi đầu năm ngoái nữa. Ở chính giữa phòng là chiếc giường bằng gỗ được bố đặt làm cho tôi, đủ cho tôi nằm. Ngay phía trên chiếc giường là cửa sổ bằng gỗ lim mà tôi thường xuyên mở ra đê hóng gió, tận hưởng ánh mặt trời mỗi sớm mai và để cảm nhận vẻ đẹp tuyệt diệu của thiên nhiên. Phía cuối giường là chiếc tử đựng quần áo hình chữ nhật, gồm có hai ngăn, để tôi có thể thoải mái đựng quần áo. Cạnh chiếc tử đựng qần áo là bàn học- trên đó có chiếc cặp, ít sách vở cùng cái đèn học mà mẹ luôn nhắc nhở tôi sau khi học xong, phải sắp xếp thật gọn gang, ngay ngắn. Ở ngay cạnh cửa ra vào còn có chiếc tử đựng sách giáo khoa, sách tham khảo, truyện tranh, truyện ngắn, tiểu thuyết của Việt Nam và cả nước ngoài mà bố mẹ tặng cho tôi, mỗi khi rảnh rỗi tôi lại lấy ra đọc, để thư giãn và mở rộng kiến thức.
Mỗi ngày, tôi đều dọn dẹp, lau phòng để căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp. Mỗi khi đi học về, tôi luôn nhớ lời mẹ dặn, treo quần áo và để cặp sách đúng chỗ. Ở ngay cạnh chiếc cửa sở, tôi còn đặt một chậu xương rồng nhỏ đồng thời, tôi luôn mở cửa sổ để căn phòng mát mẻ và thoáng hơn.
Căn phòng ấy là nơi lưu giữ kết bao kỉ niệm của tôi. Ở đó, tôi đã được sống trong bàn tay yêu thương, chăm sóc của mẹ, của cha. Và rồi, dù mai tôi có đi xa, đặt chân đến đâu đi chăng nữa thì khi trở về, căn phòng ấy vẫn mãi ăm ắp kỉ niệm ấu thơ, mãi đong đầy yêu thương. Tôi yêu căn phòng nhỏ ấy của mình biết bao!