Read the following passage and mark the letter A, B, C, or D on your answer sheet to indicate the correct answer to each of the questions.
In many experience, freshmen today are different from those I knew when I started as a counselor and professor 2 years ago. College has always been demanding both academically and socially. But students now are less mature and often not ready for the reponsibility of being in college.
It is really too easy to point the finger at parents who protect their children from life’s obstacle. Parents, who handle every difficulty and every other responsibility for their children writing admission essays to picking college courses, certainly may contribute to their children’s lack of coping strategies. But we can look even more broadly to the social trends of today.
How many people do you know who are on medication to prevent anxiety or depression? The number of students who arrive at college already medicated for unwanted emotions has increased dramatically in the past 10 years. We, as a society, don’t want to “feel” anything unpleasant and we certainly don’t want our children to “suffer”.
The resulting problem is that by not experiencing negative emotions, one does not learn the necessary skills to tolerate and negotiate adversity. As a psychologist, I am well aware of the fact that some individuals suffer from depression and anxiety and can benefit from treatment, but I question the growing number of medicated adolescents today.
Our world is more stressful in general because of the current economic and political realities, but I don’t believe that the college experience itself is more intense today than that of the past 10 years. What I do think is that many students are often not prepared to be young “adults” with all the responsibilities of life.
What does this mean for college faculty and staff? We are required to assist in the basic parenting of these students – the student who complains that the professor didn’t remind her of the due date for an assignment that was clearly listed on the syllabus and the student who cheats on an assignment in spite of careful instructions about plagiarism.
As college professors, we have to explain what it means to be an independent college student before we can even begin to teach. As parents and teachers we should expect young people to meet challenges. To encourage them in this direction, we have to step back and let them fail and pick themselves up and move forward. This approach needs to begin at an early age so that college can actually be a passage to independent adulthood.
What is probably the writer’s attitude in the passage?
A. Indifferent
B. Critical
C. Praising
D. Humorous
Đáp án B
Kiến thức: đọc hiểu
Tạm dịch: Thái độ của người viết trong đoạn văn là gì?
A. Không quan tâm B. Phê phán
C. Khen ngợi D. Hài hước
Thông tin: It is really too easy to point the finger at parents who protect their children from life’s obstacle. Parents, who handle every difficulty and every other responsibility for their children writing admission essays to picking college courses, certainly may contribute to their children’s lack of coping strategies.
Dịch bài đọc:
Theo nhiều kinh nghiệm, tân sinh viên ngày nay khác với những gì tôi biết khi tôi bắt đầu làm cố vấn và giáo sư cách đây 2 năm. Trường cao đẳng luôn luôn đòi hỏi học vấn và xã hội. Nhưng bây giờ sinh viên ít trưởng thành hơn và thường không sẵn sàng cho việc chịu trách nhiệm về việc học ở trường đại học.
Thật là quá dễ dàng để chỉ ngón tay vào các bậc cha mẹ bảo vệ con mình khỏi trở ngại của cuộc sống. Cha mẹ, người xử lý mọi khó khăn và mọi trách nhiệm khác cho con của mình khi viết bài tiểu luận nhập học để chọn các khóa học đại học, chắc chắn có thể góp phần làm cho trẻ thiếu các chiến lược đối mặt với khó khăn. Nhưng chúng ta có thể nhìn sâu hơn vào xu hướng xã hội của ngày hôm nay.
Bạn biết bao nhiêu người đang dùng thuốc để tránh lo lắng hoặc trầm cảm? Số sinh viên đến trường đã dùng thuốc vì những cảm xúc không mong muốn đã tăng đáng kể trong 10 năm qua. Chúng ta, như một xã hội, không muốn "cảm thấy" bất cứ điều gì khó chịu và chúng ta chắc chắn không muốn con cái chúng ta "chịu đựng".
Kết quả là do không trải qua những cảm xúc tiêu cực, người ta không học các kỹ năng cần thiết để dung thứ và vượt qua nghịch cảnh. Là một nhà tâm lý học, tôi nhận thức được thực tế là một số cá nhân bị trầm cảm và lo lắng và có thể được hưởng lợi từ điều trị, nhưng tôi đặt câu hỏi về số lượng ngày càng tăng của thanh thiếu niên đang dùng thuốc hôm nay.
Thế giới của chúng ta nói chung căng thẳng hơn vì những thực tế kinh tế và chính trị hiện nay, nhưng tôi không tin rằng ngày nay sinh viên chịu đựng sự căng thẳng ở trường đại học ngày nay lớn hơn so với 10 năm trước. Những gì tôi nghĩ là nhiều sinh viên thường không được chu n bị để trở thành "người lớn" với tất cả các trách nhiệm của cuộc sống.
Điều này có nghĩa gì đối với giảng viên và viên chức ở đại học? Chúng ta buộc phải hỗ trợ việc nuôi dạy cơ bản cho những học sinh này – những người than phiền rằng vị giáo sư đã không nhắc nhở cô về thời hạn cho bài tập được liệt kê rõ ràng trong chương trình học và những người lừa dối làm bài tập mặc dù hướng dẫn c n thận về đạo văn.
Là các giáo sư đại học, chúng ta phải giải thích ý nghĩa của một sinh viên đại học độc lập là gì trước khi chúng ta có thể bắt đầu giảng dạy. Là cha mẹ và giáo viên, chúng ta nên mong đợi những người trẻ tuổi gặp những thách thức. Để khuyến khích họ theo hướng này, chúng ta phải lùi lại và để cho họ thất bại, tự đứng lên và tiến lên phía trước. Cách tiếp cận này cần phải bắt đầu từ khi còn nhỏ để trường đại học có thể thực sự là một sự chuyển tiếp sang tuổi trưởng thành độc lập.