K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

I. ĐỌC - HIỂU.Đọc đoạn trích        Sau khi tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được cơ hội việc làm phù hợp nên cũng có nhiều áp lực. Thời gian đầu, tôi phải chấp nhận làm những công việc tạm bợ, không liên quan đến ngành mình học…      Người ta vẫn nói: “Muốn thành công phải chơi với những người thành công” và thực tế khi đó tôi không thể gặp gỡ, kết giao được với những người thành công....
Đọc tiếp

I. ĐỌC - HIỂU.
Đọc đoạn trích 

       Sau khi tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được cơ hội việc làm phù hợp nên cũng có nhiều áp lực. Thời gian đầu, tôi phải chấp nhận làm những công việc tạm bợ, không liên quan đến ngành mình học…

      Người ta vẫn nói: “Muốn thành công phải chơi với những người thành công” và thực tế khi đó tôi không thể gặp gỡ, kết giao được với những người thành công. Nhưng tôi có suy nghĩ là không chơi được với họ ở ngoài đời thì mình sẽ kết bạn với họ thông qua những trang sách.

      Thế nên tôi tìm đọc rất nhiều những cuốn sách về những người thành công trên thế giới, để hiểu về cuộc đời và sự nghiệp của họ, hiểu được những tư tưởng, hành động và suy nghĩ về những bí quyết thành công của họ và cuối cùng tôi đã “chơi” được với rất nhiều người giỏi, thành đạt không những ở Việt Nam mà còn rất nhiều doanh nhân, chính trị gia nổi tiếng trên thế giới. Chính những điều đó đã khơi dậy niềm đam mê kinh doanh trong tôi, thôi thúc tôi phải học tập và làm việc nhiều hơn để trở thành một người có ích cho xã hội, cho đất nước.

       Từ đó tôi nhận thấy mình phải làm những việc lớn lao hơn. Tôi khởi nghiệp từ những cơ sở kinh doanh rất nhỏ ở một số lĩnh vực dịch vụ.

        Đến năm 2008, tôi quyết định thành lập Kosy và trong suốt quãng thời gian qua, vấp ngã cũng nhiều và rồi lại tự mình đứng dậy, để rồi sau đó tôi nhận ra rằng “chính cái đầu của mình quyết định cho số phận của mình”.

                                                                  (Bảo Quyên, Trích bài phỏng vấn TS Nguyễn Việt Cường, http://cafebiz.vn)

** TS Nguyễn Việt Cường là người sáng lập, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Kosy – tập đoàn 2 lần được nhận danh hiệu “Thương hiệu Mạnh Việt Nam”, hoạt động trong các lĩnh vực bất động sản, xây dựng, năng lượng tái tạo và công nghệ thông tin.
Thực hiện các yêu cầu sau:

Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 2. Theo đoạn trích, khi bắt đầu khởi nghiệp, TS Nguyễn Việt Cường đã có suy nghĩ gì về việc kết bạn? 

Câu 3. Anh/Chị hiểu như thế nào về ý kiến “chính cái đầu của mình quyết định cho số phận của mình”?
Câu 4. Anh/Chị rút ra những bài học gì từ chia sẻ của TS. Nguyễn Việt Cường được thể hiện trong đoạn trích?

II. LÀM VĂN
       Từ nội dung đoạn trích ở phần Đọc hiểu, hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của anh/chị về vai trò của tinh thần cầu tiến và không ngừng học hỏi đối với mỗi người.

 


                                                       

 

0
13 tháng 9 2018

Đáp án: D

9 tháng 10 2019

Đáp án D

11 tháng 6 2018

Chọn đáp án C

Nếu là chị A e sẽ vẫn đi làm và cố gắng giải thích, thuyết phục để bố mẹ hiểu và tôn trọng quyết định của mình là làm ở đâu cũng tốt miễn là bản thân mình thực sự cố gắng.

2 tháng 6 2017

Chọn đáp án C

Nếu là chị A e sẽ vẫn đi làm và cố gắng giải thích, thuyết phục để bố mẹ hiểu và tôn trọng quyết định của mình là làm ở đâu cũng tốt miễn là bản thân mình thực sự cố gắng.

28 tháng 7 2017

Đáp án: C

Hãy hướng sự quan tâm của bạn tới những việc bạn có thể làm thay vì nghi hoặc khả năng của bản thân. Thực tế cho thấy, chúng ta chẳng đạt được bất cứ điều gì nếu cứ luôn miệng nói rằng mình không làm được. Khi phải đối mặt với khó khăn, hãy tự nhủ rằng mọi rắc rối sẽ được giải quyết, từ đó, nỗ lực tìm giải pháp cho vấn đề. Đó chính là cách tạo ra sự khởi...
Đọc tiếp

Hãy hướng sự quan tâm của bạn tới những việc bạn có thể làm thay vì nghi hoặc khả năng của bản thân. Thực tế cho thấy, chúng ta chẳng đạt được bất cứ điều gì nếu cứ luôn miệng nói rằng mình không làm được. Khi phải đối mặt với khó khăn, hãy tự nhủ rằng mọi rắc rối sẽ được giải quyết, từ đó, nỗ lực tìm giải pháp cho vấn đề. Đó chính là cách tạo ra sự khởi đầu tốt đẹp. Hãy nhớ rằng thành công trong cuộc sống luôn đi kèm với những câu khẳng định như: “Tôi có thể” hoặc “Tôi sẽ làm được”, và hành động bao giờ cũng tạo ra điều kì diệu. Đừng ngồi đó chờ đợi mộng tưởng biến thành sự thật. Khi đã nỗ lực hết mình, dù có thất bại, bạn cũng không phải tiếc nuối. Thất bại khiến bạn không chỉ rút ra bài học kinh nghiệm mà còn hiểu được giá trị của thành công. Bạn thực sự thất bại khi chưa thử mọi cơ hội mà bạn đang có. Khi thực sự muốn làm một điều gì đó, chắc chắn sẽ có cách để bạn làm được. Điều quan trọng là bạn phải xem xét các khả năng để tạo ra cơ hội chứ không phải lãng phí thời gian để mổ xẻ những trách nhiệm của mình.

Nêu nội dung của đoạn trên

0
...
Đọc tiếp

Phần I. Đọc hiểu (3,0đ): Đọc đoạn trích dưới đây và thực hiện các yêu cầu:​

Giữ cho khung cửa sổ của mình trong sáng là công việc của chính bạn. Tôi hay bất cứ ai cũng có thể hỗ trợ ít nhiều, nhưng không ai có thể làm thay bạn công việc quan trọng này.​

Quyền lựa chọn giờ đây hoàn toàn thuộc về bạn. Bạn có thể để mặc khung cửa sổ của mình nguyên trạng như vậy với bụi bặm hay những vết ố màu của thời gian. Bạn có thể chấp nhận cứ mãi mãi đứng sau khung cửa sổ mờ mịt nhạt nhòa để nheo mắt nhìn ra một thế giới mà bạn không thể nào hiểu những gì đang xảy ra trong đó. Và cứ như thế, bạn sẽ sống một cách thụ động, tuyệt vọng, chán nản mà không bao giờ tìm thấy niềm vui. Bạn sẽ chỉ gặt hái được những kết quả nhỏ nhoi so với khả năng tiềm tàng của  mình mà lẽ ra với khả năng đó, bạn hoàn toàn có thể đạt được điều vĩ đại hơn.​

Khi cầm chiếc giẻ lau để bắt đầu công việc “làm sạch mới và tinh khôi” ô cửa sổ của mình, bạn sẽ thấy được ý nghĩa công việc mà bạn đang làm.​

Một ô cửa sổ tinh khôi, sáng trong sẽ làm bạn thanh thản, hạnh phúc và tràn đầy sinh lực. Cả một thế giới mới mẻ nằm gọn trong mắt bạn, qua ô kính sáng ngời. Bạn sẽ thấy muốn được sống, được làm việc, được phấn đấu, được cho đi và được chia sẻ.​

Bạn bắt đầu đặt ra cho mình các mục tiêu và  không ngừng nỗ lực làm việc, phấn đấu để thực hiện nó. Lúc đó, niềm tin trong bạn mới thực sự bắt đầu trào dâng.​

Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản.​

Câu 2. Theo tác giả văn bản, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta “chấp nhận cứ mãi mãi đứng sau khung cửa sổ mờ mịt nhạt nhòa để nheo mắt nhìn ra một thế giới” mà bản thân mỗi chúng ta “không thể nào hiểu những gì đang xảy ra trong đó”?​

Câu 3. Theo anh/chị, vì sao tác giả văn bản lại cho rằng: “Giữ cho khung cửa sổ của mình trong sáng là công việc của chính bạn. Tôi hay bất cứ ai cũng có thể hỗ trợ ít nhiều, nhưng không ai có thể làm thay  bạn công việc quan trọng này”?​

Câu 4. Anh/chị có đồng tình với ý kiến: “Khi cầm chiếc giẻ lau để bắt đầu công việc “làm sạch mới và tinh khôi” ô cửa sổ của mình, bạn sẽ thấy được ý nghĩa công việc mà bạn đang làm” không? Vì sao?​

0
26 tháng 12 2021

d

27 tháng 12 2021

c

                                                         Người giỏi không phải là người làm được tất cả mọi thứTuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.Anh dành nhiều thời gian hơn...
Đọc tiếp

                                                         Người giỏi không phải là người làm được tất cả mọi thứ

Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.

Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao. Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.

Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn.

James tự hỏi không biết có phải nguyên nhân là do nhân viên từ chối làm thêm việc hay không. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Đã đến lúc cần tìm đến Jones.

– Chào anh bạn, – James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.

– Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Mọi thứ ra sao rồi?

– Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.

Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Anh hỏi dò:

– Hay lắm! Công việc vẫn diễn ra tốt chứ?

James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Brooklyn cho ngay ngắn:

– Khởi đầu thì khá tốt. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. – Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.

– Phải, phải rồi… – Jones nói.

– Nghĩa là sao? Cậu cũng từng bị như thế à? Tớ tưởng sau vụ rắc rối với Jennifer, mọi chuyện của cậu sẽ thuận buồm xuôi gió chứ?

Jones lắc đầu:

– Không phải thế đâu. Đó chỉ mới là khởi đầu thôi.

– Chỉ là khởi đầu thôi sao?

– Đúng vậy. Sau đó, tớ còn học thêm từ Jennifer vài điều nữa trước khi biết cách giao việc sao cho hiệu quả. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson.

– Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi?

– Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn.

Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: “Ổn cả”. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.

– Vậy thì vấn đề nằm ở đâu cơ chứ? – James tỏ ra sốt ruột.

– Chưa đâu, chưa có vấn đề gì đâu.

Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: “Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!”.

James tò mò hỏi:

– Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng. Jones bật cười:

– Ồ, không đâu. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. “Tôi làm ông thất vọng ư?”, cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. “Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!”.

Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian.

– Rồi sao nữa?

– Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: “Thực tế là tôi đã không hề biết. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?”. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.

James nhăn mặt:

– Trời ạ, vậy cuối cùng cậu làm sao? Jones nhún vai:

– Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.

James gật đầu, đứng lên và vỗ nhẹ lên vai Jones:

– Mọi chuyện cũng không đến nỗi quá phức tạp nhỉ? Jones lắc đầu:

– Không đơn giản đâu. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm.

James cảm thấy rất vui. Câu chuyện của Jones giúp anh học được rất nhiều điều, không chỉ từ những sai lầm của bản thân mình mà còn cả từ những sai lầm của Jones.

Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:

Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể thời hạn hoàn thành công việc.

Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Quả là một số việc có yêu cầu rất khắt khe về thời gian và điều đó tạo cho anh nhiều áp lực xen lẫn lo âu.

Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.

Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.

Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Thật là tuyệt!

Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế.

Để trả lời, James chỉ mỉm cười và choàng tay qua vai vợ nói:

– Mọi chuyện thay đổi rồi em à!

Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi – một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình.

Đến chiều chủ nhật, vợ chồng anh mời gia đình Jones sang thưởng thức buổi nướng thịt ngoài trời. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.

– Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. – Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn.

James tung một quả nho lên không rồi dùng miệng đón lấy:

– Cảm ơn cậu, Jones ạ, – anh nói, – vì mọi thứ!

 

                                        Các bạn đọc rồi đánh giá giùm mình nha !

2
22 tháng 9 2021

hay bn ạ

6 tháng 4 2022

hay lắm lun