WHEN OLYMPIC TOKYO GO BAck ? TRA LOI BANG TIENG ANH
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Dear Dr. Jones,
Today I got up really late and my body is tired, I feel hot, my nose is running, I can't do anything right now. I want to take some medicines, but I'm afraid that it will be worse, but I'm too busy to go to the doctor.
Please write back!
Thanks, Mary.
Trên là thư của bệnh nhân nha bạn!
Dear Mary,
I know your problem, you have a flu. You should buy some medicines, you can take some advice from the shopkeeper. I don't know how worse you flu is but I want you to take some rest, eat hot soup and don't doing anything!
I hope you will be better soon!
Jones.
Chúc bạn làm tốt!
The saddest day, may be the day I was paralyzed in the white hospital and closed all the blue sky outside, closed the dream, as the bird broke wings in the blue sky wide. It's probably the day when someone will get used to them and will never see them again. They can only hold back memories of them, look in the breath of their past and pass over the cold grave.
Maybe today is the saddest day. Why? Because I do not know why I'm sad, just to be sad, endless sad. Tomorrow morning, every day, when the clock bell rings and I roll up the bed, when the moments in life come to me, tomorrow is a sad day, a busy day. And think, not that, yesterday was not the most sad day, must be today, or maybe next must be another day.
When I recall, only my sadest day, the day I was sad, sad, endless sad, but sad is not described. And so, he obediently lies in his chest, at some point, memories overflow, it will rise again and then I will still be sad.
Dịch bài:
Ngày buồn nhất, có thể là ngày mình nằm liệt trong bệnh viện màu trắng và khép lại tất cả khoảng trời trong xanh ngoài kia, khép lại bao mơ ước, như con chim gãy cánh trên bầu trời xanh rộng. Có thể là ngày mà một người nào đó thân quen với mình ra đi và sẽ chẳng bao giờ gặp họ được nữa. Chỉ có thể ôm ấp hồi tưởng về họ, tìm trong hơi thở của quá khứ về họ và qua ngôi mộ lạnh tanh im ắng.
Có thể hôm nay là ngày buồn nhất. Vì sao ư? Vì mình không biết tại sao mình buồn, chỉ là thấy buồn lắm, buồn vô tận. Rồi sáng ngày mai, như mọi ngày, khi chiếc chuông đồng hồ reo lên và mình lật chăn dậy, khi những khoảnh khắc trong cuộc sống tạt đến với mình, lại thấy ngày mai là một ngày buồn, một ngày bận rộn. Và nghĩ, không phải đâu, ngày hôm qua vẫn chưa buồn nhất, phải là ngày hôm nay, hoặc có thể sắp tới phải là một ngày nào khác.
Khi nhớ lại, chỉ biết ngày buồn nhất của mình, là ngày mình rất buồn, buồn lắm, buồn vô tận, nhưng là buồn không diễn tả được. Và cứ thế, nó ngoan ngoãn nằm im trong lồng ngực mình, đến một lúc nào đó, có kỷ niệm tràn về, nó lại trỗi dậy và khi đó mình sẽ vẫn buồn.
activity là hoạt động
sometimes là thường thường
weekend là ngày nghỉ cuối tuần
Nguyễn Khánh An Nhiên :
Dịch :''friend'' là :'' bạn bè ( chỉ số ít )
Còn :''friends'' là ''bạn bè ( chỉ số nhiều ) bạn nhé
YEAR TWO THOUSAND AND TWENTY ONE
You ask: when olympic tokyo go back ?
What i said ?
Yeah,I don't know :)