K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

20 tháng 2 2019

mai an tiem from vn

20 tháng 2 2019

Mai An Tiem was an adopted son of 17th King Hung. He was talented and that was why he was highly considered by people and received many favors from the king. Once he said " Present means worry, gift means dept" and that provoked his father's anger. In spite of many pieces of advice from the whole court officials, there was an order that An Tiem and his family had to be deported to an isolated island in the far, far ocean without any belongings.
Fade came to those unlucky people. An Tiem's family was left in the island with nothing but a blunt sword, a clay pot and food that was only enough for them in five days. The wife sunk in sorrows and sobbed while the husband were releasing her and manly declared that they could make everything by their hands.
Life in remove place was so hard that both young and adult in the unfortunate family had to catch fish, oyster and also wild greens to remain life. Later the fruit was out of the season, fish in the sea could not be caught without net, bird was watchful over the trap. What they owned at this time was just some wild greens cultivated by the husband.
One early morning, An Tiem heard the sounds of birds in a distance then he just walked out to see the scene but the birds were frighten and flew high above in confusion and left a small piece of melon with bright red pulp and black tiny seeds. " It was absolutely good for birds. It must be the same for Man" he thought " Why don't I do something with those tiny seeds?" Its fresh and sweet taste seemed to make him believe that his decision was right. With a blunt sword he ploughed a small piece of land and sowed it with the seeds.
Time passed by; the man now was look happy and hopeful when travelling his eyes over the verdant and luxuriant plants sprawling on the sand. All people in the family looked for the coming day that their lianas bear fruit and the fruit got bigger and bigger... One morning the family was woke by the sounds of bird. An Tiem came out into the sand and found one of the melon was half-eaten and showing the bright red color of its pulp. He brought it home then and cut a small piece to each person in the family. The melon taste was so good that everyone d it but the rest of it was only consumed at noon when they felt that what they had eaten in the morning was unharmful to them.
Thank to this kind of fruit, life in the island now was much better. Melon was cultivated, harvested season by season. Every time An Tiem himself also dropped some fruits with his name curved over their skin into the ocean for the desire of sharing the happiness and looking for a way to the mainland.
Later there were some merchants who got into the island and asked for exchanging tools as well as food for the kind of fruit they had picked up in the sea.
Hung king somewhat felt regretful that he had put his son a death until the day he was offered a melon and broken the news that An Tiem and his family weren't only alive but also cultivated a precious melon in the island. After that a favor was granted to bring An Tiem and his family back to the court as an honor to the country.
From that time on this kind of fruit - Watermelon - was commonly planted but it was said that those melons from Nga Son Island where An Tiem first cultivated it were the best ones.

20 tháng 4 2020

Once up a time, there was a beautiful princess. She lived in a very big castle. She was unhappy because she couldn’t walk. One day, a prince visited the castle and met the princess He wanted to help her. He gave her an apple and said, “This magic apple can make you walk. The princess ate the apple. Then the next morning, the princess woke up. She was so surprised because she could walk! She felt very happy. She can run and danced in the castle. In the end, the prince and the princess got married and they lived happily ever after.

k cho mk nha!!

1 tháng 12 2017

STORY OF WATER MELON

Mai An Tiem was an adopted son of 17th King Hung. He was talented and that was why he was highly considered by people and received many favors from the king. Once he said " Present means worry, gift means dept" and that provoked his father's anger. In spite of many pieces of advice from the whole court officials, there was an order that An Tiem and his family had to be deported to an isolated island in the far, far ocean without any belongings.
Fade came to those unlucky people. An Tiem's family was left in the island with nothing but a blunt sword, a clay pot and food that was only enough for them in five days. The wife sunk in sorrows and sobbed while the husband were releasing her and manly declared that they could make everything by their hands.
Life in remove place was so hard that both young and adult in the unfortunate family had to catch fish, oyster and also wild greens to remain life. Later the fruit was out of the season, fish in the sea could not be caught without net, bird was watchful over the trap. What they owned at this time was just some wild greens cultivated by the husband.
One early morning, An Tiem heard the sounds of birds in a distance then he just walked out to see the scene but the birds were frighten and flew high above in confusion and left a small piece of melon with bright red pulp and black tiny seeds. " It was absolutely good for birds. It must be the same for Man" he thought " Why don't I do something with those tiny seeds?" Its fresh and sweet taste seemed to make him believe that his decision was right. With a blunt sword he ploughed a small piece of land and sowed it with the seeds.
Time passed by; the man now was look happy and hopeful when travelling his eyes over the verdant and luxuriant plants sprawling on the sand. All people in the family looked for the coming day that their lianas bear fruit and the fruit got bigger and bigger... One morning the family was woke by the sounds of bird. An Tiem came out into the sand and found one of the melon was half-eaten and showing the bright red color of its pulp. He brought it home then and cut a small piece to each person in the family. The melon taste was so good that everyone liked it but the rest of it was only consumed at noon when they felt that what they had eaten in the morning was unharmful to them.
Thank to this kind of fruit, life in the island now was much better. Melon was cultivated, harvested season by season. Every time An Tiem himself also dropped some fruits with his name curved over their skin into the ocean for the desire of sharing the happiness and looking for a way to the mainland.
Later there were some merchants who got into the island and asked for exchanging tools as well as food for the kind of fruit they had picked up in the sea.
Hung king somewhat felt regretful that he had put his son a death until the day he was offered a melon and broken the news that An Tiem and his family weren't only alive but also cultivated a precious melon in the island. After that a favor was granted to bring An Tiem and his family back to the court as an honor to the country.
From that time on this kind of fruit - Watermelon - was commonly planted but it was said that those melons from Nga Son Island where An Tiem first cultivated it were the best ones.

4 tháng 12 2017

Vậy thì ai học đc.Thu gọn lại chớ bạn.

13 tháng 12 2017

Ngắn gọn nha:I don't know

15 tháng 10

BBằng tiếng anh thì mình chịu. Mỏi lắm! Lười viết!🙃

15 tháng 2 2019

Ngày xưa có một người trẻ tuổi tên là Mai An Tiêm. Chàng là người ở một nước đâu tận vùng biển phía Nam, bị bán làm nô. Một hôm, chàng bị bọn lái buôn chở đến bán cho Hùng Vương. Mai An Tiêm học nói tiếng Việt rất chóng. Chàng nhớ nhiều chuyện, biết nhiều điều thường thức, lại lắm tài nghề. Càng ngày vua càng yêu dấu, không lúc nào rời. Năm ba mươi lăm tuổi, chàng làm quan hầu cận, có một ngôi nhà riêng ở gần cung vua. Vợ Mai là con gái nuôi của vua đã sinh được một trai lên năm tuổi. Mai có đủ mọi người hầu hạ, trong nhà của ngon vật lạ không thiếu thứ gì. Tuy oai quyền không lớn lắm nhưng chàng được mọi người sợ phục. Nhiều kẻ vẫn thường lui tới cầu cạnh. Nhưng thấy Mai có địa vị cao, cũng không hiếm gì những kẻ sinh lòng ghen ghét.

Một hôm, trong một bữa tiệc đãi các quan khách, giữa lúc mọi người không ngớt lời xưng tụng mình, Mai An Tiêm nhún nhường bảo họ:

- Có gì đâu! Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là vật tiền thân của tôi cả!

Mai nói rất tự nhiên. Bởi vì tôn giáo xứ sở chàng bảo rằng cái sướng cái khổ hiện tại là kết quả của sự ăn ở tốt hay xấu của tiền kiếp. Nhưng trong số người dự tiệc có mấy viên quan hầu gần vua, vốn ghét chàng từ lâu. Chụp lấy câu nói mà họ cho là ngạo mạn đó, họ bèn vội vàng về tâu cho vua biết.

Vua Hùng nghe nói vô cùng giận dữ. Vua gầm lên:

- Chà! Thằng láo! Hôm nay nó nói thế, ngày mai nó còn tuôn ra những lời bất kính đến đâu. Quân nô lệ phản trắc! Giam cổ nó lại cho ta!

Buổi chiều hôm ấy, Mai bị bắt bỏ vào ngục tối. Bấy giờ chàng mới hiểu chàng lỡ lời. Mai tự bảo: - "Nếu từ nay trở đi ta bị đày đọa là vì kiếp trước ta đã cư xử không phải".

Trong khi đó thì ở triều, các quan họp bàn để xử án Mai. Nhiều người đề nghị xử tử. Có người đề nghị cắt gót chân. Nhưng lời tâu của một ông quan già làm cho Hùng Vương chú ý:

- Hắn bị tội chết là đúng. Nhưng trước khi hắn chết ta nên bắt hắn phải nhận ra một cách thấm thía rằng những của cải của hắn đây là do ơn trời biển của bệ hạ chứ chả phải là vật tiền thân nào cả. Tôi nghe ngoài cửa Nga-sơn có một hòn đảo. Cho hắn ra đấy với một hai tháng lương để hắn ngồi ngẫm nghĩ về "vật tiền thân" của hắn trước khi tắt thở.

Vua Hùng gật đầu chấp thuận. Nhưng sau khi ra lệnh, vua còn dặn: - "Cho hắn lương vừa đủ dùng trong một mùa, nghe không".

*

Hôm đi đày, tuy ai nấy hết lời can ngăn nhưng vợ Mai An Tiêm vẫn nhất quyết theo chồng ra hải đảo. Nàng bồng cả con trai đi theo. Tất cả mọi người đều cho là việc rồ dại. Còn nàng thì tin ở lời chồng: - "Trời sinh voi trời sinh cỏ. Lo gì!".

Nhưng khi bước chân lên bãi cát hoang vu mịt mù, người thiếu phụ đó cũng không ngăn nổi cảm giác tủi thân, nức nở gục vào vai chồng:

- Chúng ta đành chết mất ở đây thôi.

Mai ôm con, bảo vợ:

- Trời luôn luôn có con mắt. Cứ phấn chấn lên. Đừng lo!

Hơn một tháng đầu, đời sống của vợ chồng đã tạm ổn. Nhà ở thì chui trong hốc đá đã được đan phên che sương gió. Nước uống thì đá  có suối. Muối không có thì đã có nước biển. Nhưng còn việc kéo dài sự sống? Hai vợ chồng nhìn vào bồ gạo đã vơi: - "Nếu chúng ta có được một nắm hạt giống thì quyết không lo ngại gì cả".

Tự nhiên, một hôm có một đàn chim lớn bay từ phương Tây lại, đậu đen ngòm cả một bãi cát. Rồi chúng bay đến trước mặt hai vợ chồng kêu váng cả lên, thả xuống năm sáu hạt. Ít lâu sau từ những hạt ấy mọc ra một loại cây dây bò lan xanh um cả bãi. Dây bò đến đâu, những quả xanh non mơn mởn nhú ra đến đấy. Ít lâu sau nữa, vợ chồng ra xem thì quả nào quả ấy đã lớn lên như thổi, da xanh mượt, tròn to bằng đầu người. Mai trẩy một quả, bổ ra thấy ruột đỏ hồng, hạt đen nhánh. Vợ chồng con cái cùng nếm thấy vị thanh thanh dịu ngọt. Càng ăn càng mát đến ruột gan. Mai reo lên:

- Ồ! đây là thứ dưa lạ, chưa từng thấy bao giờ. Hãy gọi nó là dưa Tây, vì thứ dưa này được bầy chim đưa từ phương Tây lại, từ đất liền ra cho chúng ta. Trời nuôi sống chúng ta rồi!

Từ hôm đó hai vợ chồng cố trồng thêm cho thật nhiều dưa. Họ trù tính ăn dưa thay cơm để đỡ phải dùng số gạo đã gần kiệt.

Một hôm vợ chồng Mai bắt gặp một chiếc thuyền đánh cá đi lạc ra đảo. Sau khi giúp họ sửa buồm lái để trở về đất liền, Mai còn đưa biếu một số dưa để họ đưa về cho mọi người nếm thử. Mai bảo họ chở gạo ra đổi lấy dưa. Chỉ cách mấy ngày, con thuyền thứ nhất đã đến cắm neo ở bến, chở ra cho hai vợ chồng khá nhiều gạo. Hai bên y ước: một bên nhận lấy số gạo còn một bên xếp dưa xuống thuyền.

Từ đó trở đi, bữa ăn của họ đã khác trước. Ngồi bên nồi cơm trắng hơi lên nghi ngút, vợ Mai ôm lấy con, lẩm bẩm: - "Trời nuôi sống chúng ta thực!" Cũng từ hôm đó, vợ chồng trồng thêm nhiều dưa nữa. Kết quả là thuyền buôn có, thuyền chài có, lũ lượt ra đỗ ở hải đảo đưa gạo, áo quần, gà lợn, dao búa, lại có cả các thứ hạt giống khác, để đổi lấy dưa.

Những người trong thuyền nói với Mai:

- Thật quả từ xưa chưa hề có loại dưa nào quý đến thế.  Ở vùng chúng tôi ai cũng ao ước được nếm một miếng thứ "dưa hấu" này dù phải đổi bao nhiêu gạo cũng không tiếc.

 Ngày ấy người ta tranh nhau mua dưa lấy giống cho nên chỉ trong vài ba năm giống dưa lan tràn khắp nơi. Tên tuổi vợ chồng Mai An Tiêm được truyền đi xa rộng. Dân gọi tôn là "Bố cái dưa Tây".

*

Lại nói chuyện vua Hùng một hôm la rầy viên quan hầu đã vì dốt nát để thợ dựng hỏng một ngôi nhà. Vua buột miệng than thở - "Phải chi có Mai An Tiêm thì đâu đến nỗi". Ngày hôm đó vua nhắc mãi đến chàng. Đã hai lần vua cho hỏi Lạc hầu xem hiện giờ Mai đang làm gì ở đâu. Lạc hầu đáp liều: - "Chắc hắn không còn nữa!".

Nhưng vua không tin. Vua sai ngay một tên nô khác cấp cho lương ăn và thuyền để hắn vào châu Ái tìm Mai An Tiêm. Một tháng sau, hắn ta mang về cho vua một thuyền đầy dưa Tây và nói:

- Đây là lễ vật của ông bà Mai dâng bệ hạ.

Hắn kể cho vua biết rõ những ngày tân khổ và tình trạng hiện nay của hai vợ chồng Mai. Rồi hắn tâu tiếp:

- Bây giờ ông bà Mai đã có nhà cửa ở ngoài ấy khá đẹp, có đến hơn mười người hầu hạ, có bãi dưa, có ruộng lúa và rất nhiều lợn gà...

Vua Hùng càng nghe càng sửng sốt. Vua chắt lưỡi bảo mấy viên quan hầu cận ngày nọ đã tố cáo Mai:

- Hắn bảo là vật tiền thân của hắn, thật đúng chứ không sai!

Vua bèn sai một đoàn lính hầu đi đón hai vợ chồng về, cho Mai trở lại chức cũ. Vua lại ban cho hai người con gái hầu để an ủi chàng.

Bây giờ chỗ hải đảo, người ta còn gọi là bãi An Tiêm. Những người kế tiếp công việc của hai vợ chồng Mai trên đảo vẫn còn dòng dõi đông đúc. Họ lập thành làng gọi là làng Mai-an. ở ngôi nhà cũ của Mai thì họ lập đền thờ hai vợ chồng chàng. Nhân dân gọi là "ông bà tổ dưa Tây (hay dưa hấu)"[1].

Mk ko kể theo lời Mai An Tiêm nha !

16 tháng 7 2021

kể lại truyện cổ tích hay là tả nhân vật ?

16 tháng 7 2021

Đây là kể chuyện :

Have you ever thought where the things around us come from? Why do objects have such names? There are actually many different explanations. For example, the following Mai An Tiem story explains the origin of the ancient appearance. The story goes that, in the reign of the 18th King Hung Vuong, there was a young man named Mai An Tiem. Mai An Tiem was quick, resourceful, and hardworking, so he was loved by the king and even married his adopted daughter. The king loved An Tiem very much, so he often gave him many delicious and strange things. Everyone who received the king's blessings cherished and praised, but An Tiem said: – It is valuable to make your own, and your donation is your money, and your giving is your debt! He still worked hard, did not intend to rely on the king's perks. All just waiting for that, Bon Quan Than brought Mai An Tiem's ​​sentence to the king. The king was very angry and thought he was an ungrateful arrogant man. The king was very angry: "So let's see, if he only depends on his strength, can he survive?". He sent soldiers to arrest Mai An Tiem and then drove his family to a deserted island.Mai An Tiem's ​​whole family floats on the sea day after day. Finally, they also landed on a strange island. Mai An Tiem's ​​wife cried and cried: - Why am I so miserable? Knowing that, we shouldn't make the king angry! - God gave birth to me, life and death are in Heaven and in me. As long as we have these hands, we will not be afraid to starve to death. – Mai An Tiem comforts his wife.By chance one day, Mai An Tiem discovered that a flock of birds had come from the West, they were sitting on the shore and were eating some kind of black seed. Mai An Tiem thought: "If birds can eat this seed, people can also eat it!". Thinking so, Mai An Tiem immediately collected all the seeds and planted them in the ground. Every day, Mai An Tiem tries to fertilize his fields and gardens. Before long, his fields and gardens became green and luxuriant. The tree blooms and produces large fruit. In the harvest season, Mai An Tiem, along with his wife and children, brought all the ripe fruits home. Each fruit is dark green, when the fruit is split, the inside is bright red, juicy and has black seeds. When eating the fruit, the fruit tastes delicious, sweet, and fragrant.One day, a ship encountered a storm, so it landed on the island to avoid the storm. When people go to the sand, they see many strange and delicious fruits. They race to exchange food for An Tiem's ​​family. Then from there, rumors spread that there was a very delicious fruit on that island. Busy merchant ships came to exchange food and food for An Tiem's ​​family to taste the delicious taste of strange fruits. Thanks to that, An Tiem's ​​small family became full, life was more abundant. Because birds brought the seeds from the West, An Tiem named this fruit Tay Qua. The Chinese merchants eat it well and praise it as "hau", so after that people call it a watermelon fruit. That is the origin of today's delicious and cool watermelons.

Còn đây là tả Mai An Tiêm :

Watermelon is a unique folk tale, not only to explain the origin of the precious fruit but also to promote the labor force to create material wealth and the precious spiritual values ​​of people. In parular, the story highlights An Tiem, the adopted son of the seventeenth King Hung Vuong. Receiving the king's blessing, this young man said: "Gift is wealth, giving is debt", so he was exiled with his wife and children to a deserted island in the sea. Suddenly, the king sent a boat to pick up An Tiem's ​​family to return to the mainland. That happiness was unexpected and great, but where could it come from if it wasn't for this young man's good personality?

Saying that raises a question: What kind of person is An Tiem? Reading this story, meeting the boy on the page, no one does not admire An Tiem's ​​will to live independently and rely on his own strength. Because of wanting to live independently, this young man did not care about the perks the king gave him, and despised the precious things the king re-treated. It was precisely because of his independence that he uttered the sentence that the opening paragraph mentioned was the cause of his disaster: An Tiem and his wife and children were exiled to a vast deserted island, but were only allowed to bring one. a blunt sword, a scythe and five days' worth of food.

Thế nhưng nghị lực lớn lao của An Tiêm và gia đình đã không cho phép họ chịu khoanh tay ngồi chờ chết hay bất lực cúi đầu trước số phận. Chàng đã luôn luôn tìm cách vươn lên để tồn tại. Chàng đã cắp gươm đi thăm dò đảo hoang để tìm ra một con đường sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy.

Borrowing stone niches to build houses, using sour fruits and wild vegetables as the primary source of living. The hand and brain of him and his family saved themselves: growing wild vegetables into home vegetables, catching clams, catching mussels, making traps to catch birds. Life is tough, but spirit and faith are hard to shake.

One day, An Tiem went out to play, a bird was eating bait, and when he saw the movement, he quickly took off, leaving a small piece of red fruit. Unexpectedly, that little bait opened the happy story of a creative man. An Tiem thought that if birds could eat it, people could also eat it. He picked it up and tasted it, found it sweet, and ate all the pieces of the fruit and realized that he was less hungry. That way of thinking today may be considered simple, but at that time it was the light of wisdom, the light that led to agriculture, cultivation, and social sustenance.

It is also with the light of wisdom that has just said that baiting the harvest of melons, this guy chose some fruits, patiently and patiently marked them floating in the sea as a floating bridge to connect with the mainland. Sure enough, one day a boat came to ask to buy melons. Therefore, the melon was brought to the mainland, the king ate delicious, inquired about the whereabouts, learned that his beloved adopted son was still alive, and immediately sent the boat to pick up the whole family.

The return day of An Tiem and his family is also the day of shaking hands with happiness. Great happiness is unexpected but not unexpected for someone who deserves it this guy. He planted seeds, planted trust and happiness in life as he planted melons on a deserted island with all his industrious hands and creative intelligence. But the most precious thing is that An Tiem planted in the minds of young people for generations after the beautiful seeds of his personality.

Mỏi tay lắm lun í nhớ k nhen.

14 tháng 2 2022

Sự tích quả dưa hấu kể về chàng Mai An Tiêm, một chàng trai nhanh nhẹn, tháo vát, lại chăm chỉ nên được nhà vua rất mực yêu mến. Chàng cho rằng của mình làm ra mới quý, còn của biếu là của lo, của nợ. Nhà vua vì thế nổi giận đẩy cả gia đình chàng ra đảo hoang. Bằng trí thông minh, nhanh nhẹn Mai An Tiêm đã trông ra một loại quả vỏ ngoài đều có màu xanh thẫm, bên trong ruột lại có màu đỏ tươi, mọng nước và có cả hạt màu đen, khi ăn thì lại thấy quả có vị ngon, ngọt, thơm mát. Gia đình chàng sống đầy đủ hơn nhờ vào việc đổi quả lấy lương thực cho các tàu buôn. Vua nghe chuyện bèn đón họ về. Đó là nguồn gốc giống dưa hấu mà chúng ta ăn ngày nay.

HT

20 tháng 10 2018

Học sinh hỏi và trả lời các câu hỏi tưong tự bài 2, phần Point and say.