Viết một đoạn văn ngắn toàn dấu hỏi.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nhà Bà Hồng Gần Nhà Bà Đào...bài văn toàn dấu huyền
BÀI LÀM TOÀN HUYỀN
(372 chữ)
Nhà bà Hồng gần nhà bà Đào. Vì trồng nhiều cà mà nhà bà Hồng dành nhiều tiền và làm nhà nhiều tầng, dần dần thành bà hoàng làng này. Còn nhà bà Đào thì nghèo, vì chồng bà cù lần đòi trồng toàn bồ hòn, mà làng này thì cần gì bồ hòn, và bà Đào nghèo càng nghèo, nhà thì tồi tàn, toàn là lều và mùng. Nhà bà Hồng thì giàu vì nhiều gà và bò, còn nhà bà Đào thì nghèo vì vườn toàn chuồng gà.
Chiều chiều, bà Đào thường bần thần ngồi ngoài lều nhìn bà Hồng lùa gà và bò vào chuồng mà lòng buồn buồn vì thèm thuồng. Nhìn vào chuồng nhà mình, chuồng gì mà toàn ruồi, lòng bà Đào càng rầu rầu. Đường vào vườn nhà bà Hồng ngoằn ngoèo, hằng ngày mèo gà và bò thường lần mò tìm đường vào chuồng, nhà bà Hồng giàu thì càng giàu.
Rồi ngày kìa, bà Hồng vì thừa tiền làm nhầm nhà vào vườn cà mà thành nhà nghèo. Gà nhà bà Hồng vì mò nhầm đường mà lần vào chuồng nhà bà Đào. Bà Đào từ hồi nhiều gà, hằng ngày đều làm vài nghìn đề, dần dần dành nhiều tiền liền thành nhà giàu. Bà lừa chồng, cày vườn bồ hòn, trồng toàn dừa là dừa. Rồi vào mùa hè, dừa nhiều cùi, nhiều người thèm dừa tìm vào nhà bà, bà Đào càng ngày càng nhiều tiền.
Còn bà Hồng thì gầy mòn, ngày ngày vùi đầu trồng cà và ngồi chờ mùa cà, lòng buồn phiền vì nghèo nàn. Dù nhiều lần thèm dừa, bà đành thừ người nhìn vườn dừa nhà bà Đào, buồn buồn tình tình. Rồi bà nhìn vào chuồng gà nhà bà Đào, thì bàng hoàng vì toàn là gà nhà mình. Bà liền đùng đùng vào vườn nhà bà Đào, làm hàng tràng: “Đồ Đào đần, mày nghèo mà hèn, làm trò mèo lùa gà nhà bà vào chuồng nhà mày mà thành giàu!”. Bà Đào trừng trừng nhìn bà Hồng: “Mày đừng đùa? Nhà bà dù nghèo thì nghèo, thèm vào lùa gà nhà mày về, gà nhà mày toàn là gà đần, lần lần tìm đường mò vào chuồng nhà bà. Giờ nhà bà giàu rồi, cần gì gà nhà mày, mày làm gì thì làm, đừng nhiều lời!”.
Bà Hồng cần gì nhiều lời, lừ đừ lùa gà từ chuồng nhà bà Đào về chuồng nhà mình, hằng ngày bà đều trồng cà gần chuồng gà. Rồi dần dần, vườn cà vào mùa, vì thèm cà, bò và mèo hàng đàn tìm về, nhà bà Hồng giàu hoàn giàu. Còn nhà bà Đào thì vì chồng bà toàn đòi trồng bồ hòn mà vườn dừa còn vài hàng, nghèo hoàn nghèo.
----------Hết-----------
Nhớ đến tết trước, Thái Tuấn thấy mấy đứa lít nhít kéo đến phía nó, thấy hứng thú muốn đá bóng với chúng. Thấy bóng tới, mấy đứa đó éo đá, cố ý nhắm trúng đít Thái Tuấn đá mấy phát. Thái Tuấn thấy muốn tát chết hết mấy đứa lít nhít quá láo lếu. Mấy đứa lít nhít thấy khó có lối thoát, khóc thút thít, biếu Thái Tuấn mấy cái bánh pháo tép.
Đến tết tiếp đó, Thái Tuấn thấy các chú các bác đón tết khác với các tết trước. Lắm đứa muốn đốt pháo, thấy khó thế- biết các bác các chú cấm mấy đứa đốt pháo. Đến sát tết, thấy có lắm cái gió có lắm cái rét, thiếu vắng cái nắng… Mấy đứa đến chúc tết thấy đói đói chén muốn hết mấy cái bánh tét lớn, chén đến mấy cái rá bánh mới rán xuống, chén tiếp mấy gắp cá chép nướng cháy khét.
Muốn tránh rét, mấy đứa cứ bám sát lấy cái bếp khoác lác với tán phét. Hết đứa lớn đến đứa bé cứ nói đến mấy món trứng tráng, món sốt cá, món nhúng, món nướng… khiến Thái Tuấn thấy muốn chén tiếp quá… Cái bếp cứ tắt ngóm với có lắm khói thế, mấy đứa bé bé rút hết.
Tối đến, mấy đứa lớn hám gái thấy láo nháo có tiếng hát phía cuối xóm. Ngó đến phía đó thấy có ánh đuốc cháy sáng, thấy có ánh nến ánh đóm. Mấy đứa rón rén tiến đến thám thính, thấy mấy thím xúm xít ngắm nghía mấy cái áo mới sắm trước tết. Các thím môde quá, hot quá! Tóc các thím uốn xoắt tít, mắt các thím chớp chớp, ướt ướt. Có thím má lúm lúm, ngó cứ thấy ghét thế?! Có thím xúng xính áo khoác mới, váy mới, guốc mới, tất mới nốt (khuyến cáo: chớ có nói hết tuốt luốt- ví với nói đến yếm mới, áo lót mới với mấy thứ mới khác, chấm chấm chấm). Có mấy thím bế các bé gái má phúng phính. Các bé gái cứ hú hét kéo áo bắt mấy thím bế đến phía có mấy cái quán bán mứt tết, bánh rán, bánh nếp kế đó.
Mấy đứa hám gái đứng ngó mấy thím cứ thấy khoái khoái. Mấy đứa mới sán đến tán phét chém gió với mấy thím. Mấy đứa khoác lác đoán giá cái áo khoác, cái váy, cái guốc, cái tất, cái chấm chấm chấm… Có đứa muốn bế mấy bé gái mới mấy tháng khiến các bé hét toáng. Có đứa lén lén vuốt vuốt mái tóc các thím uốn xoắn tít, chấm chấm chấm… Có đứa cứ đứng ngó ngó cái má lúm khiến chúng thấy ghét thế?! Nói đến cuối, chấm chấm chấm… mấy thím thấy ghét mấy đứa hám gái hết biết, thấy mấy đứa oắt quá lếu láo, đúng đúng, quá đáng lắm, đúng thế đấy! Mắt mấy đứa hám gái cứ hấp háy, cứ chiếu tướng đến cái phía (chấm chấm chấm) dưới rốn các thím?!
Mấy thím thấy cú quá, xúm đến túm lấy mấy đứa hám gái nhúng xuống mấy cái hố nước đóng váng. Mấy đứa cố gắng tránh, có đứa uống hết mấy hớp nước ấy, có đứa cứ toái loái muốn ói lắm! Mới thấy, mấy đứa hám gái ướt lướt thướt, rét cóng, suýt chết! Mấy đứa hám gái hết dám tán phét, rón rén, lén lén trốn mất hút.
Thế mới biết, có hám gái đến mấy chớ có xớ rớ sán đến chém gió với mấy cái thím quá hot!
Thấy Nắng, Khói khoái muốn chết. Khói rón rén đến nói lí nhí với Nắng:
- Nắng! Khói thích Nắng lúc Nắng bé tý xíu, lúc Nắng bú má...
Nói tới đó Khói bí. Nắng nhướng mắt thốt:
- Nhớ lúc Nắng tắm suối nước nóng, Nắng thấy Khói lén lút ngó Nắng, lúc ấy, Nắng chán quá, Nắng ghét quá, Nắng muốn đánh Khói tới tấp mấy cái...
Thấy Khói quá bứt rứt, quá bối rối, Cóc bước đến nói với Nắng:
- Nắng, thấy Khói thế chứ Khói thích Nắng lắm đó! Nắng chớ bức bối, chớ mắng nhiếc, chớ đánh đấm, chớ đá đít Khói...
Nắng ngoái ngó Cóc, ngó Khói, nước mắt rớt xuống... hét:
- Cút, xéo, gấp!"
Rét quá, Khói với Cóc phóng mấy bước, Cóc nói với Khói:
- Quá quắt! Quá quắt! Khói cứ lết tới cuối phố nhé! Kiếm chút cháo, chút bánh tráng Thốt Nốt đớp mấy miếng hết đói, Khói cứ đứng đó, nếu thấy Nắng hết nóng, Khói cứ cố gắng nói tiếp, nói đến lúc Nắng hết gút mắc, hết thắc mắc nhé!
- Khói nhớ, Cóc cứ đến quán cóc phía đó ngắm nghía Khói, nếu Khói có té, Cóc cứ nhắn Tế đến nhé!
Chiếc nón là hình ảnh gắn bó quen thuộc của người phụ nữ Việt Nam. Bên cạnh áo dài, nón lá được xem là "linh hồn" của người phụ nữ Việt, là vật bất ly thân của họ trong xã hội xưa. Chiếc nón lá, giản dị và mộc mạc, che mưa che nắng cho người con gái trong lúc làm đồng áng, cũng làm tôn thêm vẻ đẹp duyên dáng đằm thắm của họ. Ở nước ta, mỗi địa phương đều có một chiếc nón đặc trưng: nón ngựa hay nón Gò Găng (Bình Định), nón quai thao (miền Bắc Việt Nam), nón bài thơ (Huế). Ngày nay, bên cạnh các loại đồ dùng khác đa dạng và tiện dụng hơn, nón lá vẫn đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống và tinh thần con người Việt.
Chiều hôm đó khi đi học về, tôi chợt thấy thấy một người giống mẹ, tôi liền chạy theo vừa chạy vừa gọi: "mẹ ơi ! mẹ ơi!". Tôi chợt nghĩ nếu nghười ngồi trên xe kéo không phải mẹ mình thì bọn bạn sẽ cười cho thúi mũi mất. Chiếc xe kéo dừng lại, tôi chạy đến thì thấy .. “ÔI!!!!!!!!!”- tôi thốt lên. Hóa ra người phụ nữ ngồi trên xe kéo là mẹ. Hai mẹ con sụt sùi, cảm xúc dâng trào ..... Sau đó tôi cũng không nhớ là mẹ đã hỏi tôi những gì nữa, chỉ nhớ là từng giây phút đều tuyệt đẹp. đi dc 1 đoạn thì tui bất chợt gặp lại bà Tám. bà là hàng xom cũ của tôi từ hồi bố mẹ tôi dg sống vs nhau. Hai bà cháu gặp nhau cũng mừng lắm, tâm sự với nhau biết bao nhiêu câu chuyện. Rồi tôi cũng kể lại cuộc hội ngộ của mình và mẹ ban nãy. Nghe tôi kể xong đột nhiên sắc mặt bà Tám khác hẳn. Mặ bà cắt không còn giọt máu, vẻ hoảng sợ. Tôi thấy lạ bèn hỏi thì bà bảo, từ khi tôi đi mẹ tôi như người mất hồn, bà cắt đứt mọi mối quan hệ với mọi người. Rồi vào một ngày bình thường, hàng xóm phát hiện bà treo cổ tự vẫn ở nhà với một bức thư chứa đựng những lời kêu gào, đau khổ thảm thiết. Sau khi mai táng cho bà xong, ngôi nhà đó như bị một linh hồn giận giữ nào đó chiếm giữ hễ bất cứ ai bước chân vào nhà là tai họa kinh hoàng sẽ ập đến..... Nghe thấy bà kể chân tay tôi lạnh ngắt, mặt mũi xám xịt. Tôi tự hỏi người ngồi trên xe kéo là ai và trong suốt cuộc trò truyện trước cổng trường tôi đã nói chuyện với người hay là ma nữa. Tôi lạnh lùng bước về nhà. Đầu óc quay cuồng, cố quên đi những chuyệm đã từng xảy ra. Rồi tôi cũng không xác định được mình đang đi đâu nữa. Đôi chân tôi mỏi dần, mỏi dần và rồi... uỵch. Tôi ngất lịm đi trên đường... Sáng dậy, tôi mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường nhà có bố, có mẹ. Tôi thở phào thì ra đó chỉ là giấc mơ. Tôi cũng không thể biết là đây là giấc mơ hay là mình vừa mới trải qua một giấc mơ dài (là sống với họ nội, gặp mẹ, hàng xóm cũ) nữa
Hè đến khi ve râm ran hát khúc ca trong từng tán lá, hè đến khi hoa phượng đỏ thắm góc sân trường. Mùa hè đến mang theo bao sung sướng của tuổi học trò. Chúng tôi có thể thở phào nhẹ nhõm và háo hức chờ những chuyến đi chơi xa cùng gia đình . Khi những chú ve sầu bắt đầu hát ca những điệu nhạc du dương , khi những chùm phượng vĩ nở đỏ rực cả góc sân trường,...đó là hình ảnh báo hiệu mùa hè mới bắt đầu .Ôi !Mùa hè đang về đấy !Hầu hết học sinh ai cũng yêu mùa hè, trong đó có tôi . Mùa hè - gợi cho tôi bao cảm xúc thân thương , bao ấn tượng khó phai. Nhưng cũng thật buồn khi phải tạm biệt sách bút thân yêu ,tạm biệt mái trường mến yêu. Tôi yêu cái nắng chói chang, oi bức, ngột ngạt của mùa hè. Tôi yêu những bản nhạc hoà tấu do nhạc sĩ ve sầu tạo nên giúp cho mọi người thư giãn giữa trưa hè , tôi yêu từng cánh hoa phượng vĩ nở đỏ rực trên nền trời xanh tươi , tôi yêu sự vui chơi thoả thích , ...tất cả , tất cả đều diễn ra vào mùa hè . Đó là lí do tôi yêu mùa hè . Mùa hè cho tôi những giây phút vui vẻ, thoải mái,...Thời gian cứ trôi đi , trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại . Rồi một ngày, hoa phượng lột xác chỉ còn màu xanh ôi thu sang, mùa hè đã qua rồi đấy!
Môn văn là môn học mà mình yêu thích nhất. Trong các môn học như môn toán, địa lý, lịch sử,.... thì môn văn là môn học đem lại cho mình nhiều hứng thú nhất. Cô Lan - cô giáo chủ nhiệm của mình là một cô giáo dạy văn rất giỏi. Cô chính là người đã kèm cặp và dạy dỗ mình. Ngày từ những ngày đầu bước chân vào lớp học mình đã cô chỉ bảo rất nhiều. Hằng ngày học bài trên lớp, cô chỉ bảo từng nét chữ, từng dấu chấm câu. Cách truyền đạt của cô thật hập dẫn, mỗi giờ học mình như được lạc vào một thế giới khác. Môn văn giúp mình có nhiều cảm nhận về thiên nhiên về con người, giúp mình biết yêu thương mọi người hơn, yêu quê hương hơn. Lớn lên mình có mơ ước trở thành một nhà văn thật vĩ đại.
Nón lá là một loại nón đội đầu truyền thống của các dân tộc Đông Á và Đông Nam Á, đặc biệt là Việt Nam. Nón thường được đan bằng các loại lá, cây khác nhau như lá cọ, rơm, tre, lá cối, lá hồ, lá du quy diệp chuyên làm nón, có dây đeo làm bằng vải mềm hoặc lụa để giữ trên cổ. Nón lá có nhiều loại: nón ngựa hay nón Gò Găng (Bình Định), nón quai thao (miền Bắc Việt Nam), nón bài thơ (Huế). Bên cạnh áo dài, nón lá được xem là "linh hồn" của người phụ nữ Việt, là vật bất ly thân của họ trong xã hội xưa. Chiếc nón lá, giản dị và mộc mạc, che mưa che nắng cho người con gái trong lúc làm đồng áng, cũng làm tôn thêm vẻ đẹp duyên dáng đằm thắm của họ. Ngày nay, bên cạnh các loại nón khác đa dạng và tiện dụng hơn, nón lá vẫn đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống và tinh thần con người Việt.
Tham khảo:
Chiếc nón là hình ảnh gắn bó quen thuộc của người phụ nữ Việt Nam. Bên cạnh áo dài, nón lá được xem là "linh hồn" của người phụ nữ Việt, là vật bất ly thân của họ trong xã hội xưa. Chiếc nón lá, giản dị và mộc mạc, che mưa che nắng cho người con gái trong lúc làm đồng áng, cũng làm tôn thêm vẻ đẹp duyên dáng đằm thắm của họ. Ở nước ta, mỗi địa phương đều có một chiếc nón đặc trưng: nón ngựa hay nón Gò Găng (Bình Định), nón quai thao (miền Bắc Việt Nam), nón bài thơ (Huế). Ngày nay, bên cạnh các loại đồ dùng khác đa dạng và tiện dụng hơn, nón lá vẫn đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống và tinh thần con người Việt.
Tk:
Con người không thể thiếu đức tính kiên trì và ý chí nghị lực nếu muốn thành công trong cuộc sống. Tục ngữ có câu: “Có chí thì nên” mà ông cha ta truyền lại đã khẳng định điều đó. “Chí” là hoài bão, lý tưởng tốt đẹp, là ý chí, nghị lực và sự kiên trì. “Nên” là sự thành công trong mọi việc. Câu ca dao khẳng định vai trò và ý nghĩa to lớn của ý chí trong cuộc sống. Khi ta làm bất cứ việc gì, nếu có ý chí, nghị lực và sự kiên trì thì chúng ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn, trở ngại để đi đến thành công bởi vì tất cả những thành công đều phải trải qua quá trình rèn luyện lâu dài. Tính kiên trì sẽ giúp chúng ta không nản chí trước những thất bại và biết rút kinh nghiệm từ những thất bại đó để làm nên thành công sau này. Đó chính là bài học mà ông cha ta muốn gửi gắm.
=>Dấu ngoặc kép: " Nên", "Chí"," Có chí thì nên"
=>Dấu hai chấm: Tục ngữ có câu: “Có chí thì nên” mà ông cha ta truyền lại đã khẳng định điều đó
Trường tôi (một trường nghèo của huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình) đang rất háo hức chuẩn bị cho buổi lễ chào mừng ngày 20-11. Để chuẩn bị tốt cho buổi hoạt động, Thầy phụ trách hoạt động trường đứng phát biểu, cổ động tất cả học sinh:
"Chào các em!
Để chuẩn bị cho buổi lễ tri ân các thầy cô, thầy rất mong muốn tất cả các học sinh trong toàn trường tích cực tham gia các hoạt động do đoàn đội đưa ra. Mặt khác, thầy cũng mong các em cũng mang hết các tình cảm của các em vào các sản phẩm văn nghệ, báo tường để dành tặng cho các thầy cô. Chúc các em đạt được những kết quả tốt nhất trong giai đoạn thi đua này".
Mọi người trong trường đều hết sức vui mừng, rộn ràng, ai nấy đều hân hoan hưởng ứng.
Môn văn là môn học mà mình yêu thích nhất. Trong các môn học như : môn toán, địa lý, lịch sử,.... thì môn văn là môn học đem lại cho mình nhiều hứng thú nhất. Cô Lan (cô giáo chủ nhiệm lớp 8A) là một cô giáo dạy văn rất giỏi. Cô chính là người đã kèm cặp và dạy dỗ mình. Ngày từ những ngày đầu bước chân vào lớp học mình đã cô chỉ bảo rất nhiều. Hằng ngày học bài trên lớp, cô chỉ bảo từng nét chữ, từng dấu chấm câu. Cách truyền đạt của cô thật hập dẫn, mỗi giờ học mình như được lạc vào một thế giới khác. Môn văn giúp mình có nhiều cảm nhận về thiên nhiên về con người, giúp mình biết yêu thương mọi người hơn, yêu quê hương hơn. Lớn lên mình có mơ ước trở thành một nhà văn thật vĩ đại
???????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????
??? ??? ?????? ???????? ?????? ? ? ??????? ? ? ??? ?? ???? ????? ? ? ????? ?? ??? ??? ????? ? ? ?? ?? ??? ????? ??? ? ??? ??? ??? ???? ???? ??? ??? ?? ???? ?? ??? ??? ??? ??? ??? ? ? ?????? ??? ? ? ?????? ??? ??? ??? ???? ???? ??? ?????????? ?????? ??? ?? ??????? ?? ?? ??? ??? ?? ??? ???? ? ? ?? ????? ?? ??? ???? ????? ? ? ? ????? ??? ??? ??? ??? ? ? ??? ??? ? ?? ? ??? ? ??? ? ? ? ?????? ???? ??? ??? ??? ?? ?????? ?? ? ? ? ? ? ???????? ? ??? ??? ? ? ? ?