K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12 tháng 4 2018

Rô-bin-xơn Cru-xô trong đoạn trích "robinxon ngoài đảo hoang"là 1 nhân vật đáng yêu,đáng mến và đáng khâm phục.Sinh ra và lớn lên ở miền quê Y-oóc-sai của nước Anh,một ngày kia khi cả đoàn tàu bị đắm chìm một mình robinxon sống sót trôi dạt vào đảo hoang không môt bóng người.Ở đây,robinxon đã sống nhũng tháng ngày không bằng chết.Ấy vậy mà,con ngươi đó vẫn không chịu khuất phục trước hoàn cảnh,trước sfận anh vẫn đi lên bằng chính đôi tay,đôi chân,con người mình.Sống giữa nơi hoang vắng ko 1 bóng người,robinxon đã tự tạo trang phục và trang bị cho mình.Đó la mũ,là áo quần,là thăt lưng,dây đeo,gùi và súng.Tất ca mọi thứ đều đc làm từ da dê trông rất lôi thôi,cồng kềnh nhưng lại rất tiện dụng trong hoàn cảnh ở ngoài đảo hoang.Mọi thứ dường như rất kì kạ,ngộ nghĩnh,và khong thể tưởng tượng nổi nhưng đó thực sự la csống của"robinxon ngoài đảo hoang".Trang phục và trang bị của robinxon đấng yêu nhu thế đấy,nhưng chúng ta còn phải khâm phục anh hơn bởi anh là 1 con ng` có tinh thần dũng cảm,có nghị lực phi thg`.Là 1 con ng` có đầu óc thông minh,biết sáng tạo,cải biến hoàn cảnh. Đặc biệt anh còn là 1 con ng`có smạnh và khả năng lđộng chiến thắng thiên nhiên.Cuộc đời có những con ng` như robinxon sẽ làm ta yêu đời hơn,sống vững tin hơn.
Ơi sống đẹp là thế nào hỡi bạn
bữa cơm dù dưa muối đầy vơi
Chân lí chẳng cần chi đổi bán
Tình thương vô hạn để cho đời.
(Tố Hữu).

12 tháng 4 2018
Rô-bin-xơn là một chàng trai thích hoạt động, ưa phiêu lưu, say sưa đến những miền đất lạ, bất chấp sóng to, gió lớn và bao nỗi gian nan, nguy hiểm khác. Rô-bin-xơn xuống tàu ở Hơn, theo bạn đi Luân Đôn bằng đường biển. Cuộc hành trình không gặp may mắn, con tàu bị đắm chìm ở Y-ac-mao. Thế nhưng, tai họa ấy không làm chàng nản lòng. Cha mẹ khóc lóc, bạn bò can ngăn vẫn không lay chuyển được quyết tâm của chàng - chàng làm quen với một viên thuyền trưởng tàu buôn; lần này rời bến ở Ghi-nê. Chuyến đầu tiên thuận buồm xuôi gió. Chuyến thứ hai gặp cướp biển, Rô-bin-xơn bị bắt làm nô lệ ở Xa-lê, hai năm sau trốn thoát sang Bra-xin lập trang trại trồng trọt. Chàng vẫn không hề nao núng; vài nằm sau nghe lời các bạn rủ rê, chàng xuống tàu đi Ghi-nê dự định thực hiện một chuyên buôn bán, trao đổi lớn. Nào ngờ, tàu gặp bão lớn, mất phương hướng rồi bị đánh đắm. Các thủy thủ trên tàu đều mạng vong. Ngoại trừ Rô-bin-xơn một mình sống sót trôi giạt vào một đảo hoang không có dấu chân người.

Trong trích đoạn Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang, nhà văn kể chuyện Rô-bin-xơn ở trên đảo hoang vào khoảng từ năm thứ 9 đến năm thứ 15 (tính từ ngày bị đắm tàu).

Trước tiên, chúng ta thấy Rô-bin-xơn là một chàng trai có ý chí và nghị lực phi thường. Sớm gặp hoàn cảnh bất hạnh nhưng anh không nản chí, tuyệt vọng. Mặc dù sống cô đơn, không bạn bè, không người thân, nhưng anh “không ngồi rỗi, bằng lòng với những thứ mình đã có”. Anh say sưa làm việc đến quên cả mệt mỏi, nhọc nhằn. Anh luôn luôn được hưởng “cái thú hoàn thành một kết quả lao động mà trước kia mình phải bó tay”, nhờ phương pháp và tư tưởng tích cực: “Không còn nghĩ ngợi vẩn vơ”. Tính siêng năng, tháo vát đã giúp anh ngày càng “lành nghề trong nhiều ngành thủ công”. Anh trở thành thợ nặn rất khéo; ngoài bát đĩa, chum vại, bình vò thường dùng để cất trữ mọi thứ lương ăn, anh còn nặn được một cái tẩu hút thuốc, một công trình tuyệt mĩ đối với anh và anh lấy làm thích thú. Anh cũng trở thành một tay đan giỏi. Anh dùng miên liễu - một loại cây nhỏ, cành mềm rủ xuống, đan nhiều đồ dùng như: thúng (để mỗi lần săn bắn được hoặc kiếm được thức ăn thì bỏ vào thúng quẩy về nhà); bồ đựng thóc,... Ngoài ra, anh còn nảy thêm sáng kiến khác: chăn nuôi. Anh cảm thấy cần phải nuôi dê để cải tạo bừa ăn vì nguồn thực phẩm ngày càng cạn kiệt. Anh tâm sự: “Trong khoảng một năm rưỡi, tôi đã có một đàn mười hai con dê vừa lớn vừa nhỏ. Hai năm sau, số dê lên tới bốn mươi ba con và tôi bắt đầu giết thịt để ăn. Tôi làm thêm tất cả năm chuồng nữa nhỏ hơn, mỗi chuồng có nhiều ngăn để lúc cần thì bắt dê cho tiện”. Dường như chưa bằng lòng với năng lực sáng tạo của chính mình, anh ngẫm nghĩ đến chuyện vắt sữa dê - dù anh “nghĩ đến hơi muộn”. Nghĩ là làm; anh bắt tay ngay vào công việc. Có ngày anh vắt được bảy tám chai sữa! Do đó, việc thừa sữa uống là rất bình thường. Nhưng chưa dừng lại ở đây, anh cố công “thử làm bơ và pho mát”. Thất bại là mẹ của thành công. Sau vài lần bị hỏng, anh đã được như ý. Giờ đây, bữa ăn của anh vừa dồi dào nguồn thực phẩm, vừa ngon, vừa có nguồn giá trị dinh dưỡng cao. Thế nên, anh thốt lên bằng niềm tự hào mãnh liệt: “Các bạn thử nghĩ, một mình trên một hòn đảo hoang vắng mà bữa sáng có sữa tươi, bxa ăn thường ngày có bánh mì, bánh bột gạo tẻ, thịt dê, trứng rùa, bơ và pho mát, tráng miệng thì có các thứ hoa quả, nhất là nho tươi, nho khô, thiết tưởng cũng thịnh soạn, không kém ở những khách sạn bình thường tại các thành phố lớn”.

Mặt khác, chúng ta thấy Rô-bin-xơn là một chàng trai có lòng yêu đời tha thiết. Phải là một con người ham sống mới tồn tại được ở một nơi cách biệt hoàn toàn với thế giới con người như thế. Một thân, một mình giữa nơi hoang đáo, anh vẫn muốn sống đàng hoàng, sống cho ra sống, sống một cách mạnh mẽ, đẹp đẽ, dũng cảm, sáng tạo, vượt lên trên mọi hiểm nguy, thiếu thốn. Như vậy, quan niệm “sống” của anh không chỉ có ý nghĩa về mặt sinh học mà còn có ý nghĩa sâu xa về mặt triết học (phần nhiều nghiêng về mặt triết học). Ngày lại ngày, anh lạc quan “chu du trong địa hạt của mình giống như một người đi dạo phố ở thời hiện đại”. Dù không có ai nhìn ngắm (ngoại trừ anh) nhưng anh vẫn cứ “diện” theo sở thích của mình. Anh mặc một bộ quần áo bằng da rất kì lạ, kì lạ đến nỗi giá có người nào trông thây “nếu không kinh sợ thì cũng bò ra mà cười!”. Cái áo chẽn bằng da dê, “tà áo chấm ngang đầu gối”. Quần thì ngắn nhưng “rộng thùng thình, may bằng tấm da lông một con dê xồm, lông dê dài lê thê, buông thõng xuống đên gần mắt cá, thành ra quần đùi mà cũng không khác quần dài”. Còn cái mũ cũng được làm bằng da dê “cao lêu đêu trông thật không ra cái hình thù gì”. Đã vậy, thắt lưng cũng làm bằng da lông. Riêng cái tư thế của anh chẳng khác nào một nhân vật trong truyện xưa đang phòng thủ: “Một cái cưa và một cái búa ở hai bên hông. Một sợi dây da vòng qua cổ sang phía tay trái, đeo lủng lẳng hai cái túi hình dáng lạ lùng, một cái túi đựng thuốc súng, một túi đựng đạn ghém. Sau lưng cõng một cái gùi, vai mang súng và trên đầu là cái dù xoè ra, bao che tất cả thân mình”. Bởi trang phục như vậy nên khuôn mặt của anh “rám nắng, đen sạm lại”, râu “đâm ra như cái chổi xể”, trên mép lại để một cặp ria theo kiểu người Thổ Nhĩ Kì “vừa dài vừa rậm khác thường”. Rõ ràng, cách trang phục càng “tô đậm thêm nét cổ quái” vào diện mạo của anh - đúng như anh tự nhận xét là lệ bộ kì dị ấy đã khiến con chó người bạn thân của anh tỏ vẻ “kinh ngạc và khiếp sợ. Nó nghi nghi hoặc hoặc, chạy nép vào một góc nhà đứng nhìn ra, có ý dò xem cái con vật quái dị kia là bạn hay là thù”. Ấy vậy mà anh không hề cảm thấy đau khổ, tủi thân. Trái lại, anh kế cho chúng ta nghe bức chân dung tự họa của mình bằng giọng điệu vui tươi, pha lẫn những tiếng cười. Chẳng những thế, anh còn tự nhận mình là một vị “chúa đảo”. Có thể khẳng định rằng, giữa nơi hoang vu, vắng bóng dáng thân thương của con người, chất hoang dã đã nổi dậy lấn chiếm con người, hoang dã hóa con người nhưng chàng trai bất hạnh Rô-bin-xơn đã giành được chiến thắng, chiến thắng một cách vinh quang, vĩ đại, một chiến thắng mà đến 300 năm sau, trên hành tinh này chưa có người thứ hai đạt được.

Tóm lại, Rô-bin-xơn là một chàng trai có ý chí, nghị lực phi thường và lòng yêu đời mãnh liệt, mãnh liệt ngay cả trong hoàn cảnh hết sức khó khăn. Chính những phẩm chất tốt đẹp của chàng đã khơi dậy trong tâm hồn thơ ngây, trong sáng của em một tình yêu, niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống hiện tại; một ý chí sắt đá, một nghị lực thép trong học tập và rèn luyện đạo đức để mai này em không chỉ giúp ích được cho bản thân mình mà còn cho xã hội yêu thương.
13 tháng 2 2023

Gợi ý cho em các ý để em viết nhé: 

Mở bài: Nêu lên vấn đề cần bàn luận: (Ví dụ: Một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất của em là chuyến về thăm quê nội cách đây 1 tuần...) 

Thân bài: 

Nêu lên hoàn cảnh diễn ra trải nghiệm đó? 

Diễn ra trong bao lâu? Với những ai? 

Các hoạt động diễn trong trải nghiệm đó: 

+ Em đã đi đâu? 

+ Đã làm những gì? 

+ Đã được gặp những ai? 

... 

Cảm xúc của em về những trải nghiệm đó? 

Những trải nghiệm đó để lại cho em những kỉ niệm gì? 

Kết bài. 

Bày tỏ một lần nữa tình cảm của em đối với trải nghiệm đó.  

_mingnguyet.hoc24_ 

 

10 tháng 1 2018
Talk about a favourite TV programme
Nói về một chương trình ti vi yêu thích

Các em hãy theo dõi đoạn phim ngắn dưới đây, rồi cùng nghe và luyện tập đọc các câu mẫu cho bên dưới. Sau đó hãy ghi âm và so sánh bài nói của mình với bài mẫu nhé. Chúc các em học tốt.

 
videoplay.png
 

My favourite TV programme is “Discovering The World”. 

 

It provides us with a lot of interesting facts about nature, the universe, humans, animals and plants all over the world. 

 

It's on VTV3 channel, at 12 pm from Monday to Thursday. 

 

I it so much because it gives me a lot of information about everything around us. 

 

You know I discovering strange facts about our planet, so this programme is very useful and interesting to me. 

10 tháng 1 2018

Hello, everyone! I am Phuong. I would to present to you about my favorite TV program.  My favorite TV program is Hello Jadoo - a famous program. I this program because it is very funny and entertaining. It's on Disney Channel at 5pm from Tuesday to Saturday every week. I always watch it . This program is about a cute girl, funny and intelligent but quite lazy and friends good-hearted, genial of jadoo. Through cartoon, I developed communication skills, perseverance and life skills. I wish cartoon will premiere viewers or more episodes and more meaningful. Well that’s it from me. Thanks very much!

TK MIK NHA ~~~~~~~~~~~~

31 tháng 10 2016

Nam Cao đã rất tài tình khi lồng ghép những biến chuyển tâm lý vào trong một nhân vật chỉ trong một đoạn ngắn. Đó không chỉ là những biến chuyển bình thường mà còn là sự hỗn đoạn nội tâm của một người phụ nữ phải trải qua quá nhiều biến cố. Tiếc rằng ý thức đấu tranh đó chỉ đến bột phát chứ không có sự định hướng nào cả, thế nên nó sớm lụi tàn như chính cuộc đời chị phải vùng chạy và lao vào màn đêm đen tối

31 tháng 10 2016

Việt Nam, đất nước nông nghiệp, cái nôi của nền văn minh lúa nước. Trước cách mạng tháng Tám hơn 90% dân số sống bằng nghề nông. Và từ buổi đầu khi văn học ra đời và phát triển, đề tài người nông dân đã trở thành mảnh đất tốt để ươm lên những mầm cây văn học với những tác phẩm đặc sắc. "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố và "Lão Hạc" của Nam Cao là hai tác phẩm như vậy. Đọc những sáng tác này ta thấy vẻ đẹp toả sáng trong tâm hồn của tầng lớp lao động: "Mặc dù gặp nhiều đau khổ bất hạnh nhưng người nông dân trước cách mạng tháng Tám vẫn giữ trọn phẩm chất tốt đẹp của mình".

Trước hết đọc hai văn bản điều làm ta ấn tượng về người nông dân Việt Nam trước cách mạng tháng Tám chính là cuộc sống đau khổ, bất hạnh với cảnh lầm than khổ cực.

Chị Dậu trong "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố là một hình tượng tiêu biểu. Chị Dậu đầu tắt mặt tối không dám chơi ngày nào mà vẫn "cơm không đủ no, áo không đủ mặc". Gia đình chị đã "lên đến bậc nhì, bậc nhất trong hạng cùng đinh". Chồng chị ốm đau, vụ thuế đến cùng biết bao tai hoạ... Nào là phải chạy đôn, chạy đáo để cho đủ số tiền nộp sưu cho chồng mà không có một hạt cơm nào vào bụng. Chị như phải mò kim dưới đáy bể, như lạc vào cái sa mạc cát nóng bỏng, gió thổi tạt vào người như lửa. Trong cảnh "nửa đêm thuế thúc trống dồn" không có tiền nộp sưu cho chồng, vay mượn thì đều là bạn nghèo ai cũng không có, kẻ nhà giàu địa chủ thì đòi trả lãi với giá cắt cổ, chị đành phải bán đứa con ngoan ngoãn bé bỏng mà chị đã mang nặng đẻ đau, mà đã đến lúc nó có thể giúp chị rất nhiều. Chúng ta có thể cảm nhận được nỗi đau như đứt từng khúc ruột của chị khi bán cái Tý. Cái cảnh chị nuốt nước mắt vào trong mà van lạy cái Tý, thằng Dần để chúng đồng ý cho chị dẫn cái Tý sang nhà Nghị Quế làm người đọc không cầm lòng được. Cuộc đời chị bất hạnh này lại nối tiếp khổ đau kia. Sau khi bán con và đàn chó mới đẻ, cóp nhặt đem tiềm nộp sưu cho chồng xong tưởng chừng nạn kiếp đã xong mà cố gắng sống những ngày bình yên bên người chồng ốm yếu, nhưng bọn lý trưởng, chánh tổng trong làng lợi dụng thuế má muốn đục nước béo cò bắt chị phải nộp thêm suất sưu cho em chồng đã chết từ năm ngoái. Người đã chết, đã đi vào cõi hư vô, còn đâu mà bắt người ta đóng thuế, thật quá bất công. Rồi chị còn phải chứng kiến cảnh chổng ốm đau bệnh tật, rũ rượi như một chiếc lá héo khô bị ném vào nhà, chị chăm sóc cho anh chưa kịp hoàn hồn thì bọn cai lệ và người nhà lý trưởng xông vào định bắt trói anh điệu ra đình vì thiếu sưu của em mình. Trong hoàn cảnh ấy không thể chịu đựng được nữa, tình yêu thương chồng và nỗi tức giận bị đè nén bấy lâu đã thôi thúc chị hành động. Chị đã xông vào bọn chúng đánh trả quyết liệt sau những lời van xin thiết tha không hiệu nghiệm để rồi kết quả là cả hai vợ chồng chị bị bắt giải ra đình để quan tư phủ xử tội vì đã chống lại "người nhà nước". Những khổ cực mà chị Dậu phải chịu cũng như những tâm lý uất ức trào dâng bột phát thể hiện thành hành động phản kháng của chị chính là hình ảnh chân thực về cuộc sống của người nông dân trước cách mạng tháng Tám.

 

Nếu đọc "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố, ta cảm thương cho thân phận của người phụ nữ nông dân dưới chế độ phong kiến thực dân bao nhiêu thì khi đọc "Lão Hạc" của Nam Cao ta lại càng thương cảm và xót xa cho số phận của người nông dân với cuộc sống mòn mỏi trong chờ đợi và hy vọng mong manh mà cuộc sống cô đơn gặm nhấm tâm hồn và thể xác già nua của lão Hạc. Lão phải sống cô đơn buồn tủi, trong những ngày xa con, lão chỉ có "cậu Vàng" làm bạn. "Vàng" là kỷ niệm thiêng liêng của đứa con để lại, càng thương nhớ con lão càng quý mến con Vàng. Lão âu yếm trò chuyện với nó như người ông hiền hậu ân cần với đứa cháu ngoan. Yêu thương cậu vàng như vậy nhưng bị dồn vào nước đường cùng, lão đành làm một việc nhẫn tâm là phải bán nó đi. Khi kể lại với ông giáo, lão đau đớn xót xa tột cùng: "Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít...”. Lão khổ tâm dằn vặt vì chuyện bán chó. Và cái đói cứ đeo đẳng làm cho lão dù đã phải bòn củ chuối, rau má, sung luộc để kiếm bữa cho qua ngày mà vẫn không xong. Cuối cùng lão phải kết liễu cuộc đời bằng liều bả chó xin được của Binh Tư. Ôi cái chết thật đau đớn và dữ dội, lão "vật vã trên giường, đầu tóc rũ rượi, áo quần xộc xệch, lão tru tréo, bọt mép sùi ra...". Hình ảnh lão Hạc gợi trong ta ký ức buồn đau của thảm cảnh 2 triệu người chết đói năm 1945 trước khi cách mạng tháng Tám nổ ra.

Người nông dân trong xã hội cũ gặp nhiều đau khổ bất hạnh là thế nhưng vượt lên trên những đau khổ bất hạnh đó, họ vẫn luôn giữ trọn những phẩm chất cao đẹp của mình mà đọc tác phẩm dù hiện thực có buồn thương nhưng nhân cách và phẩm chất cao quý của họ vẫn ngời sáng trong đêm tối khiến ta thêm tin yêu con người, tin yêu cuộc sống.

Ngay trong hoàn cảnh bất hạnh khổ cực vì bị hà hiếp bóc lột chị Dậu vẫn thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ yêu thương chồng con đảm đang tháo vát. Trong văn bản "Tức nước vỡ bờ" hình ảnh chị dùng những lời lẽ van xin thảm thiết và dám xông vào chống trả quyết liệt tên cai lệ và người nhà lý trưởng để cứu chồng là biểu hiện sâu sắc nhất tình cảm yêu thương hy sinh vì chồng con của chị Dậu. Cử chỉ bê bát cháo đến bên chồng với những lời nói tự nhiên như tấm lòng chân thành của chị đối với chồng Thầy em cố dậy húp ít cháo cho đỡ mệt..." đã làm người đọc xúc động thực sự trước tấm lòng thơm thảo, vẻ đẹp nữ tính dịu dàng với tình cảm mộc mạc của người phụ nữ ấy. Ở chị là sự hội tụ những vẻ dẹp tự nhiên của người phụ nữ .Việt Nam mà Ngô Tất Tố muốn ngợi ca.

Cũng xuất phát từ tình yêu chồng mà chị đã vùng lên quật ngã tên cai lệ và người nhà lý trưởng để bảo vệ chồng. Hành động của chị dù là bột phát nhưng suy nghĩ đầy ý thức "Thà ngồi tù, để cho nó làm tình làm tội mãi thế tôi không chịu được". Ý thức đó phải chăng là ý thức phản kháng tiềm tàng trong người nông dân mà Ngô Tất Tố dường như đang "xui người nông dân nổi loạn" (theo nhận xét của Nguyễn Tuân) để nhằm phản ánh quy luật: có áp bức có đấu tranh, "Tức nước vỡ bờ".

Nếu như chị Dậu tiêu biểu cho người phụ nữ nông dân trong những vẻ đẹp nhân ái vị tha và tiềm tàng sức sống, sự phản kháng mãnh liệt thì ở nhân vật lão Hạc ta lại cảm nhận được tâm hồn và tình yêu tha thiết, niềm tin cháy bỏng và một nhân cách cao thượng đáng nể trọng của người nông dần già nua nghèo hèn phải tìm đến cõi chết. Nếu nói lão Hạc chết vì đói nghèo quả là hoàn toàn chưa hiểu hết ý đồ của nhà văn. Nam Cao đã khơi vào "luồng chưa ai khơi" trong hiện thực lúc bấy giờ là tinh thần trách nhiệm, tình yêu thương nhân ái, đức hy sinh cao cả của người cha trong hoàn cảnh vật lộn với cái đói. Lão Hạc chết là để bảo toàn danh dự và nhân cách, để giữ trọn tình yêu cho con, để thanh thản ra đi sau những gửi gắm về mảnh vườn, tiền cưới vợ cho con, tiền lo ma chay để khi ra về nơi miền cực lạc xa xôi còn có hàng xóm lo cho. Chính sự chất phác lương thiện đã giúp lão có những hành động đầy tự trọng ấy, lão không muôn liên luỵ đến ai mà chỉ âm thầm chịu khổ một mình.

Lão Hạc còn là người rất đôn hậu và cao cả, lão đã khóc hu hu, đã xót xa đến tột cùng khi phải bán con chó, lão ân hận, lão khóc như người có tội, lương tâm lão bị dày vò, cắn dứt chỉ vì không thuỷ chung với một con chó. Lòng nhân ái của lão khiến ta cảm động biết nhường nào.

Những đức tính khiến chúng ta phải cảm phục nhất ở lão Hạc đó là lòng yêu thương con bao la, đức hy sinh cao cả. Chính tình yêu con đã giúp lão ngăn con không bán vườn. Lúc khoẻ lão cố cày thuê cuốc mướn, đồng áng từ lúc bình minh đến khi hoàng hôn buông xuống, tất cả chỉ để dành dụm cho con ít tiền. Nhưng sau trận ốm, lão đã chẳng còn gì, thương con nên lão không muốn tiêu phạm vào một đồng tiền nào dành cho con. Lão nhịn ăn, nhịn mặc, một lòng vì con: để rồi lão đã chọn con đường quyên sinh để giữ trọn mảnh vườn cho con. Cái chết dữ dội và kinh hoàng lắm. Lão thương con ngay đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhưng lòng lão thanh thản đến êm dịu.

Cảm ơn Ngô Tất Tố, cảm ơn Nam Cao! Họ đã cho chúng ta hiểu rõ cái cuộc sống cùng quẫn, bi thảm của người nông dân, làm chúng ta càng cảm phục trước những phẩm chất cảo quý, đẹp đẽ và trong sáng của họ. Giữa bùn đen nhưng tâm hồn họ vẫn toả hương thơm ngát như đoá hoa sen đồng nội. Nhìn vào cuộc sống của người nông dân ngày nay ta càng xót xa cho cha ông thuở trước và thêm tin yêu cuộc sống mới.

 



 

7 tháng 12 2016

Ho Chi Minh was born in the village of Kin Lien of Annem as Nguyen Sinh Cung. His father, a Confucian scholar, brought Ho Chi Minh up in the religion of Confucianism, also his father taught him how to be a rebel. Ho Chi Minh participated in tax revolts and other rebellious activities with his father when he was young. Those activities were against the French government that held control of Vietnam at the time. After he received a full education Ho Chi Minh worked a couple of jobs here and there. He was a teacher for sometime and then decided to take up a position as a Chef on a streamer that traveled from Saigon, Vietnam to Marseilles, France. Ho Chi Minh soon abandoned that job to do what made him the reason for the writing of this biography. What he did was lead the Vietnamese into a war to make them a free people.

Ho Chi Minh started his journey by becoming a photograph retoucher. While in this occupation Ho Chi Minh advanced his knowledge in the political scene. He advanced his knowledge by one, joining the Socialist Party. Another thing that he tried to do in France was convince Woodrow Wilson, who was there to sign a treaty to end World War I, about the abuses Vietnam was receiving from the French government and influence him to make Vietnam a independent country. Woodrow Wilson was reluctant in listening to a socialist, communist, and a rebel. Ho Chi Minh shortly after this incident became one of the founders of the French Communist Party. His explanation of this was, "It was patriotism, not communism, that inspired me." Then he moved on to learn more about communism in Russia.

In Russia Ho Chi Minh worked as a covert agent. On his travels Ho Chi Minh wandered around the world doing duties for the communist party. After his involvement with the communist Russia. Ho Chi Minh went to China and formed yet another organization to aid communism, called the Indo chinese Communist Party. The organization was devoted to make Vietnam an independent nation. During the Beginning on World War II Ho Chi Minh was arrested by British forces and imprisoned for his beliefs in communism. That was only one of the may times he was arrested.

Years later, Ho Chi Minh was released. Ho Chi Minh made it to the Southern Chinese border to try and make contact with his old party. Once he succeeded in the communication. With the ICP he established the Viet Minh. Ho Chi Minh tried once more to persuade the American government to make Vietnam an independent nation. Once again Ho Chi Minh’s request was refused. He was forced to comply with his original treat which stated, "You can kill 10 of my men for every one I kill of yours, yet even at those odds, you will lose and I will win." Ho Chi Minh perfected guerilla warfare and trained his men in this deadly art. Then Ho Chi Minh wrote a declaration of independence and made himself president. Ho Chi Minh was met by the French that occupied South Vietnam and Ho Chi Minh attacked to win. Eventually, Ho Chi Minh reached a peace agreement with the French government. Ho Chi Minh received control of Vietnam.

Ho Chi Minh succeeded in his life long goal of making Vietnam independent, but his plan soon blew up. When Ho Chi Minh recalled Viet Minh forces from South Vietnam who had been there to help train the military and protect, an organization spurred called Viet Cong. The South blamed this on the Viet Minh and said that they trained these rebellious parties. The problem was the Viet Cong wanted to liberate Vietnam not bring communism in. This spurred the Vietnam War. The North and South fought for what government type would be right. The United States supported the South and sent money and resources over to Vietnam to aid in the fight against the North. Ho Chi Minh died in 1969 about half way through the war against communism.

Ho Chi Minh lived a life of excitement and adventure, but he missed one thing as he travel the world abroad that was encountering Jesus in a life changing way. Ho Chi Minh succeeded in making his country free, which was the biggest accomplishment of his life. He left this world a hero for the Vietnamese and will remain one of the greatest legends, because no one knows the exact facts of his living. His date of birth is recorded six different times in a span of nine years. Some of the books that are used by Vietnamese to tell about their hero are actually believed to be written by Ho Chi Minh himself. Today no one knows the details of Ho Chi Minh’s life, they only know the broad picture.

Over than 100??? Good luck ~ MDia

7 tháng 12 2016

dài quá bn ơi cảm ơn bn nha tịhs cực thật ngồi ghi chắc mỏi tay lắmleuleu

Teacher plays an important role in every child’s soul. To me, miss Dung-my head teacher. She taught literature from grade 10 to 12. She is tall, young, slim body with round face and bright smile. She is a devoted and responsible teacher as she always prepares carefully all the lessons before going to class. She teaches us the way to love people and becoming a good citizen for the country. Moreover, student love the way she teach, mark the score and correct the mistake. In my opinion, she is not only my teacher but she also works as my second mother at school. She helps student through thick and thin in life. Whenever facing up with any problem, I have no hesitation to share with her then she finds out the best solution or gives me some helpful advice. Additionally, if we don’t attend the class for some reasons, she immediately contacts us and asks whether we are fine. It seems that she spend her youth to learn and give deep knowledge to young generation and she really enjoys the job. Most of the time she spend for taking care of children from education to daily life. She is one of my idols because of her talent, personality and career. Therefore, almost student look up to her and thank her for kindness and responsibility.

Bản dịch
Giáo viên đóng vai trò quan trọng trong tâm hồn một đứa trẻ. Đối với tôi, cô dung - giáo viên chủ nhiệm là giáo viên tốt nhất của tôi. Cô dạy chúng tôi môn văn từ lớp 10 đến lớp 12. Cô cao, trẻ, dáng người nhỏ với khuôn mặt tròn và nụ cười sang. Cô ấy là giáo viên tận tâm và có trách nhiệm bởi cô luôn chuẩn bị bài giảng rất kĩ trước khi lên lớp. Cô dạy chúng tôi về cách yêu thương con người và trở thành một công dân tốt của đất nước. Hơn nữa, học sinh thích cách cô dạy, chấm điểm và sửa các lỗi sai. Với tôi, cô không chỉ là giáo mà còn là ngừoi mẹ thứ hai ở trường. Cô giúp đỡ học sinh qua khó khan trong cuộc cống. Mỗi khi gặp rắc rối, tôi không ngần ngại chia sẻ với cô và cô đưa ra những cách giải quyết tố nhất hay nhiều lời khuyên bổ ích. Ngoài ra, nếu chúng tôi không đi học bởi lý do nào đó, cô lập tức lien lạc và hỏi chúng tôi liệu có khoẻ không. Co dường như dành hết tuổi xuân để học và truyền bá kiến thức cho thế hệ trẻ và cô thật sự yêu mến công việc này. Hầu hết thời gian cô dành cho việc quan tâm tới học sinh từ giáo dục cho đến cuộc sống thường ngày. Cô là một trong những thần tượng của tôi bởi tài năng, tính cách và sự nghiệp của cô. Bởi thế, học sinh luôn ngưỡng mộ và cảm ơn cô vì sự tót bụng và có trách nhiệm.

Học tốt!!!

30 tháng 10 2018

Mình cần bài tự viết cơ,bài này mình thấy trên mạng rồi

29 tháng 9 2016

 vietnam is famous with its traditional and delicious dishes. All of them easioly bring to anyone's mouth indeed, but as myself, I enjoy spring rolls best. Spring rolls are lightly fried rice - paper rolls, smaller and crispier than Chinese egg rolls but more flavorful. They are filled with highly seasond morsels of crab, shrimp, chopped vegetables, onion, mushroom, vermicelli and eggs. To prepare them, place the above mentioned filling on a thin rice pancake, roll up then fry. Finally, spring rolls, when fully prepared, are wrapped into somes kinds of fresh vegetables, then doused in fish sauce. My mother ussually cooks spring rolls for me, espeicially on important days in year, such as Tet holiday. when I eat them, i feel all of my mother's love that she reserves for me. To me, they're like the most speicial dish in this world.

29 tháng 9 2016

My favourite food is Pho. Pho is the most popular food among the population and it plays an importance thing in the spirit of Vietnamese people, especially the people who live in Ha Noi. Anyone feels hungry in a short time in the morning can also
enjoy a bowl of hot and spicy Pho to fill their empty stomach. Have many Pho but there are two main kind of Pho: Pho with beef and Pho with chicken. The ingredients of Pho are rice noodles and borth which is generally made by simmering bones, flanlsteak charred onion and spices, it takes several hours to prepare. When people eat Pho they can add some kind of thing such as chilli, peper,"dam"...I love Pho very much I can eat it everyday without boring. I'm sure that you do it, too. Wherever in Vietnam Pho is special food. I like most of drink! But my favorite drink is fruit juice because I like fruits. They are healthy, fresh and delicious! Especially, I like minute made which is made 100 % of fruits. It costs 120 yen. It is little expensive, but it is so delicious and healthy. My father likes too. I want to have it now. Have you ever drunk it? If you have never drunk it, I want you to drink it! I recommend you it! Recently, I like tea because my friends and my father like it very much. I am influenced by them. I didn't like tea until high school student. But now, I like milk tea, apple tea and fruit tea. I am glad to be able to have it.

(KHÔNG CHÉP MẠNG NHA!)